Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 660: Còn nhớ hẹn ước mười năm không?
“Vậy thì cộng thêm một Diệp Bắc Minh tôi, đã đủ tư cách chưa?”
Câu nói này, giống như một luồng sấm sét, mà nhanh chóng đánh xuyên qua tim của tất cả mọi người, khiến cho vẻ mặt của tất cả bọn họ đều thay đổi ngay lập tức.
Đặc biệt là những người của Tứ Đại Tiên Tông, thân thể của từng người một đều run rẩy một cách dữ dội, trong lòng càng có thêm những cơn sóng vô cùng dữ dội dâng trào lên.
Diệp Bắc Minh vẫn chưa chết ư?
Điều này làm sao có thể xảy ra được!
Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy anh nhảy xuống hang Vạn Yêu, bị nhốt ở trong hang Vạn Yêu với cánh cửa lớn bị đóng chặt lại, đã trôi qua nhiều năm như vậy, làm sao anh có thể không chết được chứ?
Bọn họ mang theo những điều thắc mắc này mà ngẩng đầu nhìn lên.
“Diệp Thiên?”
Vào lúc này, Tần Liên Tâm và Thần Hi mới lấy lại tinh thần từ trong sự hoang mang. Trái tim đập mạnh một cái, ngay lập tức ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước.
Bọn họ chỉ nhìn thấy một con thần thú sặc sỡ đang chầm chầm bay xuống.
Có một nhóm người đang ngồi ở trên lưng của thần thú.
Nhìn từ đầu đến cuối, người ngồi đầu tiên là Nựu Nựu, người thứ hai có một gương mặt rất quen thuộc. Anh ôm lấy Nựu Nựu từ phía sau, người thứ ba là Đóa Đóa, cô ấy đang ôm lấy người có gương mặt quen thuộc kia, người thứ tư là Thiên Hà Kiếm Tiên. ông ấy nở một nụ cười ngây ngô, trên đôi vai có hai con mèo trắng, mỗi con ngồi ở một bên vai, người thứ tư là Lâm Cảnh Hiên, người thứ năm là Long Ngạo.
Sau khi lướt mắt nhìn qua một lúc, ánh mắt của hai cô ấy nhìn vào người thứ hai có gương mặt quen thuộc kia.
Khi đã xác định nam nhân này, chính là nam nhân mà hai cô ngày đêm nhớ mong, hai người bọn họ liền không khỏi che miệng mà khóc lên.
Ngay lúc này, hai cô cảm thấy rất hạnh phúc, vui mừng, và rất cảm động.
Bởi vì, nam nhân của hai cô, đã trở về rồi!
Trụ cột của gia đình, đã được dựng lên rồi!
Hai cô ấy biết rằng, bắt đầu từ bây giờ, không cần phải buồn rầu vì nghĩ nên đi đến đâu trong chặng đường kế tiếp nữa, cũng không cần phải lo lắng về những nguy hiểm mà bọn họ sẽ phải đối mặt nữa, càng không cần phải cảm thấy đau lòng khổ sở khi đang nhớ đến nam nhân của hai cô nữa.
Sau này cho dù phía trước không còn con đường nào để đi, cũng sẽ có người thay hai cô mà mở ra một con đường phi thường khác; cho dù trời có sập xuống, cũng sẽ có người thay hai cô đỡ lại, cho dù có chuyện gì không vui, cũng sẽ có người giải tỏa nỗi buồn cho hai cô.
Trở về rồi!
Nam nhân khi trước đã trở về rồi, cuộc sống hạnh phúc và tốt đẹp đang chờ đón hai cô ở phía trước.
“Diệp Thiên!!!”
Ngay khi thần thú vừa chạm đất, cả hai người liền giang đôi tay ra, vừa khóc vừa chạy nhanh đến đó.
“Tuyết Nhi! Thần Hi! Anh đã trở về rồi!”
Diệp Thiên leo xuống từ trên lưng thú, giang hai tay ra và chào đón hai người.
Một giây sau đó!
Anh chỉ cảm thấy hai luồng gió thơm ở ngay chóp mũi, trong lòng trở nên dịu dàng hẳn đi.
Cảm giác này, thật tốt!
“Tên chết tiệt nhà anh, hơn bốn năm nay. Anh đã chạy đi đâu chơi bời thế hả, tại sao bây giờ mới trở về, anh có biết em và Thần Hi, còn có Đóa Đóa nhớ anh đến mức nào không?”
Tần Liên Tâm vùi đầu vào vai trái của Diệp Thiên. Dùng những nắm đấm yếu ớt của mình mà đánh lên lưng anh một trận, nói ra những lời than thở.
Diệp Thiên mỉm cười, sờ vào mái tóc của Tần Liên Tâm, vô cùng xúc động mà nói: “Tuyết Nhi, anh cũng nhớ các em, hơn bốn năm nay, anh vẫn luôn đi lang thang, từ Thiên Hoang đi đến một hành tinh khác. Lại từ một hành tinh khác mà quay về Thiên Hoang, mỗi ngày ngoại trừ đi lang thang khắp nơi, đều chưa từng nghỉ ngơi được vài ngày.”
“Thật không? Có đi tìm nữ nhân khác không đấy?”
Tần Liên Tâm đã biết rõ còn cố ý hỏi.
“Không có, mỗi ngày anh ngoài nhớ các em cũng chỉ còn nhớ các em mà thôi, đâu có tâm trạng mà đi tìm những nữ nhân khác chứ, anh không phải là nam nhân Vô tình không có trái tim đâu.” Diệp Thiên cười lên nói.
“Được thôi, em tin anh một lần.”
Tần Liên Tâm lau đi nước mắt, nở ra một nụ cười đã mất đi từ lâu.
Diệp Thiên mỉm cười. Anh lại xoa xoa đầu đang dựa vào vai phải anh của Thần Hi, hỏi: Thần Hi, em vẫn khỏe chứ?”
So với Tần Liên Tâm, Thần Hi thuộc loại người không hay thể hiện tình cảm của bản thân ra ngoài. Có bất cứ chuyện gì đều giấu ở trong lòng, vì vậy càng cần sự quan tâm của anh hơn.
“Anh đã trở về, mọi thứ đối với em đều rất tốt.”
Thần Hi cũng nở ra một nụ cười hạnh phúc đã lâu chưa được nhìn thấy.
“Cả nhà được đoàn tụ rồi, tốt. Rất tốt!”
Thiên Hà Tiên Kiếm nước mắt lưng tròng mà nhìn bọn họ.
Đóa Đóa ôm lấy Nưu Nựu cũng mỉm cười một cách vui vẻ. Đại Tiểu Hổ và Tiểu Bạch Hổ nhảy lên nhảy xuống một cách vui vẻ ở trên đôi vai của Thiên Hà Kiếm Tiên, Tiểu Bạch Hồ nằm ở lòng của Thiên Hà Kiếm Tiên cũng kêu lên.
Lâm Cảnh Hiên, Long Ngạo, Khương Nguyên Tu cũng hiện lên vẻ mặt rất vui mừng.
Vẻ mặt của Dương Tử Hi lại trở nên phức tạp, quay đầu sang một bên, bày ra dáng vẻ mắt không thấy lòng không phiền.
Về phần những người của Tứ Đại Tiên Tông ở xung quanh, đều liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt của từng người một đều trông vô cùng nặng nề, dồn dập lùi về phía sau.
“Đi!”.
Không biết là người nào đã kêu lên một tiếng.
Cả nhóm người đang muốn chạy trốn.
Thế nhưng ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ai cũng đừng mong chạy được!”
Hiển nhiên là Diệp Thiên, anh buông Tần Liên Tâm và Thần Hi ra, liếc mắt nhìn đám người kia với vẻ mặt u ám lạnh lẽo, nói một cách lạnh lùng: “Còn nhớ những lời mà tôi đã nói khi nhảy vào hang Vạn Yêu chứ?”
“Chuyện này……”
Tất cả mọi người đều câm nín.
“Có phải đã quên hết rồi hay không?”
Diệp Thiên liếc mắt nhìn về phía đám tu sĩ kia với ánh mắt sắc bén như kiếm, nói: “Lúc đó tôi đã từng nói, vào ngày đi ra, chắc chắn sẽ khiến cho từng người một phải tắm trong biển máu, thế nhưng chỉ là khiến cho các ngườikhông thể làm người được. Nhưng mà các ngườingay cả vợ con của tôi cũng không bỏ qua, còn đuổi giết bọn họ đến cùng, vậy thì đừng trách tôi ra tay ác độc, tôi sẽ phá hủy cả linh hồn của các người, khiến cho các ngườingay cả quỷ cũng không làm được!”
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều run rẩy một cách dữ dội.
“Diệp Bắc Minh, cậu gặp nạn lớn không chết, thật sự khiến tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ, thế nhưng cậu chỉ là một Kim Đan, cho dù sức mạnh của cậu có mạnh hơn đi nữa, rốt cuộc cũng không chịu nổi một đòn khi ở trước mặt Hóa Thần, vì vậy tôi khuyên cậu đừng nên tìm đường chết, Tứ Đại Tiên Tông của bọn tôi tổng cộng có gần sáu mươi người Hóa Thần, nếu như cậu dám chém giết, khiến cho sáu mươi người Hóa Thần này phải ra tay, tôi dám đảm bảo rằng, không có một người nào trong cả nhà các cậu có thể sống sót được!”
Tam trưởng lão của phái Vô Cực đe dọa nói.
“Ha ha!”
Diệp Thiên lớn tiếng cười lên: “Ông nghĩ rằng ông có thể dọa sợ tôi được sao? Tôi nói thật cho ông biết, lần này tôi trở về, chính là muốn tiêu diệt từng môn phái một trong Tứ Đại Tiên Tông của các ông, đừng nói là sáu mười người Hóa Thần đi ra, cho dù hàng chục triệu người của Tứ Đại Tiên Tông các ông tấn công, Diệp Bắc Minh tôi cũng sẽ không cau mày một lần nào!”
“Thật ngông cuồng!”
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà chửi rửa.
“Thật không biết cậu lấy lá gan từ đâu, lại dám nói những lời khoác lác như vậy, không sợ tự ép chết mình sao?” Nhị trưởng lão của phái Thần Đạo nhảy ra nói.
“Đúng vậy, chỉ là một Kim Đan nhỏ nhoi, lại dám ăn nói khoác lác mà không biết ngượng đến như vậy!”
“Tôi khuyên cậu vẫn nên bớt kiêu ngạo lại một chút, đừng đối chọi với Tứ Đại Tiên Tông bọn tôi nữa, nếu không thì cả Thiên Hoang không còn nơi cho cậu ở lại được đâu!”
Ngũ trưởng lão của phái Thánh Kiếm và phái Thái Cực cũng nhảy ra mà chỉ trích.
Ngay cả Dương Tử Hi và Khương Nguyên Tu, cũng không tin Diệp Thiên mạnh đến như vậy.
Trừ khi, gọi sư tôn của anh ra, nếu không thì đừng nói đến sáu mươi người Hóa Thần, chỉ cần một người Hóa Thần cũng đủ để lấy đi tính mạng của anh!
“Hừ!”
Diệp Thiên hầm hừ nói: “Các ngườikhông cần lo lắng về việc tôi có ăn nói khoác lác hay không, bây giờ các ngườinên nghĩ kỹ xem bản thân sẽ chết như thế nào!”
Nói xong, anh triệu hồi Trảm Tiên Kiếm, nhảy vọt lên, ngay lập tức thôi thúc chân quyết Ngự Lôi Thần Kiếm.
Trong chớp mắt, gió bắt đầu nổi lên, sấm rền vang dội, một nguồn sức ép khủng khiếp được tạo ra ngay trong chớp mắt, quét qua toàn thân của tất cả mọi người, khiến cho bọn họ cảm thấy ngột ngạt đến không thể thở được.
“Rút! Mau rút!”
Có người nhận thấy tình hình không ổn, liền hét lên với thân thể đang run rẩy.
Chỉ vào bốn năm trước, Diệp Thiên đã có thể dùng thân thể Kim Đan của mình, mà làm bị thương nguyên thần của sự tổ Hóa Thần của phái Lạc Nhật, chỉ dựa vào một điều này, bọn họ vốn dĩ không có sự can đảm để đấu với Diệp Thiên.
Vì vậy khi nhìn thấy anh tấn công, suy nghĩ đầu tiên chính là chạy trốn.
Bọn họ biết rằng nếu như không chạy, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!
Thế nhưng sức ép kia lại càng ngày càng lớn, ảnh hưởng đến tốc độ của bọn họ rất nhiều, những người Nguyên Anh còn có thể cử động một chút, còn những người Kim Đan cho dù muốn cử động cũng không thể nhúc nhích được.
“Tôi đã cảm nhận được sức mạnh của sấm sét với sức phá hủy vô cùng lớn rồi! Mau chạy ra khỏi phạm vi đang bị sức ép bao kín!”
Nhị trưởng lão của phái Thần Đạo Vô cùng sợ hãi nói.
Thế nhưng không ngờ giọng nói của ông ta vừa dứt.
“Sấm đến!”
Một tiếng hét vang lên.
Một giây sau đó, “ầm” một tiếng, cả bầu trời dường như bị nứt ra, những tia sấm sét dày đặc trút xuống.
Rầm rầm rầm!!!
Tia sét trút xuống như mưa, ngoại trừ mảnh đất ở dưới chân Diệp Thiên vẫn còn an toàn, cả khu vực một công lí ở xung quanh đều bị nuốt chửng bởi tấm lưới bằng tia sét, những người kia bị đốt đến máu thịt bay tứ tung, đất đá mịt mù, biển lửa cũng cuộn trào lên,
Mãi cho đến khi kéo dài gần năm phút, những tia sét mới biến mất.
Trong vòng một kilomet, ngoại trừ những người ở bên Diệp Thiên hoàn toàn không sao, thì không hề nhìn thấy một người sống sót nào.
Kể cả tất cả những người khách, lão Bảo, bảo vệ ở trong Vạn Xuân Lầu, cùng với những người của Tứ Đại Tiên Tông, tất cả thể xác lẫn linh hồn đều bị đốt thành tro bụi, mất mạng ngay dưới chân quyết Ngự Lôi Thần Kiếm.
“Ôi mẹ ơi! Quá khủng khiếp rồi!”
Một lúc lâu sau, Khương Nguyên Tu vô cùng kinh ngạc mà kêu lên: “Đây thật sự là tác phẩm của ông trời mà, nó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của những tu sĩ Thiên Hoang đấy!”
NÀY
“Chuyện này có là gì đâu, năm xưa tôn thượng còn có thể phá hủy cả một lục địa chỉ với một chiêu chân quyết Ngự Lôi Thần Kiếm thôi đấy.”
Bích Nhân Kim Lân Thú Vô cùng khoái chí mà nói.
Khương Nguyên Tu: “...”
Năm xưa có thể phá hủy cả một lục địa chỉ bằng một chiều, làm sao lại càng ngày càng thụt lùi rồi?”
Trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng tò mò.
Không phải nên càng ngày càng mạnh sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Dương Tử Hi trở nên ngơ ngác, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô ta thật sự không dám tin tưởng được, trên đời này, vậy mà vẫn còn lôi pháp khủng khiếp đến như vậy!
Thật là phi thường mà!
Điều này còn mạnh hơn sấm trời khi độ kiếp vào cảnh giới Kim Đan hàng trăm ngàn lần đấy!
Trong lòng của cô ta cảm thấy cực kỳ sốc.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên ở bên tai cô ta.
“Còn nhớ hẹn ước mười năm của chúng ta vào năm xưa không? Đã qua thời hạn mười năm rồi, cô đã suy nghĩ đến đâu rồi?”