Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 655: Chap-661




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 662: Phá Kim Đan, nhập Nguyên Anh​

Tối nay đối với Diệp Thiên mà nói, là một đêm không ngủ, có hai trận đại chiến phải đánh.

Với toàn bộ các đại tiên tông của Thiên Hoang mà nói, cũng là một đêm không ngủ, lòng người ở các tông môn đều hoảng sợ.

Bởi vì chuyện Diệp Thiên trở về, đã truyền khắp các đại tiên tông.

Sở dĩ lòng người hoảng sợ là bởi vì chuyện Diệp Thiên tuyên bố muốn diệt Tứ Đại Tiên Tông ở thành Thiên Tuyết đã truyền đến tai Tứ Đại Tiên Tông.

Vì thế, các đại tiên tông khẩn cấp triệu tập hội nghị cấp cao.

Đệ tử các tông môn sôi nổi thầm nghị luận.

Có người cho rằng Diệp Thiên chỉ mạnh miệng mà thôi. Cũng người có cho rằng Diệp Thiên thực sự có năng lực đó, hai luồng tranh luận đối lập, các tông môn vì thế mà tranh luận không ngừng.

Kết quả là, Chưởng giáo của Tứ Đại Tiên Tông liên hợp mở truyền âm bàn bạc việc này.

"Tôi cho rằng, với thời gian bốn năm, Diệp Thiên cũng không có đủ thực lực tiêu diệt Tứ Đại Tiên Tông, tuy rằng không biết hắn ta ở Vạn Yêu Quật làm thế nào mà sống sót, cũng không biết hắn ta đi ra thế nào khi Vạn Yêu Quật không mở ra, nhưng cho dù hắn ta có gặp kỳ ngộ, hắn ta cũng không có đủ thực lực tiêu diệt Tứ Đại Tiên Tông trong vòng bốn năm, cho nên ta cảm thấy hắn ta chỉ đang dương đông kích tây, cố ý thả ra tin tức muốn tiêu diệt Tứ Đại Tiên Tông, thực ra là muốn đưa tám vị Hóa Thần trấn thủ thiên lộ quay về tiên tông mà thôi, sau đó theo thiên lộ quay về địa cầu, tìm sư tôn hắn ta đến hỗ trợ. Vì thế chúng ta chẳng những không cần bị hắn ta dọa sợ, còn phải phái Hóa Thần đi tiêu diệt hắn ta, chỉ có hoàn toàn tiêu diệt hắn ta, chúng ta mới có thể bình an." Chưởng giáo Vô Cực Tông nói.

"Tôi đồng ý với cách nói của chưởng giáo Vô Cực Tông." Chưởng giáo Thái Cực Tông nói.

"Tôi không cho là như vậy." Chưởng giáo Thánh Kiếm Tông nói: "Bốn năm trước, Diệp Bắc Minh lấy tu vi Kim Đan đã có bản lĩnh làm bị thương nặng Hóa Thần Thiên Quân cảnh giới nhập môn, hiện giờ đã qua hơn bốn năm, nếu hắn ta có được kỳ ngộ, tiến vào Nguyên Anh, nói không chừng còn chém luôn cả Chiến Thần, vì vậy tôi cho rằng còn phải lặng lẽ quan sát, nếu tôi đoán không sai, người đầu tiên Diệp Bắc Minh muốn đi tìm, tám chín phần mười là Lạc Nhật Tông, xem xem hắn ta có thể diệt được Lạc Nhật Tông hay không trước đã rồi nói sau."

"Tôi đồng ý với cách nói của chưởng giáo Thánh Kiếm Tông." Chưởng giáo Đạo Thần Tông nói: "Hiện tại hấp tấp phái Hóa Thần đi đối phó Diệp Bắc Minh, phái ít nhỡ đâu đánh không lại hắn ta, tổn thất sẽ rất nặng nề, phái nhiều nhỡ đâu hắn ta lại chạy tới đối phó chúng ta thật, vậy trong tông môn không có Hóa Thần, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cho nên không phái Hóa Thần ra ngoài, tất cả giữ kín, lặng lẽ quan sát mới là thượng sách."

Sau môt hồi thảo luận, cuối cùng Tứ Đại Tiên Tông nhất trí quyết định, trước tiên lặng lẽ quan sát, phái hai vị Hóa Thần của các tông môn đi giúp Lạc Nhật Tông, cũng để xúi giục Lạc Nhật Tông, để Lạc Nhật Tông bình tĩnh đợi Diệp Bắc Minh đến báo thù.

Nếu Diệp Bắc Minh đánh thắng được Lạc Nhật Tông, vậy sẽ bàn bạc kỹ hơn, nếu đánh không lại, bị Lạc Nhật Tông tiêu diệt. Vậy xem như bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi.

Sau khi chấm dứt trò chuyện, Chưởng giáo Thái Cực Tông tự mình gửi truyền âm cho Khương Nguyên Tu.

"Thế nào? Diệp Bắc Minh có thực lực tiêu diệt Tứ Đại Tiên Tông không?"

"Hồi bẩm Chưởng giáo, cái này vẫn chưa thể xác định được, nhưng thuộc hạ có thể xác định là thực lực của Diệp Bắc Minh tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn có được một con vật cưỡi rất khủng bố, cho nên Chưởng giáo không thể để Thái Cực Tông tiếp tục đắc tội Diệp Bắc Minh, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Khương Nguyên Tu nói.

"Có được một con vật cưỡi rất khủng bố?"

Chưởng giáo Thái Cực Tông nhíu mày: "Chẳng lẽ là con yêu thú từ thiên lộ xuống, đạp chết gần vạn tu sĩ trấn thủ thiên lộ của Tứ Đại Tiên Tông kia?"

"Có khả năng là nó." Khương Nguyên Tu gật đầu.

"Hít."

Chưởng giáo Thái Cực Tông hít một hơi khí lạnh, nói: "Vậy ông nhất định phải dùng tình nghĩa lừa Diệp Bắc Minh, khiến cho hắn ta chớ ra tay với Thái Cực Tông, biết chưa?"

"Yên tâm đi Chưởng giáo, tôi sẽ làm, nhưng tôi hy vọng tiếp theo ngài đừng tiếp tục chọc vào cậu ta, nếu không tình nghĩa cũng không lừa được." Khương Nguyên Tu trịnh trọng nói.

"Trong lòng bổn tọa có tính toán."

Hai người chấm dứt trò chuyện.

......

Ngày hôm sau.

Diệp Thiên đánh hai trận trường kỳ một đêm, không những không mỏi mệt, ngược lại "sức mạnh hồng hoang" trong cơ thể được giải phóng ra, trở nên phấn chấn tinh thần.

Sáng sớm anh đã rời giường.

Chỉ là Tần Liên Tâm và Thần Hi thì mệt muốn chết rồi, còn đang ngủ say như chết.

Hai nhóc con thì lại dậy rất sớm, sân bên ngoài đại điện của phủ thành chủ rất rộng, rất thích hợp để chơi đùa. Đóa Đóa và Nựu Nưu đang chơi với Bích Nhãn Kim Lân Thủ, còn cao hai con Bạch Hổ và Thanh Long chơi đến quên cả trời đất.

"Ba của các ngườiđến rồi, còn không mau đi chào hỏi ba các người."

Bích Nhãn Kim Lân Thú nói.

Lúc này Đóa Đóa ôm Nưu Nưu bay đến trước mặt Diệp Thiên.

"Ba, Đóa Đóa thỉnh an ngài."

Đóa Đóa thực hiện một động tác rất chuẩn mực, cúi đầu gập lưng chín mươi độ.

"Ba, Nựu Nưu thỉnh an ngài."

Động tác của Nựu Nựu trong có vẻ rất đáng yêu.

"Ha ha."

Diệp Thiên nâng Đóa Đóa dậy, ôm lấy Nưu Nưu, cười nói: "Đừng nghe Bích Nhãn Kim Lân Thú nói bừa, ba không quan tâm cái này, cái ba quan tâm là các con có thể vui vẻ lớn lên."

"Chỉ cần có ba ở đây, Đóa Đóa đã rất vui rồi." Đóa Đóa ngẩng cái đầu nho nhỏ, nở nụ cười, đôi mắt híp lại thành hình lưỡi liềm.

"Nưu Nựu cũng giống Đóa Đóa tỷ tỷ." Nhóc con nói xong, chôn cái đầu nho nhỏ vào vai Diệp Thiên.

"Ha ha!"

Diệp Thiên cười sang sảng, một tay ôm Nưu Nưu, một tay ôm Đóa Đóa, ba cha con vừa đi vừa tán gẫu, một đám thần thú đi theo phía sau, thinh thoảng lại nghe thấy tiếng cười êm tai.

"Tôi còn nghĩ hôm nay anh không dây nối, không ngờ lại dậy sớm như vậy."

GOLLE

Dương Tử Hi bay đến, hạ xuống trước mặt Diệp Thiên, mặt không chút thay đổi nói.

"Chị gái áo tím."

Đóa Đóa cười lên tiếng chào hỏi.

Dương Tử Hi mỉm cười với cô nhóc, sau đó nói với Diệp Thiên: "Dừng bước một lúc, ta có việc muốn thương lượng với anh."

Dứt lời, Dương Tử Hi bay đến khu vườn bên cạnh cô ta.

"Đóa Đóa, Nựu Nưu, mấy tên nhóc kia nữa, ăn điểm tâm nào."

Đúng lúc này, Thiên Hà Kiếm Tiên buộc tạp dề bay trêên không trung gọi lớn.

"Đóa Đóa, đưa Nưu Nựu đi ăn điểm tâm."

Diệp Thiên giao Nưu Nưu cho Đóa Đóa, sau đó bay về phía hoa viên.

"Tối hôm qua cô ở ngoài cửa phòng vợ tôi nghe lén hơn mười phút, sáng sớm lại đến tìm tôi, xem ra là đồng ý rồi." Diệp Thiên cười nói.

Dương Tử Hi: "..."

Sao lại bị anh ta phát hiện chứ?

Khuôn mặt xinh xắn của cô ta bỗng đỏ bừng lên như con tôm luộc.

"Tôi dã nghĩ thông suốt rồi. Vốn định tìm anh nói chuyện, ai biết các ngườiđã muộn như vậy còn..." Cô ta càng nói càng căng thẳng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng Diệp Thiên, quay đầu sang một bên, hai tay che mặt, lúc này mới cảm thấy khuôn mặt không nóng bỏng nữa.

"Ha ha!"

Diệp Thiên cười nói: "Vậy cô còn không đi, còn nghe lâu như vậy."

"Tôi..."

Dương Tử Hi nhất thời nghẹn lời.

Trên thực tế là cô ta tò mò, dù sao nếu đồng ý, cô ta cũng sẽ phải trải qua. Cho nên mới nghe thêm một lát, cảm giác khá là đáng sợ.

"Nói đi, ngoại trừ đồng ý thì còn chuyện gì nữa?" Diệp Thiên cũng không đùa cô ta nữa, nghiêm chỉnh nói.

Dương Tử Hi hòa hoãn một lát, khuôn mặt không còn quá nóng nữa, mới xoay người nói: "Tôi có ba yêu cầu."

"Một, không thể đối với tôi giống như đối với vợ anh, tôi cũng không muốn khóc lóc kêu trời gọi đất như các cô ấy."

"Hai, việc này trời biết đất biết, anh biết tôi biết, còn có sư tôn của tôi biết, không thể để cho những người khác biết."

"Ba, nếu anh muốn trả thù thì trả thù các tông môn khác, không được trả thù Thái Cực Tông, bởi vì Thái Cực Tông có ơn với tôi, tôi không muốn bởi vì giúp anh đạt đến Nguyên Anh mà làm cho tông môn có ơn với tôi bị tiêu diệt."

"Ba chuyện này, chỉ cần anh có thể làm được, tôi có thể đi phá Kim Đan nhập Nguyên Anh cùng anh ngay bây giờ."

Diệp Thiên trầm tư mấy giây, mạnh mẽ thốt ra mấy chữ:

"Ba yêu cầu của cô, tôi đều đồng ý."

Nếu Thái Cực Tông có ân với cô ta, mà cô ta lại có ân với Đóa Đóa, Tần Liên Tâm và Thần Hi, tất nhiên anh không thể khiến cô ta khó xử.

"Được, vậy thì đi thôi, chọn một gian phòng vắng vẻ, lấy lý do tu luyện, đừng để cho bất kỳ ai biết tôi với anh... là được rồi."Dương Tử Hi nói.

Diệp Thiên gật đầu, gửi truyền âm cho Bích Nhãn Kim Lân Thú: "Lát nữa hai bà vợ của tôi tỉnh lại, nói với các cô ấy, tôi muốn đột phá tu vi bế tắc, ngày mai là có thể ra ngoài."

"Được thôi tôn thượng, tôi sẽ không nói ra chuyện xấu của ngài đâu."

Bích Nhãn Kim Lân Thú nghịch ngợm trả lời lại một câu.

Sau só, Diệp Thiên và Dương Tử Hi tìm một gian phòng phụ, rồi suy niệm thiết lập một pháp trận.

Trong phòng phụ, Dương Tử Hi cởi y phục, đi tới trên giường, hai tay đặt ở trên ngực, nói: "Đến đây đi."

Diệp Thiên cũng không nói lời thừa, càng không có yêu cầu gì quá đáng, đè lên một hơi đâm thẳng.

Dương Tử Hi chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, không khỏi che miệng lại, hai hàng lệ long lanh tràn mi mà ra.

Không có hòa âm, cũng không có tiếng rên êm tai.

Rất im lặng.

Lặng ngắt như tờ.

Diệp Thiên cứ như vậy thu lấy Thai Nguyên Thanh Khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào đan điền, sau đó bị kim đan trong đan điền hút lấy.

Chỉ thấy trên người anh, nhất thời tỏa ra hào quang cửu sắc, một viên kim đan cửu sắc to bằng quả trứng ngỗng, như ẩn như hiện trong đan điền của anh.

Ngay cả Dương Tử Hi cũng có thể nhìn thấy viên kim đan cửu sắc trong đan điền của anh, có tứ linh bảo vệ xung quanh, đang dần dần lớn lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

"Thật kỳ lạ, không phải kim đan đều là màu vàng đích sao? Sao kim đan của anh lại là là màu sắc rực rỡ? Đây là kim đan phẩm chất gì?"

Trong lòng Dương Tử Hi rất khó hiểu.

Vốn muốn hỏi Diệp Thiên, nhưng thấy Diệp Thiên từ từ nhắm hai mắt lị, dáng vẻ đã nhận định, đã khiến nghi hoặc trong lòng cô ta phải kìm lại.

Không biết đã qua bao lâu.

Kim đan trong cơ thể Diệp Thiên trở nên to bằng cái thau rửa mặt nhỏ.

Đột nhiên, tứ linh chui vào trong kim đan, sau đó trông thấy xung quanh kim đan có điện lưu dày đặc lưu chuyển, phát ra âm thanh rè rè.

"Đây là muốn phá đan thành anh sao?"

Dương Tử Hi nhíu mày.

Gần một giờ sau.

Rầm!

Một tiếng nổ trầm truyền đến.

Liên thấy kim đan trong cơ thể Diệp Thiên nổ mạnh.

Ngay sau đó, trên bụng anh hiện ra một đứa bé lớn khoảng một tuổi, đứa bé trắng trẻo nõn nà, ngũ quan cân đối, trông rất dễ thương, hai tay chắp thành hình chữ thập ngồi xếp bằng trên đài sen cửu sắc, khiến cho người ta có cảm giác trang nghiêm,

"Trời ơi! Sao Nguyên Anh của anh ta lại ngồi trên đài sen? Không phải đều là ngồi lơ lửng trong không trung sao?"

Dương Tử Hi vô cùng kinh ngạc.

Nhưng đúng lúc này.

Một tiếng nổ trầm thấp.

Kim đan của Dương Tử Hi nổ mạnh, thai nghén ra một cái bé gái, không có đài hoa sen, ngồi xếp bằng trôi nổi trong cơ thể của

cô ta.

Nhất thời, Dương Tử Hi liền cảm giác được, trên người mình tràn ngập nguồn năng lượng vô tận, khiến cô ta không khỏi mừng

"Tôi thành Nguyên Anh rồi! Tôinfu thật sự trở thành Nguyên Anh Chân Quân rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.