Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 664: Đại thần xuống núi!
Trong đại điện của tông chủ Lạc Nhật Tông.
Một nhóm cao tăng của Lạc Nhật Tông, đang nói chuyện đĩnh đạc.
Ruỳnh!
Một âm thanh lớn vang lên.
“Có chuyện gì thế?”
Chỉ trong chốc lát, tất cả người trong điện giật nảy người đứng lên từ chỗ ngồi, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ không hiểu chuyện gì.
“Báo!!!”
Lúc này, có đệ tử xông vào đại điện của tông chủ.
“Xin thưa chưởng giáo, có một người thuộc long tộc đập vỡ cửa chính của tông môn, xông vào tông môn như chốn không người vậy!”
“Gì cơ! Người long tộc?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của toàn bộ cao tăng ở Lạc Nhật Tông đều mau chóng biến đổi.
Diệp Bắc Minh đến rồi!
Cùng một lúc, trong lòng tất cả cao tăng của Lạc Nhật Tông đều xuất hiện ý nghĩ này.
“Chưởng giáo, coi bộ, là Diệp Bắc Minh đánh đến tông môn rồi.” Có một trưởng lão lên tiếng.
Thiên Tôn chưởng giáo gật đầu, cau mày nói: “Không phải bảo là Diệp Bắc Minh trốn ở thành Thiên Tuyết à? Sao mà đã chạy đến Lạc Nhật Tông nhanh như vậy?”
“Có khi nào tin tình báo bị sai rồi không, người nhà Diệp Bắc Minh thì ở thành Thiên Tuyết, còn một mình Diệp Bắc Minh lặng lẽ đến đây?” Có trưởng lão nói ra suy đoán.
“Có thể là như vậy.”
Tức khắc, sắc mặt Thiên Tôn chưởng giáo trở nên nghiêm túc: “Tình báo bị sai, tức là Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, cậu ta dám đánh đến Lạc Nhật Tông, xem ra là đã có dự tính từ trước. Lạc Nhật Tông gặp nguy rồi!”
“Việc này…”
Khuôn mặt của toàn bộ các trưởng lão và thần tướng của Lạc Nhật Tông cùng lộ ra vẻ kinh hoàng.
“Chưởng giáo không cần lo lắng.”
Đạo Huyền lão tổ khoát tay nói: “Bốn năm trước, Diệp Bắc Minh và lão tổ ta đây chênh lệch quá nhiều, bốn năm đối với tu sĩ mà nói, chỉ là thời gian trong chớp mắt. Không thể nâng cao quá nhiều tu vi, cho nên lão tổ ta đây cho rằng, cậu ta cùng lắm chỉ có thể đánh một trận ngang tay với lão tổ ta đây, hoặc vẫn chưa phải là đối thủ của lão tổ ta.”
“Cho nên cậu ta dám đến, đoán chừng là đã chuẩn bị không ít độn phù, muốn đến để thăm dò thử xem có thể đánh được lão tổ ta đây hay không. Nếu như có thể, cậu ta sẽ đánh, nếu như không thể, sẽ chạy trốn. Mơ đẹp quá rồi đấy, nhưng cậu ta không biết, thực lực của Đạo Chân lão tổ cao hơn lão tổ ta đây, nếu như cậu ta có thể đánh thắng được lão tổ ta, thì Đạo Chân lão tổ sẽ xuất hiện, đến lúc lão tổ ta cùng với Đạo Chân lão tổ liên thủ lại, chắc chắn có thể khiến cậu ta có đến mà hết đường về!”
“Bởi vậy, chưởng giáp chỉ cần hạ lệnh mở ra đại trận hộ tông, vây lấy Diệp Bắc Minh ở bên trong, khiến cậu ta không trốn được ra ngoài, cứ như thế, nhất định có thể khiến cậu ta có đến mà hết đường về!”
“Thuộc hạ cảm thấy những lời Đạo Huyền lão tổ nói rất đúng, thời gian bốn năm đối với kim đan tu sĩ mà nói, cũng không thăng cấp lên nổi nửa cái cảnh giới nh. Cho dù Diệp Bắc Minh gặp được cơ duyên ở hang vạn yêu, cùng lắm thì trong bốn năm cậu ta cũng chỉ có thể thăng cấp được một cảnh giới nhỏ. Bởi vậy mà không cần lo lắng cậu ta có thể hủy diệt được Lạc Nhật Tông.” Lục tưởng lão nói.
“Có lý.”
Rất nhiều trưởng lão cũng gật đầu.
Chưởng giáo cũng cảm thấy có lý, ông cũng không tin. Trong bốn năm, có thể khiến một tu sĩ ở cảnh giới kim đan, có được thực lực đánh bại hóa thần tu sĩ.
Thế cho nên, ngay lập tức ông cho truyền lệnh xuống: “Mở ra đại trận hộ tông, vây Diệp Bắc Minh lại, sau đó đi cùng với Đạo Huyền lão tổ ra gặp mặt Diệp Bắc Minh.”
“Rõ! Chưởng giáo!”
…
Cùng lúc đó, thành Quang Minh đang xôn xao rồi.
“Nghe nói cửa chính của Lạc Nhật Tông bị một người thuộc long tộc phá nát, chắc là do Diệp Bắc Minh tìm đến Lạc Nhật Tông để báo thù rồi.”
“Diệp Bắc Minh gan cũng lớn quá rồi đi? Lại dám giết đến Lạc Nhật Tông? Hắn ta không sợ chết không có chốn dung thân sao?”
“Thời gian bốn năm đã dám đến phục thù, thật sự coi Lạc Nhật Tông là trái hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp sao, dù thế nào cũng phải đợi bốn nghìn hoặc bốn mươi nghìn năm ấy chứ, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Đám tu sĩ của thành Quang Minh bàn tán xôn xao.
Rất mau, hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, bay đến vây xung quanh Lạc Nhật Tông để hóng hớt.
Rất nhiều sứ giả của các đại tiên tông trú đóng ở thành Quang Minh, đều phát truyền âm cho mỗi vị tiên tông, bẩm báo chuyện này. Sau đó bay đến trên không trung, làm một ký giả ở chiến trường, tường thuật trực tiếp tình huống trận chiến cho các đại tiên tông.
Chỉ thấy bên trong Lạc Nhật Tông.
Một thân hình đang chắp tay sau lưng, đang men theo con đường đá bạch ngọc chẫm rãi tiến tới, khí huyết trên người hắn cuồn cuộn, một bước đi có thể bước dài cả cây số, bước qua nơi nào, là đệ tử của Lạc Nhật Tông ở xung quanh đó, đã bị từng luồng năng lượng khủng bố tỏa ra trên người hắn xé nát.
Vô số đệ tử hoang mang hoảng loạn, chạy loạn tứ phía.
Đúng vào lúc này.
Ầm ầm!
Trên một nghìn km2 đất của Lạc Nhật Tông, có thể thấy được hiện lên một đại trận phòng hộ trong suốt, bao phủ toàn bộ Lạc Nhật Tông ở bên trong.
“Lạc Nhật Tông làm như này là muốn đóng cửa đánh chó sao?”
Vô số tu sĩ đến hóng hớt, trong lòng đều nảy sinh nỗi thắc mắc này. “Xem ra Lạc Nhật Tông rất có lòng tin đấy, mở hết đại trận hộ tông lên rồi, có thể thấy lần này Diệp Bắc Minh đi vào Lạc Nhật Tông, là có đi mà không có về rồi!” Có người cười lạnh nói.
“Hừ, Lạc Nhật Tông có hơn triệu đệ tử, tu sĩ cảnh giới nguyên anh đã đạt đến hơn mười nghìn người, còn có hai tôn hóa thần đại năng, mà Diệp Bắc Minh chỉ có một mình, Lạc Nhật Tông sẽ sợ hắn chắc? Nếu ta là chưởng giáo Lạc Nhật Tông, chắc chắn cũng đóng cửa đánh chó, khiến Diệp Bắc Minh chết không nơi dung thân!” Có tu sĩ khinh khỉnh nói.
Mà lúc này, sau khi Diệp Thiên dẫm được trăm bước, đến được khoảng sân rộng trước đại điện của tông chủ Lạc Nhật Tông.
Sau đó, một tiếng quát lớn vang lên.
“Diệp Bắc Minh! Quả nhiên là cậu!”
Chỉ thấy Đạo Huyền lão tổ của Lạc Nhật Tông, bước lên một bước, kéo theo một vệt hư ảnh rất dài, xuất hiện ở trước Diệp Thiên một trăm mét.
“Là tôi.”
Diệp Thiên mang ánh mắt lẫm liệt. Bình tĩnh nói: “Tôi đến tìm ông tính sổ đây.”
"Ha ha ha!!!"
Đạo Huyền lão tổ ngẩng đầu cười lớn: “Chỉ dựa vào mình cậu?”
“Đúng, chỉ một mình tôi.”
Diệp Thiên gật đầu nói: “Một đám nhãi nhép, một mình tôi đã đủ giết sạch đảm các người.”
“Diệp Bắc Minh! Cậu to mồm quá đấy!”
Thần tử của Lạc Nhật Tông, Sở Vũ Thần nhảy ra: “Mày nghĩ mình là ai? Bốn năm trước bị Đạo Huyền lão tổ trong tông phái của tao đánh như chó chết, bốn năm sau mày đã dám lên giọng đòi giết sạch Lạc Nhật Tông. Nếu như mày mang được hết tiên phẩm yêu thú ở trong hang vạn yêu ra thì tao sẽ tin, nhưng một mình mày đơn độc đến đây, đừng nói là giết sạch Lạc Nhật Tông, mày có thể đánh bại Đạo Huyền lão tổ thôi, tao cũng bái phục mày rồi!”
“Đánh bại?”
Diệp Thiên cười lạnh: “Tao xé được ông ta rồi, sẽ lại băm nát mày, cho mày biết, muốn mạng của con gái tạo, là phải trả giá!”
Anh đã biết được từ chỗ Lâm Cảnh Hiên, lúc Đóa Đóa ở hạng vạn yêu bị đâm xuyên ngực. Do sự tôn của Sở Vũ Thần làm.
“Ha ha!"
Sở Vũ Thần cười điên cuồng: “Ai chẳng biết nói phét, tao còn bảo xé mày ra rồi, thì lại lấy thất khiếu linh lung tâm của con gái mày để luyện đan, thế nhưng, có thể làm được không?”
“Mày không thế, không có nghĩa tao không thế.”
Diệp Thiên lạnh giọng nói, cơ thể nhoáng một cái, dùng đến bảy thành công lực, đánh một quyền về phía Đạo Huyền lão tổ.
“Gan đấy!”
Thấy Diệp Thiên ra đòn tập kích, Đạo Huyền khinh khỉnh nói: “Bốn năm trước, cậu còn tránh né nắm đấm của lão tổ ta đây. Bốn năm sau, cậu lại dám dùng nắm tay đấm lão tổ ta. Vậy lão tổ ta lại muốn xem thử, nắm đấm của cậu cứng cỡ nào!”
Dứt lời, Đạo Huyền lão tổ toàn lực xuất kích, tung một quyền hướng về phía nắm đấm mà Diệp Thiên đã tung ra.
Chỉ thấy nắm đấm của hai người, đều mang một luồng năng lượng khủng khiếp.
Một giây kế tiếp!
Hai luồng năng lượng vụt tới đâm vào nhau, cứ giống như hai quả cầu khí va chạm và đè ép nhau.
Mấy giây sau.
Ruỳnh!
Hai luồng năng lượng bạo nổ, hóa thành một vòng tròn còn kinh khủng hơn cả sóng xung kích của bom hạt nhân gấp trăm nghìn lần. Trong khoảnh khắc xung kích lan tỏa ra, khiến vô số đệ tử của Lạc Nhật Tông ở trên sân phun máu như phun sương.
Cũng may mỗi tòa nhà trong Lạc Nhật Tông đều bố trí pháp trận bảo hộ hóa thần, nên không bị chấn động đến mức sụp đổ. Người ở trong tòa nhà hoặc ở cửa, cũng vì có pháo trận bảo hộ mà không bị chết bởi chấn động.
Không thì cao tăng của Lạc Nhật Tông, Sở Vũ Thần, dưới uy lực của một quyền này, không bị chấn động tới chết thì cũng phải bị trọng thương.
Ngay sau đó!
Uỳnh!
Lại là một tiếng vang lớn.
Nắm đấm của hai người vô cùng bền bỉ đâm vào nhau.
Lại là một luồng sóng xung kích lan ra ngoài.
Sóng xung kích lần này, so với một phút trước lại càng mãnh liệt hơn, trực tiếp phá vỡ một vài tầng phòng ngự của tòa nhà, lại có mấy chục nghìn đệ tử Lạc Nhật Tông bị chấn động đến chết.
Đại điện của tông chủ cũng bị va đập, rung động kịch liệt.
“Ôi mẹ kiếp!”
Sở Vũ Thần suýt thì bị dọa sợ vỡ mật.
Bởi vì, cậu ta nhìn thấy Đạo Huyền lão tổ bị quyền này bức lui đến năm sáu bước, mà Diệp Thiên, bất động như núi.
Thấy tình trạng như thế. Không chỉ cao tăng của Lạc Nhật Tông kinh hãi, ngay cả tu sĩ ở bên ngoài xem trận chiến cũng đều lộ ra vẻ kinh hãi.
“Trời ơi! Diệp Bắc Minh biến mất bốn năm, sau khi trở về thực lực quả thật tăng vọt lên, một quyền đã có thể bức lui hóa thần rồi.”
“Người này quá yêu nghiệt. Nghe nói bốn năm trước hắn vẫn ở kim đan, hiện tại không biết đã thành nguyên anh chưa.”
“Bảo sao cậu ta dám giết đến Lạc Nhật Tông, hóa ra thật sự có bản lĩnh!”
“Nhưng như vậy thì sao chứ? Chỉ bức Đạo Huyền lão tổ lùi lại được năm sáu bước mà thôi, do vậy có thể thấy, thực lực của cậu ta so với Đạo Huyền lão tổ không mạnh hơn bao nhiêu. Nếu Đạo Chân lão tổ xuất núi, chắc chắc có thể khiến cậu ta có đến mà không có về!”
Đủ các loại nghị luận khác nhau.
“Chưởng giáo, bốn năm này, thực lực của Diệp Bắc Minh tăng cao, một quyền bức lui Đạo Huyền lão tổ của Lạc Nhật Tông năm sáu bước, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Tuy có hơi kinh khủng, nhưng thực lực vẫn không có uy hiếp được Vô Cực Tông.”
Vô Cực Tông, Thần Đạo Tông, Thánh Kiếm Tông, Thái Cực Tông, đều thông qua truyền âm, gửi đi thông báo về tình hình ở
đây.
Chuyện này đối với tứ đại tiên tông mà nói, chắc chắn là một tin tức tốt.
Bởi vì trong hóa thần của tứ đại tiên tông, Có hơn một nửa là hóa thần, đều có thực lực dùng một quyền đánh lui Đạo Huyền lão tổ năm sáu bước, thậm chí còn có hóa thần, có thể một quyền đánh Đạo Huyền lão tổ trở thành phố nhân.
“Diệp Bắc Minh, chung quy là tôi đã xem thường cậu rồi, không ngờ cậu ở lại trong hàng vạn yêu bốn năm, mà thực lực lại tăng nhanh như thế, đã vậy còn ngang sức ngang tài với tôi nữa.” Đạo Huyền lão tổ vẻ mặt nặng nề nói.
“Hừ.”
Diệp Thiên khinh khỉnh nói: “Ông còn chưa đủ tư cách ngang sức ngang tài với tôi đâu.”
“Dứt lời, Diệp Thiên gọi Sơn Hải chung ra, hung hăng đập về Đạo Huyền lão tố.
“Cậu đừng Có xem thường tôi qua, Diệp Bắc Minh! Một quyền không nói lên được điều gì cả!”
Đạo Huyền lão tổ điên lên nói.
Sau đó, sử dụng pháp thân ba trăm sáu mươi trượng, đánh một quyền trong không khí hướng về phía Sơn Hải chung.
Âm!
Một ấn chưởng đánh về phía Sơn Hải chung, đem nó đánh bay, bắn về phía Diệp Thiên.
Lúc này, Diệp Thiên sử dụng pháp thân ba trăm sáu mươi trượng, một chưởng toàn lực đánh Sơn Hải chung bay ngược lại.
Âm!
Một tiếng chuông lớn đại lữ lại vang lên, đã thấy Sơn Hải chung, bay ngược trở lại chỗ Đạo Huyền lão sư bằng tốc độc nhanh hơn mười lần.
Cếng Trung thu
“Có hơi đáng sợ!”
Đạo Huyền lão tổ mặt biến sắc, bay vù lên.
Trong nháy mắt ông bay lên, Sơn Hải chung trở nên lớn hơn nghìn lần, tựa như một quả núi cao đến mười nghìn mét, đâm lên cao mấy nghìn mét theo hướng Đạo Huyền lão tổ bay lên.
Ruỳnh!
Tiếng va chạm vang lên khắp không gian đất trời.
“A!!!"
Nhất thời, cơ thể của mọi người run lên bần bật, trong chớp mắt mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.
“Giờ đến lượt các người rồi!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lẽo, điều khiển Sơn Hải chung đâm về phía đại điện của tông chủ.
Đúng lúc này, một bóng quyền cỡ lớn đánh lên Sơn Hải chung, đẩy lui Sơn Hải chung trở về.
Ngay sau đó, một giọng nói thần bí mà xa xăm vang lên.
“Kẻ nào to gan như vậy, dám chạy đến Lạc Nhật Tông giở trò ngang ngược?”