Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 661: Hạ quyết tâm
"Tôi..."
Dương Tử Hi nghe vậy, nhất thời nghẹn lời.
Khoảng năm năm trước, cô ta có suy xét về ước hẹn mười năm, cũng muốn khiến mình đạt được tu vi Nguyên Anh trong một đêm, trở thành Nguyên Anh trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiên Hoang, nhưng cô ta nghĩ Diệp Thiên không sạch sẽ, đưa tấm thân sạch sẽ của mình cho anh, trong lòng cô ta rất kháng cự, vì vậy cô ta vẫn chậm chạp không thể hạ quyết tâm.
Nhưng lại qua bốn năm, cô ta vẫn luôn cho rằng Diệp Thiên đã chết, cho nên chưa từng tính tới chuyện hẹn ước mười năm, người cũng chết rồi, nghĩ thông suốt, đồng ý trở thành Nguyên Anh cùng anh ta thì có ích lợi gì?
Điều mà cô ta không bao giờ ngờ tới là Diệp Thiên không những không chết mà còn quay lại, còn đề cập với cô ta về ước hẹn mười năm, thế nên trong lúc nhất thời, cô ta không biết nên trả lời như thế nào.
Suy cho cũng thì ai mà chẳng muốn bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn?
Hơn nữa vừa nãy, Diệp Thiên cũng đã cứu cô ta và sư tôn của cô ta, theo lý mà nói, trao bản thân cho một thiên tài hiếm có trên thế gian, lại là ân nhân, còn là một nam nhân giống như sư tôn, mình không hề thiệt thòi.
Nhưng khi nghĩ đến việc mình sắp thất thân trở thành một người phụ nữ có gia đình, cô ta lại đặc biệt kháng cự, nghĩ đến nhưng không thể nói ra.
"Tôi có thể suy nghĩ thêm chút nữa không?"
Cô ta thật sự khó có thể đồng ý ngay lập tức. Đành phải nói như vậy.
"Có thể." Diệp Thiên gật đầu: "Tôi sẽ cho cô suy nghĩ thêm một đêm nữa. Sau đêm nay, nếu cô vẫn chưa nghĩ thông suốt, tôi sẽ bắt đầu trả thù Lạc Nhật Tông và Tứ Đại Tiên Tông. Đến lúc đó cô có đồng ý thì tôi cũng không có thời gian chơi với cô đâu."
Dứt lời, anh chắp tay với Khương Nguyên Tu còn đang thẫn thờ, nói: "Đóa Đóa đang gặp nguy hiểm trong Vạn Yêu Quật, ông kịp thời ra tay cứu giúp, chuyện này tôi đã biết, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ông mở nhẫn không gian ra, tôi tặng cho ông năm nghìn viên yêu đan tiên phẩm. "
"Năm nghìn viên yêu đan tiên phẩm?"
Khương Nguyên Tu sợ đến ngây người.
Toàn bộ Thiên Hoang cũng không thu thập được nhiều yêu đan tiên phẩm như vậy.
"Vâng."
Diệp Thiên gật đầu: "Mở nhẫn không gian ra."
"Được được được!"
Khương Nguyên Tu kích động muốn chết, lập tức mở nhẫn không gian ra.
Lúc này Diệp Thiên khởi động thần niệm, yêu đan tiên phẩm trong nhẫn không gian của anh vèo vèo bay vào nhẫn không gian của Khương Nguyên Tu, nhanh chóng đưa đủ năm nghìn viên.
"Tạ ơn thượng tiên! Tạ ơn thượng tiên!"
Nhìn thấy yêu đan tiên phẩm tỏa ra ánh sáng màu cam trong nhẫn không gian, Khương Nguyên Tu kích động muốn chết, như thể lao động nhập cư nhận được phần thưởng năm trăm triệu tệ từ ông chủ, suýt nữa thì quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Nhiều yêu đan tiên phẩm như vậy, anh có tu luyện đến Hóa Thần vẫn còn dư, anh có thể không kích động sao?
"Cô cũng có công không nhỏ, thế này đi, tôi cho cô Trảm Tiên Kiếm, nhưng cô phải đạt đến Nguyên Anh mới có thể khống chế được nó." Diệp Thiên đưa Trảm Tiên Kiếm cho Dương Tử Hi.
"Thần binh cực phẩm quý giá như vậy mà cũng cho tôi ư?"
Dương Tử Hi sợ đến ngây người, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn Diệp Thiên, toát ra vẻ không dám tin.
"Thần binh quý giá đến đâu cũng không bằng tính mạng của vợ và con gái tôi. Gia đình tôi có thể đoàn tụ không thể không có công của cô, vì vậy cô có tư cách nhận món quà của tôi." Diệp Thiên hào phóng nói.
Dương Tử Hi ngây ngẩn cả người.
Anh ta thật đúng là một người chồng tốt, một người cha tốt hiếm có trên thế gian.
Vợ và con gái anh ta có được anh ta, chắc là hạnh phúc lắm nhỉ?
Cô nghĩ thầm trong lòng, không khỏi hâm mộ Tần Liên Tâm và Thần Hi.
"Tử Hi, mau tạ ơn quá thượng tiên."
Khương Viên Tu bên cạnh chọc vào lưng Dương Tử Hi thúc giục, một bảo bối tốt như vậy, đến Chưởng giáo Thiên Tôn còn không dùng được, còn băn khoăn gì nữa mà không nhận?
"Cám ơn."
Dương Tử Hi nói lời cảm ơn, mặt không chút thay đổi nhận lấy kiếm, nhưng nội tâm đã sớm vui như mở hội, như lấy được chí. bảo.
"Phu nhân, mời lên thú cưỡi."
Diệp Thiên xoay người, nhoẻn miệng cười, trái ôm phải ấp, đỡ Tần Liên Tâm và Thần Hi đi về phía Bích Nhân Kim Lân Thú.
Hai người che miệng cười, rất hưởng thụ sự nuông chiều của chồng. Bích Nhân Kim Lân Thú hiểu ý ngồi xổm xuống. "Mẹ, dì, mau lên đây."
-
Đóa Đóa nở nụ cười tươi rói nói.
Vì thế Tần Liên Tâm ngồi phía trước Đóa Đóa ôm Nựu Nưu, Thần Hi ngồi phía sau Đóa Đóa ôm Đóa Đóa, Diệp Thiên trực tiếp ngồi xếp bằng trên đầu thú, đối mặt với Nựu Nưu, nắm lấy đôi tay bị lạnh đến đỏ bừng của Nựu Nưu, ủ ấm tay cho Nựu Nưu.
May mắn thay, chứng nứt da mùa đông của Ngu Ngu đã được chữa khỏi, nếu không Diệp Thiên sẽ cảm thấy rất đau lòng.
"Hì hì."
Vi
Nưu Nưu cười hì hì nói: "Tay của ba ấm thật đấy, tay của Nựu Nưu không lạnh tí nào, chẳng trách chị Đóa Đóa lại muốn ba trở lại như vậy, thì ra có ba lại tốt thế này."
Lời nói ngây thơ của Nựu Nựu Có thể nói đã chạm đến trong lòng của tất cả mọi người, khiến mọi người không nhịn được muốn rơi nước mắt.
Của tất c
Có chỗ dựa ở đây thật tốt biết bao.
"Bích Nhãn Kim Lân Thú, đến phủ thành chủ."
Diệp Thiện ra lệnh, trên đường đi, anh đã biết được những tội ác tày trời của thành chủ thành Thiên Tuyết.
"Vâng thưa tổn thượng!"
Bích Nhãn Kim Lân Thủ đáp lại một tiếng, bay lên trời, thần thức đảo qua một lượt, nhanh chóng xác định được vị trí của quần thể cung điện cao cấp nhất ở thành Thiên Tuyết, lập tức đi về hướng đó.
Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi theo sát phía sau.
Lúc này, tại phủ thành chủ.
"Cái gì? Diệp Bắc Minh không chết? Chạy đến thành Thiên Tuyết rồi? Sao có thể như vậy được?"
Thành chủ thành Thiên Tuyết nghe thấy thuộc hạ báo cáo thì sợ đến ngây người, không thể tin được đây là sự thật.
"Thật đấy thành chủ, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, sau khi đám người Khương Nguyên Tu bị người của Tứ Đại Tiên Tông bao vây, một bóng người từ trên trời giáng xuống, nói mình là Diệp Bắc Minh, tiểu nhân sợ tới mức chạy vội trở về báo tin cho ngài. Lúc sắp đến phủ thành chủ, tiểu nhân chợt nghe thấy tiếng sấm cực kỳ lớn, tiểu nhân xoay người nhìn lại, mẹ của con ơi, phía Vạn Xuân Lâu dày đặc sấm sét, hết cái này đến cái khác, không biết đã có bao nhiêu triệu tia sét rơi xuống. Tiểu nhân chắc chắn đó là kiệt tác của Diệp Bắc Minh, có lẽ người của Tứ Đại Tiên Tông đều đã chết, cho nên thành chủ mau dẫn người chạy đi, nếu không chạy, Diệp Bắc Minh mà biết được ngài dẫn người đi trấn Băng Thiên bắt vợ của hắn ta, hắn ta nhất định sẽ không thả cho ngài đâu!"
Thuộc hạ không nén được nói một hơi dài.
"Được được được!"
Thành chủ gật đầu như giã tỏi: "Nếu là giả, cùng lắm thì ngày mai trở về, nếu là thật, nếu không chạy, quả thật rất nguy hiểm."
Dứt lời, ông ta lập tức hô lớn: "Người trong phủ đâu rồi, nhanh chóng mang theo những thứ có giá trị, cùng bổn thành chủ rời khỏi phủ thành chủ, đi ra ngoài nương náu mấy ngày rồi trở về!"
Lời vừa nói ra, trong phủ thành chủ nhất thời gà bay chó sủa.
Không bao lâu sau, thành chủ dẫn gần mười nghìn nhân mã bay lên trời, đi về phía phương Bắc.
"Sư tôn thầy xem! Có rất nhiều người bay từ trong phủ thành chủ ra, xem ra là biết người muốn trả thù bọn họ, tất cả đều sợ hãi chạy trối chết kìa!" Lâm Cảnh Hiên chỉ về một hướng rồi hét lên.
""Không sao đâu, Bích Nhãn Kim Lân Thú sẽ xử lý."
Diệp Thiên thản nhiên nói một tiếng, tiếp tục chơi với Nựu Nựu.
"Xem tôi đây."
Bích Nhãn Kim Lân Thú nói xong, há to cái mồm đỏ như máu ra, một tiếng gầm thét vang vọng trời đất, chỉ thấy một trận gió kinh thiên động địa thổi qua, quét sạch đại quân chạy trốn khỏi phủ thành chủ, trong chốc lát gần vạn người bị thổi thành mưa máu.
"Mẹ của con ơi!"
Hai mắt Lâm Cảnh Hiên trợn trừng muốn rớt ra ngoài, kinh ngạc hét lên: "Sư tôn, thầy kiếm đâu ra một con thú cưỡi như này thế? Thật là đáng sợ quá đi!"
"Đây đã là cái gì, năm đó khi tôi đi theo tôn thượng, một tiếng rít gào có thể đánh chết một đống Hóa Thần, cho dù là Hợp Đạo Chân Tiên mới nhập môn, dưới một tiếng rống của tôi cũng sẽ bị dọa cho vãi tiểu ra quần."
Bích Nhãn Kim Lân Thú đắc ý nói.
Mọi người ngạc nhiên.
Bích Nhãn Kim Lân Thú khoác lác kinh quá.
Thảo nào nó có thể thổi một phát chết nhiều người như vậy.
Đúng lúc một nhà Diệp Thiên cần một chỗ nghỉ chân, phủ thành chủ không có một bóng người, cũng không bị hao tổn gì, cực kỳ thích hợp để nghỉ chân, vì thế Diệp Thiên bảo Bích Nhãn Kim Lân Thú dừng lại trong phủ thành chủ.
Vừa xuống đất, Bích Nhãn Kim Lân Thú liền biến thành một chú chó mặt xệ cỡ bự khoẻ mạnh kháu khỉnh. Trên người lại có bảy màu, vô cùng xinh đẹp đáng yêu, đặc biệt là còn có thể nói được tiếng người, khiến cho Đóa Đóa cùng và Nựu Nựu bị sự dễ thương đánh bại, ôm nó chơi đùa một hồi.
"Đóa Đóa, con và Nợu Nưu chơi với Bích Nhãn Kim Lân Thủ trước, lát nữa mệt rồi thì tìm một phòng ngủ với Nựu Nựu, mẹ và dì mệt rồi, ba đưa hai người đi nghỉ ngơi trước đây."
Diệp Thiên nhìn về phía Đóa Đóa dặn dò.
"Được ạ, con và và Nựu Nựu chơi xong sẽ lập tức đi ngủ."
Đóa Đóa ngon ngoãn nói.
"Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi, có Bích Nhãn Kim Lân Thú ở đây sẽ không có gì nguy hiểm đâu." Diệp Thiên lại dặn dò một tiếng, kéo Tần Liên Tâm và Thần Hi đi tìm phòng.
Rất nhanh đã chọn được hai gian phòng sát nhau.
"Thần Hi, em đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chị sẽ bảo Diệp Thiên sang chỗ em." Tần Liên Tâm mở cửa một căn phòng, nói với Thần Hi.
"Chị Lạc Tuyết, em thì đêm mai cũng được." Thần Hi nói.
"Không được, đã hơn bốn năm rồi, đêm nay ta hai đều phải để Diệp Thiên bù lại cho tốt." Tần Liên Tâm nói.
"Vậy... Được rồi."
Thần Hi đỏ mặt cười, cũng không khách khí với Tần Liên Tâm nữa, trực tiếp đi vào phòng đóng cửa lại.
"Đồ chết dẫm, làm em sợ muốn chết, mau vào đi."
Tần Liên Tâm đẩy cửa căn phòng khác ra, thúc giục, .
Diệp Thiên cười hì hì, bế Tần Liên Tâm lên, sau khi vào phòng, "cạch" một tiếng đóng cửa lại.
Không bao lâu sau, giai điệu đắm say lòng người vang lên. Mà lúc này, trong chòi nghỉ mát trong hoa viên của phủ thành chủ, Dương Tử Hi ngồi trên ghế đá, hai tay chống cằm, lâm vào trầm tư. Rốt cuộc Có nên đồng ý với anh ta không?
"Quan trọng là, lần này Diệp thượng tiên trở về, nhất định sẽ không bỏ qua cho Tứ Đại Tiên Tông, không nói đến cậu ta có đánh lại Tứ Đại Tiên Tông hay không, cho dù đánh không lại, cũng có thể quay về địa cầu gọi sự tôn cậu ta đến hỗ trợ, cho nên Tử Đại Tiên Tông đã cận kề cái chết rồi, chỉ cần con đồng ý với cậu ta, có lẽ Có thể cứu được tính mạng của mấy trăm triệu đệ tử Thái Cực Tông.”
"Cho nên con không có sự lựa chọn, phải đồng ý, huống chi đây cũng không phải là hy sinh, mà là khởi đầu cho việc con bay cao bay xa, chỉ cần con không ngốc thì sẽ không cự tuyệt."
Nói xong, Khương Nguyên Tu đứng dậy, vỗ vỗ sau lưng Dương Tử Hi, hai tay bắt chéo sau lưng rời đi.
Dương Tử Hi trầm ngâm hồi lâu.
Cuối cùng, cô ta hạ quyết tâm.