Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 639: Chap-645




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 646: Con trai Thiên Tiên!​

Mười lăm ngày sau khi tin tức Diệp Thiên gặp nạn được truyền ra.

Một chiếc xe ngựa đang dừng lại trên vùng đất cách Bắc Lương Thành không xa.

"Phu nhân, Bắc Lương Thành giống như là đã trải qua một trận chiến lớn vậy, toàn bộ tường thành phía đông đã bị sụp đổ, trên mặt đất ở ngoài thành vẫn còn rất nhiều vết máu, xem ra Bắc Lương Thành đã vô cùng thậm tệ rồi."

Long Ngạo kìm cương ngựa lại, quay đầu nói vào trong xe.

Không lâu sau, chiếc mành được giở ra, Tần Liên Tâm, Thần Diệp Hy, Đóa Đóa, Thiên Hà Kiếm Tiên, Lâm Cảnh Hiên, toàn bộ đều thò đầu ra xem.

"Xem ra nước Bắc Lương đã thất thủ rồi."

Thiên Hà Kiếm Tiên liếc mặt một đợt, sắc mặt nghiêm trọng mà nói.

"Vậy mấy người Bắc Lương Vương và chị công chúa…"

Đóa Đóa nói đến bên mép rồi không nói tiếp nữa, một dự cảm chẳng may nảy lên trong lòng.

Cô bé đã không còn là một cô nhóc ngây thơ cái gì cũng không biết nữa rồi, cô bé đã mười ba tuổi, cũng đã biết rất nhiều chuyện rồi, xét theo cảnh tượng này thì hơn phân nửa là Bắc Lương Vương và công chúa đã lành ít dữ nhiều rồi.

Mấy ngày nay, bọn họ đã vượt qua mấy chục vạn dặm, đi qua rất nhiều chỗ, bên ngoài đều là bức vẽ truy nã bọn họ, bọn họ không còn chỗ để đi nữa, vốn nghĩ đến thành Bắc Thành để tị nạn, không ngờ được, Bắc Lương Thành lại bị phá tan rồi, Bắc Lương Vương và công chúa cũng không biết sống chết thế nào.

"Mọi người vào trước đi, tôi đi hỏi thăm mấy người buôn. Nghe ngóng xem tình hình thế nào rồi tính."

Long Ngạo nhìn thấy có mấy chiếc xe của lái buôn, liền quất roi ngựa một cái, xe ngựa quay đầu đi về phía một chiếc xe của lái buôn.

Rất nhanh, xe ngực đã dừng ở trước mặt một chiếc xe ngựa kéo hàng.

"Tôi đến Bắc Lương Thành để thăm người nhà, xin hỏi thành Bắc Thành bị phá, là chuyện như thế nào vậy?" Long Ngạo hỏi người đang lái xe.

"Ây da!"

Người lái xe thở dài: "Nước Bắc Lương mất rồi, Bắc Lương Vương hi sinh cho đất nước rồi. Mười hai thành của Bắc Lương đã bị Tử Tiêu Tông cai trị rồi, bắt đầu thu đủ loại thuế, Bắc Lương Thành trở nên vô cùng lộn xộn, các người ở đâu đến thì quay về đó đi, đợi lúc nào yên ổn trở lại thì hãy đến thăm người nhà, giờ đang rất rối loạn."

"Vậy công chúa của nước Bắc Lương thì sao?" Long Ngạo hỏi, anh ta không biết công chúa, nhưng đã nghe thấy Đóa Đóa nói qua, vì vậy hỏi thử.

"Chạy rồi, ngày mà Bắc Lương Thành bị tấn công, Bắc Lương Vương đã sắp xếp cho công chúa và đứa con của cô ấy và Diệp Thiên chạy trốn rồi, thành chủ Phách Lăng Thành đã phái mười vạn quân để đuổi theo họ, cũng không biết là có bị bắt không, mệnh công chúa cũng khổ, chồng vừa mới chết chưa được bao lâu thì cha cũng chết rồi, ây da!"

Cuối cùng người lái xe thở dài một hơi, sau đó kéo xe đi mua đồ.

Ngay sau đó, có tiếng khóc truyền ra từ trong xe ngựa.

"Không ngờ là công chúa lại mang thai của Diệp Thiên, cũng không biết giờ công chúa thế nào rồi, theo thời gian mà tính, đứa con của công chúa và Diệp Thiên cũng tầm năm tuổi rồi, nếu như bị bọn xấu bắt được, vậy thì đứa con của công chúa và Diệp Thiên…"

Tần Liên Tâm nói đến đây, liền khó nén được sự đau lòng, che miệng mà khóc nghẹn ngào.

Lúc cô biết công chúa mang thai con của Diệp Thiên đã rất kinh ngạc, nhưng không trách Diệp Thiên, hắn đã mất rồi, còn trách hắn làm gì?

Ngược lại càng lo lắng cho công chúa và đứa trẻ hơn.

Thần Diệp Hy không nói gì, một tay ra ôm bé gái, một tay ôm Tần Liên Tâm, cô ấy còn kiên cường hơn Tần Liên Tâm rất nhiều.

Nhưng nội tâm, cũng đã vô cùng đau thương.

"Mẹ à, chúng ta đi tìm ba trước đi, đợi tìm được ba rồi. Lại bảo ba đi tìm chị công chúa, Đóa Đóa không tin ba sẽ rời xa chúng ta đâu."

Đóa Đóa an ủi.

"Long Ngạo, quay đầu đi Nam Cực."

Lâm Cảnh Hiên phân phó.

Mặc dù anh ta không tin là Đóa Đóa có thể tìm được ba, nhưng anh ta cũng hy vọng sư tôn chưa chết, bởi vì những tháng ngày lưu vong, đã làm cho anh ta cảm thấy không còn gì luyến tiếc với cuộc sống này rồi.

Cứ có một loại cảm giác như bị đánh từ trên trời rơi xuống vậy.

Mà lúc này, chỗ ngoại ô phía tây của Thiên Dung Thành.

"Các người không chạy được nữa đâu! Đứng lại!"

Một đám binh lính mặc áo giáp, vừa ngự kiếm bay trên không, vừa liên tục hét về chiếc xe ngựa đang chạy phía trước.

"Ngụy công công, ông đến cản ngựa lại, ta cản phía sau!"

Trương Thượng ngoảnh đầu lại nhìn, nhìn thấy kẻ địch đang ở rất gần, nghiến răng mà hô một tiếng, rút ra một thần binh tinh phẩm, đuổi giết kẻ địch đang ở phía sau.

Ngụy công công lập tức chạy ra khỏi xe ngựa, lôi cương ngựa để bắt đầu cản xe ngựa.

Nhưng kẻ địch có bảy tám người là thần tượng cảnh giới Nguyên Anh, mặc dù Trương Thượng cũng là Nguyên Anh, nhưng mà người ít không đánh lại địch đông, trong mấy chiêu đã bị chém thành hai nửa, ngay cả Nguyên Anh cũng bị đánh chết.

"Thống lĩnh Trương!"

Công chúa mở tấm màn ra nhìn thấy Trương Thượng bị giết, hoảng loạn mà hô lên.

Hoàng Phủ Tư Thần nắm chặt bàn tay, nghiến chặt răng, hai mắt đỏ au, bộ dạng tức giận đến cực điểm.

"Đuổi theo!"

Sau khi xử lý xong Trương Thượng, mấy chục kẻ địch lại nhanh chóng đuổi theo.

"Hoàng Phủ Thường, thành chủ Phách Lăng Thành nói, chỉ cần giao đứa trẻ của cô và Diệp Thiện ra, để cho bọn tôi bóp chết, để xả giận cho ba vị thần tướng Phách Lăng Thành đã bị Diệp Thiên giết chết, sau đó cô quay về hầu hạ cho thành chủ Phách Lăng Thành, ông ấy sẽ cưng chiều cô."

Ba tên vương tử dưới trướng thành chủ thành Bắc Cảnh vừa đuổi theo vừa nói. Anh ta đã từng gặp Hoàng Phủ Thường, chính là đội mà anh ta đeo theo, đã tìm được Hoàng Phủ Thường đang chạy trốn trong Thiên Dung Thành, dọc đường giết đến tận đây.

"Lưu Quý, mày là tên súc vật. Uổng công cha tao đã đối đãi với mày như là huynh đệ, mày lại không buông tha cho cả cháu của ông ấy, sẽ có một ngày, nhất định mày sẽ không được chết tử tế!"

Hoàng Phủ Thường vô cùng tức giận, vừa ôm chặt Hoàng Phủ Tu Thần, vừa chửi lớn ra ngoài.

"Cô cứ thích rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy tôi sẽ cho cô biết mùi!"

Lưu Quý đánh một chưởng mạnh ra khoảng không.

Âm!

Xa ngựa bị đánh nát.

"Phụt!"

Hoàng Phủ Thường bị thương nặng, phun ra một ngụm máu, bên dưới vừa đúng là một vách núi, cô ấy ôm chặt lấy Hoàng Phủ Tư Thần, rơi thẳng xuống phía dưới. "Công chúa!!"

Ngụy công công thấy vậy, kinh hãi mà gọi một tiếng, bổ nhào xuống.

"Ngụy Hiền, mày chỉ là một tên thái giám thôi, đi chết đi!"

Lưu Quý nhìn từ trên cao xuống, đánh một chưởng qua.

Åm!

Một quyền mạnh mẽ đâm thẳng vào người Ngụy công công, một tiếng hét thảm vang lên, rất nhanh Ngụy công công cũng đã rơi xuống dưới, thừa cơ ôm lấy Hoàng Phủ Thường đã bị thương nặng đến hôn mê, sau đó rơi xuống rừng cây dưới vách núi.

"Đi xuống xem xem đã chết chưa, chưa chết thì mang Hoàng Phủ Thường về, bóp chết đứa con của Diệp Thiên đi, rồi nghiền chết tên thái giám đó."

Lưu Quý nói xong, sau đó vung bàn tay to lên, mấy chục người bổ nhào xuống dưới.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ đừng dọa Thần Nhi, mẹ mau tỉnh lại đi."

Hoàng Phủ Tư Thần bị cánh cây làm xước mặt. Thoát khỏi vòng tay của mẹ, nhìn thấy mẹ ngã trên lưng Ngụy công công, có máu chảy ra ở khóe miệng, hai mắt hơi nhắm lại, vẫn không hề nhúc nhích, dọa cho cậu bé vừa khóc vừa lay mẹ.

Rất nhanh, có một âm thanh vang lên.

"Súc sinh kia, mạng vẫn lớn đấy."

Nghe thấy vậy Hoàng Phủ Tư Thần ngoảnh lại, nhìn thấy đám người xấu, lập tức lau vết máu đỏ tươi trên mặt mà đứng dậy, trong mắt tràn ngập sự tức giận.

"Bọn mày là đồ khốn, đánh mẹ tao bị thương nặng, tao sẽ giết bọn mày!!!"

Cậu bé tức giận mà rít lên, sau đó lấy từ nhẫn không gian ra thần binh tinh phẩm mà mẹ đã cho cậu bé.

"Ha ha! Tên súc sinh, mày mới bắt đầu luyện khí, thần binh tinh phẩm ở trên người mày cũng chỉ là sắt vụn, mày giết tao đi, giết tao đi này!"

Lưu Quý nói với Hoàng Phủ Tư Thần, vẻ mặt tràn đầy vẻ mỉa mai: "Mày mà giết không được tao. Vậy thì tao phải bóp chết mày rồi."

Cũng không đợi anh ta dứt lời.

Đột nhiên thần binh tinh phẩm trong tay Hoàng Phủ Tư Thần nổ lên gấp mười lần, xung quanh được bao trùm bởi ngọn lửa.

Sau đó, từng chữ vàng khắc trên đó, hiện lên xung quanh kiếm.

"Đây là…"

Bọn Lưu Quý liền ngơ ra.

Sau đó, một âm thanh hoảng hốt chớt vang lên.

"Đại đạo tạo hóa quyết, đây là đến từ đạo nào vậy, thật sâu hiểm khó dò!"

Giây tiếp theo!

Liền có một ông già lôi thôi cưỡi hươu sao đến, xuất hiện bên cạnh Hoàng Phủ Tư Thần, hai mắt hiện lên tia sáng vàng, khó mà tin tưởng mà nhìn những chữ khác hiện lên xung quanh kiếm.

Không đợi ông ta nhìn xong toàn bộ số từ, chỉ thấy những chữ khác màu vàng đấy hóa thành từng đợt từng đợt ánh sáng vàng, xâm nhập vào não của Hoàng Phủ Tư Thần.

"A!!!"

Hoàng Phủ Tư Thần chỉ cảm thấy não mình sắp không chống đỡ được nữa rồi. Đốt Thiên Kiếm trong tay chém về phía Lưu Quý.

Ầm!

Một nhát chém mang theo ngọn lửa hừng hực chém về phía Lưu Quý, trong nháy mắt đã chém Lưu Quý thành hai nửa, hơn nữa lửa cháy mạnh cũng đốt cháy hai nửa người anh ta.

Giây tiếp theo!

Ầm!

Một nhát kiếm chém trên mặt đất, chém ra một khe hở rộng một trượng, dài đến vô tận, gần mười mấy người đàn ông mặc áo giáp bị khe hở nuốt lấy, nhất thời đã bị xé nát.

"Ôi mẹ ơi!"

Ông già cưỡi hươu sao bị doạ đến mức rơi khỏi hươu, hô lên: "Đây là Con trai Thiên Tiên! Chắc chắn là Con trai Thiên Tiên! Quá kinh khủng rồi! Thực sự là quá kinh khủng rồi!"

"Lui! Nhanh chạy!"

Mấy người đàn ông mặc giáp còn lại, đều bị sợ đến mức vỡ gan, dồn dập bay lên, bỏ chạy lên trên.

"Bọn xấu xa, đừng hòng chạy! Ta muốn giết sạch các ngươi! Trút giận cho mẹ ta!"

Hoàng Phủ Tư Thần vừa hô vừa chém, nhưng thanh kiếm trong tay đã trở thành sắt vụn, căn bản không thể chém ra được nhát chém kinh khủng như hồi nãy nữa.

Lúc này ông lão lôi thôi xoay người

đứng dậy, nói: "Con trai Thiên Tiên, cậu đừng nóng nảy, tôi giúp cậu giết sạch bọn chúng, rồi sẽ giúp cậu cứu tỉnh mẹ mình."

Dứt lời ông lão lôi thôi đánh một chưởng lên trời.

Âm!

Một chưởng cực lớn phóng lên cao, nổ cho toàn bộ người đàn ông mặc giáp biến thành bụi máu.

"Ông cụ, cảm ơn đã giúp cháu giết những tên khốn kia, ông nói sẽ giúp cháu cứu mẹ cháu, ông nhanh cứu mẹ cháu đi."

Hoàng Phủ Tư Thần thúc giục, sau đó liền ngồi xổm xuống, ôm mẹ vào trong lòng.

"Được, lão phu sẽ cứu mẹ cậu."

Ông lão lấy một bình sứ ra khỏi nhẫn không gian, lấy ra hai viên đan dược, bấm ngón tay, viên đan dược hóa thành một ánh sáng lấp lánh, đi vào trong cơ thể Hoàng Phủ Thường.

Tiếp sau đó lại bấm tay, một ánh sáng đi vào trong cơ thể Ngụy công công.

Không lâu sau, Hoàng Phủ Thường chậm rãi mở mắt ra.

"Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi! Tốt quá rồi!"

Hoàng Phủ Tư Thần vô cùng vui mừng.

"Thần Nhi?"

Hoàng Phủ Thường cẩn thận đánh giá con trai một cái. Nhìn thấy con trai không có vấn đề gì mới thở phào ra một hơi, lúc nhìn thấy một ông lão lạ mặt đang đứng trước mắt, lập tức co rụt người lại, theo bản năng mà ôm chặt con trai vào trong lòng.

"Mẹ, ông cụ này không phải người xấu, là ông ấy đã đánh chết bọn người xấu. Cứu mẹ tỉnh lại." Hoàng Phủ Tư Thần nói.

Lúc này Hoàng Phủ Thường mới buông lỏng cảnh giác, nói một tiếng cảm ơn.

Rất nhanh, Ngụy công công cũng tỉnh lại.

-

"Ha ha!"

Ông lão lôi thôi cười nói: "Con trai của cô lại lịch bất phàm, để lại trong động của lão phu, tiếp nhận sự chỉ bảo của lão phu, tương lai nhất định thành vương của một phương, các người có đồng ý không?"

"Cháu đồng ý, lão gia gia, xin ông hãy dạy bản lĩnh cho ta, ta phải bảo vệ mẫu thân của ta, ta muốn báo thù cho Hoàng gia gia!"

Vẻ mặt Hoàng Phủ Tư Thần vô cùng kiện định mà nói.

Lúc ở Thiên Dung Thành, bọn họ đã biết được tin Bắc Lương Vương đã hi sinh vì đất nước rồi.

"Lão phu không có tư cách dạy bản lĩnh cho cậu, lão phu chỉ có thể chỉ bảo cho cậu, cho cậu tài nguyên tu luyện, tương lai sẽ trở thành vua một phương, đừng quên kéo theo lão phu là được."

Ông lão lôi thôi cười nói.

Sau đó, ông cụ vung tay áo lên, để hai mẫu tử ngồi lên lưng hươu sao, sau đó nói với Ngụy công công: "Ông có thể đi không?"

"Có thể."

Ngụy công công gật đầu. "Vậy thì đi theo phía sau đi." Nói xong, ông cụ đi trước dẫn đường, dẫn theo hươu sao vào Ngụy công Công, đi vào trong rừng sâu. Một năm sau. Ở một vùng sông nào đó, phốc một tiếng, một hình bóng phóng lên cao, sau đó nhảy lên mấy vạn mét trên không rồi dừng lại. "Tôn thượng, đến ngoại giới rồi, ngài có thể ra được rồi." Thú Kim Lân mắt xanh hé miệng. Rất nhanh một luồng ánh sáng bắn ra khỏi miệng nó. Rõ ràng là Diệp Thiên, duỗi thắt lưng một cái, cảm khái nói: "Yêu đan Tiên Phẩm dùng rất bền, mới mười viên đã đủ cho tu vi của bổn tọa tăng thêm một tầng rồi, cứ như thế này, chắc hai năm nữa, bổn tọa có thể thành công tu luyện đến cảnh giới Kim Đan rồi." "Tôn thượng lợi hại, không hổ là người có tử vi của người mạnh nhất!"

Thú Kim Lân mắt xanh vuốt đuôi ngựa.

Diệp Thiên cười ha ha.

Sau đó, anh nhíu mày, hỏi: "Đây là chỗ nào, sao tôi lại thông qua huyết mạch mà cảm nhận được sự tồn tại của con gái tôi

vậy?"

"Chẳng lẽ..."

Lập tức Có một linh cảm xấu ập đến, đập thành vào đầu anh, làm cho sắc mặt anh biến đổi lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.