Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 648: Diệp Thiên, sao anh lại ở đây?
Diệp Thiên lập tức quyết định, đi đến cửa hàng tiên dược của Hải Lăng Thành để tìm dược liệu luyện chế đan dược lên đọa thể Ngũ Trọng, nhìn lại mấy thứ dược liệu còn thiếu, sau đó đi đến Lầu Thông Thiên để tìm Chưởng quỹ Vương, cần giá cả như thế nào, thời gian dài như thế nào, có thể giúp anh chuẩn bị dược liệu làm đan dược đạo thể Ngũ Trọng.
Nếu như mà nâng giá, thì thời gian cũng không lâu lắm, vậy thì cứ để cho Thú Kim Lân mắt xanh thay đổi đạo thể rồi hẵng quay về.
Dù sao chiến hạm Tinh Không chạy với tốc độ bốn trăm nghìn kilomet cũng quá chậm rồi, ngồi trên Thú Kim Lân mắt xanh với tốc độ một trăm hai mươi vạn kilomet về Thiên Hoang, có thể giảm đi ba lần thời gian.
Cho dù là anh có tăng tốc cho chiến hạm Tinh Không, cũng khó mà đến được một trăm hai mươi vạn kilomet.
"Cô đi đâu? Có tiện đường không? Có cần bọn tôi đi cùng cô không?" Diệp Thiên hỏi.
Cô gái mặc đồ đen cười khổ một tiếng: "Mất nhà rồi, tôi cũng không biết là phải đi đâu."
Diệp Thiên nghe thấy vậy, nghĩ đến phu nhân và con của anh, không khỏi thở dài: "Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể, gặp nhau cũng xem như là từng quen biết."
"Thế này, ăn viên đan dược này, đi cùng ta đến Hải Lăng Thành, đưa tôi đi đến Lầu Thông Thiên tìm Chưởng quỹ Vương, dù sao cô cũng không biết là mình phải đi đâu nữa."
Nói xong, Diệp Thiên lấy ra một viên Đại Nguyên Khí Đan đưa cho cô gái mặc đồ đen.
Cô gái mặc đồ đen nhận đan dược rồi ngửi thử, mùi của dược liệu vô cùng nồng đậm, không giống như độc dược, vì vậy liền ném vào trong miệng.
Kết quả đan dược vừa vào dạ dày, cô ấy liền cảm giác trước mắt sáng lên. Chỉ cảm giác vết thương trên cơ thể của mình, rất nhanh đã khôi phục lại.
Rất nhanh, cô ấy cảm nhận được vết thương đã khôi phục hoàn toàn, trừ việc mất nhiều máu nên có chút suy yếu, thì toàn bộ đều khôi phục lại bình thường.
"Cảm ơn."
Cô ấy tương đối bình tĩnh mà nói cảm ơn, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng vui mừng và kích động.
"Là việc nên làm mà thôi, không cần cảm ơn."
Diệp Thiên khoát tay áo: "Ngồi phía sau đi."
"Không cần, ta ngự kiếm được."
Cô ấy từ chối ý tốt của Diệp Thiên, giẫm lên thần binh tinh phẩm, điều khiển mà phi kiếm, đi về phía trước dẫn đường, vẫn luôn có duy trì khoảng cách với Diệp Thiên.
Dù sao cũng là người lạ, mà trên người cô ấy còn đem theo đồ gia truyền, duy trì khoảng cách thì tốt hơn.
"Đuổi theo."
Diệp Thiên nói một tiếng, Thú Kim Lân mắt xanh liền chậm rì rì mà đi theo phía sau cô gái mặc đồ đen.
"Cô gái, cô tên là gì vậy?"
Diệp Thiên đi theo phía sau cũng rảnh không có việc gì làm, thuận miệng mà hỏi một câu.
Cô gái mặc đồ đen cũng không thèm quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời ba chữ: "Tô Thanh Tuyền."
Diệp Thiên ồ một tiếng, lại hỏi: "Cô là người như thế nào vậy, tại sao mấy người đó lại đuổi giết cô?"
Vừa nãy hắn nghe thấy mấy người đó bảo muốn kiếm Chân Võ, vì vậy tò mò rốt cuộc kiếm Chân Võ này là thần binh cấp mấy.
Tô Thanh Tuyền cũng thờ ở mà đáp lại mấy chứ: "Không tiền trả lời."
"Được." Diệp Thiên cũng không truy hỏi, chuyển đề tài câu chuyện: "Đây là lần đầu tôi đến Bắc Hàn, cũng không biết nhiều về Bắc Hàn, Có thể nói đại khái với tôi về tình hình của Bắc Hàn không?"
Vì Diệp Thiên đã cứu cô ấy một mạng, cô ấy cũng không keo kiệt mà nói: "Bắc Hàn tổng cộng có ba đại lục. Lần lượt là Đông bộ Đại lục, đại lực Trung Bộ, đại lục Tây Bộ, ruộng đất dưới chân anh, chính là đại lục Trung Bộ, ba đại lục này chiếm ba phần diện tích của Bắc Hàn Tinh, còn lại đều là đại dương."
"Mặc dù tôi chưa đi qua Thiên Hoang Tinh, nhưng có nhìn thấy từ trong sách cổ, Bắc Hàn Tinh lớn gấp bốn, năm lần Thiên Hoang Tinh, đạo chính thống cũng thuần túy hơn Thiên Hoang Tinh, cũng không có nhiều Tông Môn hỗn tạp như là ở Thiên Hoang Tinh, ở Bắc Hàn Tinh chỉ có tam đại thần giáo bất diệt."
"Tam đại thần giáo bất diệt này, lần lượt quản lý ba đại lục, phái Thượng Đế là mạnh nhất nằm ở Đồng bộ Đại lục, phái Thần Đế đứng thứ hai ở đại lục Trung Bộ, phải Huyền Đế yếu nhất nằm ở đại lục Tây Bộ, nhưng mà chênh lệch cũng không lớn, đều nằm trong trạng thái ba bên đối đầu."
"Tên của Tông Môn CÓ Đế, cũng mạnh miệng ghê." Diệp Thiên không khỏi cảm thấy nực cười, hỏi: "Tam đại thần giáo này, CÓ Đạo Chân Tiên trấn giữ không?"
Năm đó Diệp Thiên đi dạo quanh vũ trụ, đi qua rất nhiều tinh vực, cũng đã biết rất nhiều Tông Môn, ở những nền văn minh tu luyện thấp kém ở tinh vực, Có thể xưng là thần giáo bất diệt hoặc là tiên tông bất diệt, hình hầu như là có Chân Đạo Tiên.
Vẫn chưa đi qua tinh vực chân tiên nào xứng với giới tu tiên. Chỉ có thể xưng là Tu Chân Giới, cũng chưa đi qua Tông Môn chân tiên nào mà xứng làm Tông Môn bất diệt.
Bất diệt thế nào?
Chính là vĩnh viễn không suy yếu, vĩnh viễn không bị diệt.
"Không có." Tô Thanh Tuyền nói: "Nhưng mà đều có một đến hai Hợp Đạo Chân Tiên, các tinh vực của Chân Tiên Vân Tập, mang theo những đạo chính thống cao cấp về, sau đó lại đi đến tinh vực của Chân Tiên Vân Tập."
"Mà những đệ tử của thần giáo bất diệt, sau khi tu luyện đạo chính thống cao cấp, đều có cảnh giới ngang nhau, thực lực của bọn họ mạnh hơn thực lực của những tu sĩ tu luyện đạo bản xứ của chúng ta rất nhiều."
"Nhưng mà chỉ có một số ít Thiên Kiêu giữa hàng loạt Thiên Kiêu, mới có thể khống chế được đạo chính thống cao cấp, đại đa số người tu luyện vẫn đang tu luyện đạo chính thống của bản xứ, hơn nữa đạo chính thống cao cấp cũng đã truyền vào Bắc Hàn được hơn trăm nghìn năm rồi, tu luyện tu vi đến đạo cao cấp nhất cũng là Nguyên Anh cảnh đi, nhưng mà những tu sĩ vào được Nguyên Anh, có thể phân cao thấp với những tu sĩ lên nguyên canh của đạo chính thống bản xứ, lợi hại nhất chính là đế tử của phái Thiên Đế, đạt đến đỉnh Nguyên Anh, lại bất phân thắng bại với tu sĩ nhập môn và hóa thần."
Diệp Thiên nâng cằm, có chút đăm chiêu mà gật đầu.
Từ lời của Tô Thanh Tuyền, anh cũng đã hiểu được sơ sơ, đế tử của phái Thiên Đế kia, chắc là kim đan cực phẩm để biến thành Nguyên Anh, cho nên mới có thể tranh cao thấp với kim đan tinh phẩm.
Thông qua việc vừa nãy Tô Thanh Tuyền và mười mấy người tu sĩ kim đan kia, Diệp Thiên cũng dễ dàng mà kết luận được. Bắc Hàn Tinh là lấy kim đan tinh phẩm làm chủ, kim đan cực phẩm chắc là những tu sĩ tu luyện chính đạo cao cấp mới có được.
"Vậy Bắc Hàn Tinh Có bao nhiêu hóa thần?" Diệp Thiên hỏi.
"Mấy nghìn đi, đa số đều ở trong tam đại thần giáo bất diệt, chỉ có số ít là ở các già làm quan, nếu như một nhà làm quan có thể Có một hóa thần, cũng đủ để xưng bá làm chúa tể một phương." Tô Thanh Tuyền trả lời.
Sau đó Diệp Thiên cũng được Tô Thanh Tuyền nói cho biết, Bắc Hàn Tinh có hơn năm nghìn tỉ người, đại lục Trung Bộ có diện tích lớn nhất, dân số đông nhất, vợt qua hai nghìn tỉ.
Hơn nữa Bắc Hàn Tinh còn có tám nhánh Thiên Lộ. Không ít những tu sĩ của tinh vực khác đến Bắc Hàn Tinh, ngay cả đi qua Thiên Hoang Tinh, cả đại lực Đông Bộ.
Nhưng mà từ đầu đến cuối Thiên Lộ ở dưới văn minh tu luyện này đều ở Bắc Hàn Tinh, cũng không có tinh cầu nào có Hợp Đạo Chân Tiên, Bắc Hàn Tinh cũng được xem như là một tinh vực mạnh giữa các tinh cầu.
Đương nhiên, không ngoài dự đoán của Diệp Thiên, Bắc Hàn Tinh thực sự là lấy kim đan tinh phẩm làm chủ, văn minh tu luyện của Thiên Hoang Tinh, là được Bắc Hàn Tinh truyền đến từ mười mấy trăm nghìn năm về trước, nếu không Thiên Hoang Tinh vẫn là tinh cầu Có văn minh tu luyện ở bản xứ là lấy kim đan thượng phẩm làm chính.
Trò chuyện một lát. Rất nhanh đã đến một nghìn dặm ngoài Hải Lăng Thành.
Tốc độ của Tô Thanh Tuyền chỉ có ba nghìn kilomet, vì vậy mất nhiều thời gian hơn một chút, nếu không với tốc độ của Thú Kim Lân mắt xanh, cũng không cần nói một câu mà đã đến nơi rồi.
So sánh với thành trì ở Thiên Hoang Tinh, thành trình của Bắc Hàn Tinh có nhân tính hơn nhiều, không có tường thành, tu sĩ có thể tự do bay qua bay lại, không phải chịu bất cứ hạn chế gì.
Bởi vì toàn bộ đại lục Trung Bộ đều ở dưới sự quản chế của phái Thần Đế, không có thế lực nào dám đánh chiếm thành trì, hoàn toàn không cần phải xây dựng tường thành, ai dám đánh chiếm thành trì, phái Thần Đế sẽ diệt người đó.
"Nhìn thấy chưa, tầng lâu cao nhất chọc đến tận mây kia, chính là Lầu Thông Thiên."
Tô Thanh Tuyền chỉ về phía toàn nhà cao một vạn mét.
"Thấy rồi." Diệp Thiên gật đầu, nói: "Cô đưa chúng tôi vòa tiệm thuốc lớn nhất ở Hải Lăng Thành đi, xem xem thiếu những dược liệu nào, thì sẽ đi đến Lầu Thông Thiên để tìm Chưởng quỹ Vương."
Tô Thanh Tuyền đáp một tiếng được.
Rất nhanh, cô ấy đưa Diệp Thiên đến trước cửa một tiệm tiện dược to lớn.
Có rất nhiều tu sĩ ra vào tiệm tiên dược, cũng không có quy định không cho long tộc và chó đi vào trong, Diệp Thiên rất tự nhiên mà đi vào.
Sau đó anh mở một phương thuốc giao cho chưởng quầy. Nói: "Có thể lấy một chút, không có thì không cần lấy."
"Được thôi!"
Chưởng quầy đồng ý một tiếng, đưa phương thuốc cho một dược đồng để đi bốc thuốc.
Không lâu sau, một bao dược liệu lớn được đặt trên tủ, chưởng quầy nói: "Bách thảo lộ, thiên tiên tử, Long Tâm Cửu Diệp Chi, quả thanh minh, băng liên bảy mà. Năm vị tiên dược này thì không có, còn lại đều đã bốc hết rồi, tổng cộng là tám trăm vạn linh thạch."
Bắc Hàn Tinh trực tiếp lấy linh thạch làm đơn vị tiền tệ, một linh phiếu chính là một linh thạch.
Diệp Thiên lấy ra tám trăm vạn linh thạch đặt lên mặt đất.
Chưởng quỹ nhìn thấy, cười nói: "Cậu nhóc, đã đi qua các tinh cầu khác rồi đúng không? Bắc Hàn của chúng tôi không cần những linh thạch có tám phần tinh khiết như, muốn linh thạch một trăm phần trăm tinh khiết."
Diệp Thiên: "…"
Con mẹ nó, một nghìn tỉ linh thạch thành phế phẩm con mẹ nó rồi.
Vì vậy Diệp Thiên thu hồi lại tám trăm vạn linh thạch lại, nhìn sang Tô Thanh Tuyền, hỏi: "Cô có không? Tôi mượn trước tám trăm vạn linh thạch, một hai ngày nữa tôi sẽ kiếm lại trả cho cô."
Tô Thanh Tuyền than một câu: "Tôi cũng không có nhiều Linh Thạch đến như vậy."
"Chạy đến Bắc Hàn, ngay cả tiền cũng không chuẩn bị tốt mà đã dám chạy đến bốc thuốc, tôi cũng phục các người luôn." Chưởng quầy lắc đầu: "Thấy dáng vẻ hai người không hiểu chuyện, tôi cũng không so đo với các người nữa, nếu không các người phải trả một khoản phí từ một nghìn tám trăm."
Nói xong, ông ta đưa bao thuốc cho dược đồng, phân phí được đồng phân loại bỏ lại.
Diệp Thiên cảm thấy chưởng quầy cũng không sai, liền cười nói: "Chậm đã chưởng quầy, ông xem xem đan dược này có giá trị bao nhiêu tiền."
Diệp Thiên lấy ra một đại nguyên khí đan rồi đưa cho chưởng quầy.
Chưởng quần ngửi ngửi, nói: "Không đáng giá, chỗ chúng tôi cũng có loại đan dược giống với loại của cậu, một viên một vạn linh thạch, chúng tôi là nhà bán, không nhận loại đan dược này của cậu, chúng tôi còn phải bán đi nữa."
Nói xong ông ta trả đan dược lại cho Diệp Thiên, thờ ơ mà nói với anh, trực tiếp lờ anh mà đi tiếp đón những khách khác. Đột nhiên ánh mắt của Diệp Thiên chợt lóe lên, cầm trên tay một yêu đan tiên phẩm, nói với chưởng quầy: "Ông xem cái này thì Có giá bao nhiêu."
Dứt lời, anh mở tay ra.
"Không đáng giá là không đáng giá, chắc là cậu đến từ Thiên Hoang, Thiên Hoang thì có cái gì đáng giá cơ chứ." Chưởng quầy không thèm nhìn mà nói.
Tu sĩ kia cũng không đợi ông ta tiếp đoán mà kinh hãi hô lên: "Vãi! Yêu đan tiên phẩm!"
"Gì cơ?" Chưởng quầy liền cả kinh, quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một viên yêu đan màu cam lấp lánh, nằm giữa tay Diệp Thiên, đồng tử ông ta co rụt lại, cả người đều mất bình tĩnh. "Đây là..." Cả Tô Thanh Tuyền cũng nghẹn họng mà nhìn trân trối. "Cái này đáng giá bao nhiêu tiền? Nói giá đi." Diệp Thiên lạnh nhạt nói. "Cậu thực sự muốn bán sao?" Chưởng quầy không dám tin mà hỏi. Diệp Thiên gật đầu: "Ra giá đi, tôi đang gấp." Chưởng quầy liền gật đầu, giơ hai ngón tay lên: "Hai mươi tỉ linh thạch một viên." "Được."
Diệp Thiên ném viên yêu đan tiên phẩm cho chưởng quầy.
Chưởng quầy vô cùng vui vẻ, lập tức bảo người đưa phiếu hai mươi triệu linh thạch cho Diệp Thiên, miễn phí tặng dược liệu, cũng không cần tám trăm vạn linh thạch nữa.
Sau đó Diệp Thiên liền nhận lấy linh phiếu và dược liệu, lôi Tô Thanh Tuyền đang đứng ngớ người mà đi về hướng Lầu Thông Thiên.
Rất nhanh, Tô Thanh Tuyền đã đưa Diệp Thiên đi đến Lầu Thông Thiên.
Kết quả vừa vào cửa lớn của Lầu Thông Thiên, liền có một giọng nói kinh ngạc truyền đến bên tai Diệp Thiên.
"Diệp Thiên, sao anh lại ở đây?"