Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 635: Hoàng Phủ Tư Thần!
“Lục trưởng lão, những lời ông nói là thật sao, đám người Thập trưởng lão chết ở dưới tay sư tôn của Lâm Cảnh Hiên sao?”
Chưởng giáo Lạc Nhật Tông vô cùng chấn kinh hỏi.
“Đúng vậy chưởng giáo.”
Lục trưởng lão nói: “Sau khi thần bài của Thập trưởng lão vỡ vụn, chưởng giáo để thuộc hạ nhận chiến hạm Tinh Không đến thiên lộ đợi Linh Bảo Hào trở về, sau khi bắn rơi Linh Bảo Hào, Lâm Cảnh Hiên và Long Ngạo bị một người ở Côn Hư dùng bùa lẩn trốn để bỏ chạy về Long tộc, thuộc hạ đã từng nói chuyện này với chưởng giáo.”
“Nhưng mà vẫn còn một bí mật mà thuộc hạ chưa từng nói với chưởng giáo đó là Lâm Sùng Hổ phó tướng của Linh Bảo nói cho thuộc hạ biết đám người Thập trưởng lão chết ở dưới tay Diệp Thiên đến từ Côn Hư, lúc ấy thuộc hạ không tin còn tưởng rằng Lâm Sùng Hổ lừa gạt thuộc hạ nên muốn đẩy trách nhiệm lên trên đầu thổ dân của Côn Hư cho nên đã không coi trọng việc đó.”
“Từ sau khi Diệp Thiên giết Bát trưởng lão của Thái Cực Tông và Diệp Thiên giết Côn thì thuộc hạ đã tỉ mỉ nghĩ lại, thực lực của Diệp Thiên kinh khủng như vậy nên cũng có thể giải thích được chuyện đám người Thập trưởng lão bị giết chết.”
“Vì vậy thuộc hạ cho rằng cái chết của đám người Thập trưởng lão chắc chắn do Diệp Thiên gây nên, mong rằng chưởng giáo có thể báo thù cho Thập trưởng lão và mấy nghìn tướng sĩ khác!”
Lục trưởng lão vẫn ôm lòng chờ mong vào vận may nên không nói ra chuyện Diệp Thiên có rất nhiều pháp bảo thần binh cực phẩm.
Từ việc Diệp Thiên giết Côn không khó để thấy rằng thực lực của Diệp Thiên ở Nguyên Anh đỉnh phong. Cử một Hóa Thần Đại Năng ra trận thì có thể giết chết Diệp Thiên trong một chiêu, sau đó ông ta đi nhặt nhẫn không gian của Diệp Thiên rồi giành hết tất cả pháp bảo cực phẩm.
Nếu như cử một tu sĩ ra không ngăn cản được Diệp Thiên để Diệp Thiên có cơ hội bày ra pháp bảo cực phẩm, vậy thì sau khi Diệp Thiên bị giết ông ta sẽ không chiếm được pháp bảo cực phẩm mà phải tịch thu rồi giao cho tông môn xử lý.
“Chưởng giáo, thù này phải báo!”
“Nếu như Diệp Thiên là Diệp Bắc Minh, anh ta không có sư tôn Hóa Thần Cảnh đỉnh phong lại đến từ Côn Hư vậy thì giết anh ta để trả thù cho Thập trưởng lão cũng sẽ không bị trả thù lại!”
“Đúng vậy! Chắc chắn phải giết anh ta! Báo thù cho Thập trưởng lão!”
“......”
Các trưởng lão và các thần tướng nhao nhao hét lên.
“Thế nhưng Diệp Thiên ở khu vực Linh Bảo Tông hơn nữa tu vi cũng không thấp, nếu như cử người tới giết anh ta thì chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh chỉ sợ không giết được Diệp Thiên người mà chúng ta cử đi cũng sẽ chết ở dưới tay của Linh Bảo Tông, cho dù giết được Diệp Thiên thì chúng ta cũng sẽ mất một cao thủ có thể nói là được một mất mười.”
“Dù sao lúc trước chúng ta cũng đã phá huỷ mấy chiến hạm Tinh Không của Linh Bảo Tông nên họ đang kìm nén cơn giận ở trong lòng, nếu như chúng ta cử người tới địa bàn của họ giết người, một khi bị bắt được hẳn là sẽ phải chết!"”
Sắc mặt chưởng giáo của Lạc Nhật Tông ngưng trọng nói.
“Đó ngược lại là sự thật.”
Các trưởng lão đều cảm thấy có lý.
“Chưởng giáo, thuộc hạ có một kế có thể giết chết Diệp Thiên.”
Lục trưởng lão đứng dậy.
“Kế gì?”
Chưởng giáo Thiên tôn nhíu mày hỏi.
Dáng vẻ Lục trưởng lão trí tuệ vững vàng nói ra bốn chữ:
“Ôm cây đợi thỏ!”
“Ôm cây đợi thỏ?” Chưởng giáo càng nhíu chặt chân mày.
“Vâng.” Lục trưởng lão nói: “Thuộc hạ biết được từ Lâm Sùng Hổ rằng Diệp Thiên đến Côn Hư là vì cứu hai người vợ của anh ta, bây giờ hai người vợ của anh ta đã tỉnh lại theo lý mà nói anh ta phải trở về Côn Hư, nhưng Linh Bảo Tông không có chiến hạm Tinh Không thì anh ta không thể quay về được nên chỉ có thể chờ Linh Bảo Tông chế tạo ra chiến hạm Tinh Không rồi mới có thể trở về.”
“Vì vậy chúng ta chỉ cần theo dõi tiến độ chế tạo chiến hạm Tinh Không của Linh Bảo Tông, đợi sau khi họ chế tạo xong chiến hạm Tinh Không thì cử một Hóa Thần lão tổ tới chờ ở thiên lộ sau đó có thể đánh nổ chiến hạm Tinh Không và cả Diệp Thiên trong một đòn, cho dù anh ta có bùa lẩn trốn cũng sẽ chết trước khi kịp lẩn trốn.”
Chưởng giáo Lạc Nhật Tông nghe xong thì lập tức cười ha hả.
“Lục trưởng lão, chiêu ôm cây đợi thỏ này của ông quả nhiên là thông minh, bản tọa tiếp thu ý kiến của ông, bản tọa sẽ cử người đi theo dõi tiến độ chế tạo chiến hạm Tinh Không của Linh Bảo Tông.”
“Vâng! Chưởng giáo Thiên tôn!”
......
Lúc này ở trong trang viên của Diệp Thiên.
“Ha ha! Sư tôn! Đồ nhi đưa cho ngài một số lượng lớn linh thạch!”
Diệp Thiên đang dạy Đóa Đóa luyện kiếm, Lâm Cảnh Hiên còn chưa tới giọng nói đã truyền tới rồi.
Không lâu sau mới nhìn thấy anh ta đi tới với khuôn mặt tràn đầy gió xuân.
Sau khi làm đại lễ với Diệp Thiên anh ta lấy một cái nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Thiên: “Năm mươi tỷ linh thạch mà sư tôn đã bán cho Côn cùng với phần thưởng mà sư tôn đã giúp đồ nhi giành được vị trí thứ nhất ở trên bảng Thiên Kiêu, tổng cộng là một trăm tỷ linh thạch, tất cả đều được để ở trong nhẫn không gian Tinh Toản.”
Nhẫn không gian Tinh Toản là chiếc nhẫn không gian cao cấp nhất trên Thiên Hoang. Không gian vô cùng lớn, có thể bỏ khoảng năm trăm tỷ linh thạch.
“Chưởng giáo của anh rất hào phóng.”
Diệp Thiên hài lòng nhận nhẫn không gian.
Mặc dù với tu vi hiện tại của anh dùng linh thạch để thăng cấp cũng không nhanh bằng yêu đan nhưng số lượng yêu đan thưa thớt, sử dụng hết còn phải dùng linh thạch để thăng cấp.
Cho nên linh thạch vẫn có ích hơn, huống chi nồng độ linh thạch của Thiên Hoang đạt hơn tám mươi phần trăm cao hơn rất nhiều so với nồng độ linh thạch của Côn Hư, càng có lợi hơn cho việc tăng cao tu vi.
“Ha ha!”
Lâm Cảnh Hiên cười nói: “Linh Bảo Tông chưa từng có đệ tử nào xếp thứ nhất ở trên bảng Thiên Kiêu, đệ tử là người đầu tiên trong lịch sử của Linh Bảo Tông nên công lao này đều thuộc về sư tôn, chưởng giáo vui mừng đương nhiên sẽ trọng thưởng cho sư tôn.”
Diệp Thiên cười hỏi: “Anh đã đưa bản vẽ thiết kế của chiến hạm Tinh Không cho chưởng giáo chưa?”
“Đưa rồi.” Lâm Cảnh Hiên gật đầu nói: “Chưởng giáo Thiên tôn nói nếu như sư tôn thiết kế bản vẽ vậy chắc chắn phải thử chế tạo một cái theo bản vẽ của sư tôn xem thử hiệu quả như thế nào, nếu như hiệu quả tốt thì sau này tất cả chiến hạm Tinh Không đều sẽ dùng bản vẽ của sư tôn.”
“Vậy là được rồi.”
Cuối cùng Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì anh có thể đưa vợ con về sớm hơn năm năm để đoàn tụ với hai đứa con trai.
Sau đó anh lại hẹn thời gian để Lâm Cảnh Hiên đến Trái Đất vào thời gian thích hợp để đón anh quay lại Thiên Hoang tạo ra Nguyên Anh với Dương Tử.
Một khi vào Nguyên Anh thì anh có thể đi thẳng qua thiên lộ mà không cần tới chiến hạm Tinh Không.
“Anh nói với chưởng giáo Thiên tôn nếu lúc chế tạo chiến hạm Tinh Không gặp vấn đề gì thì có thể cho người tới tìm tôi để giải quyết.” Diệp Thiên dặn dò.
Mấy ngày tiếp theo Diệp Thiên dẫn vợ con dạo chơi quanh thành Giang Lăng.
Sau đó anh bắt đầu tiến vào bế quan tu luyện vô kỳ hạn, tập trung luyện hóa những yêu đan kia để tăng cao tu vi.
......
Hơn bốn tháng sau, trong Bắc Lương Thành.
“Oa oa oa!!!”
Phủ công chúa truyền ra tiếng trẻ con khóc.
“Đại vương! Sinh rồi! Công chúa sinh rồi! Là con trai!”
Bà mụ ôm đứa trẻ đang khóc oa oa chạy ra.
“Ha ha!!!”
Bắc Lương Vương biết được là con trai lúc này cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhận đứa bé từ trong lòng bà mụ thoải mái phá lên cười: “Bản vương làm ông ngoại rồi! Ha ha! Bản vương làm ông ngoại rồi!”
“Đại vương, thực ra đứa bé này có thể lấy họ Hoàng Phủ, ngài là ông nội mới đúng.” Ngụy công công nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng!”
Bắc Lương Vương liên tục gật đầu nói: “Có thể Diệp Thiên không biết Thường Nhi đã mang thai con của anh ta, Thường Nhi lại không muốn phá hư gia đình của Diệp Thiên, vậy bản vương có thể thu đứa bé vào trong hoàng tộc để bồi dưỡng cho thằng bé kế thừa ngôi vua trong tương lai, bản vương tin tưởng giống nòi mà Diệp Thiên để lại tương lai chắc chắn có thể dẫn Bắc Lương bước tới huy hoàng!”
“Chắc chắn sẽ như vậy!” Ngụy công công cười nói: “Đại vương hãy đặt tên cho tiểu vương tôn đi.”
“Ừ!”
Bắc Lương Vương gật đầu rồi suy nghĩ.
Không lâu sau hai mắt ông ấy sáng lên nói: “Tên Hoàng Phủ Tư Thần thế nào? Ông nghe có cảm thấy thuận miệng hay không?”
“Thuận miệng! Thuận miệng!”
Ngụy công công cười khẽ nói: “Đại vương không hổ là phụ vương tốt của công chúa, biết công chúa ngày ngày nhớ mong Diệp Thiên nên đặt tên là Tư Thần, như vậy công chúa có thể đặt hết tâm tư vào trên người đứa bé, chăm sóc và cưng chiều đứa bé này.”
“Đúng đúng đúng! Ngụy Hiền cũng là người hiểu rõ bản vương!”
......
Thoáng cái đã bốn năm trôi qua, Diệp Thiên luyện hóa tất cả yêu đan tinh phẩm trở lên nên tu vi vừa vặn tăng từ Kim Đan Cảnh tam trọng lên tới Kim Đan Cảnh thất trọng.
“Con bé thối tha này, bốn năm không gặp đã lớn như vậy còn muốn ba ôm.”
Diệp Thiên nhéo sống mũi cao ngất của Đóa Đóa, tuy giọng điệu có trách cứ nhưng vẫn rất thích ôm con gái cưng này của anh.
“Hì hì, Đóa Đóa có lớn như thế nào cũng vẫn là con gái của ba nên ba phải ôm Đóa Đóa.” Đóa Đóa rất hiếm có nói.
“Đúng đúng đúng, Đóa Đóa là con gái cưng của ba nên ba đương nhiên phải ôm.” Diệp Thiên nói rồi ôm Đóa Đóa để Đóa Đóa ngồi ở trên cánh tay của anh, sau đó đi một mạch tới sảnh chính, vừa đi vừa hỏi thăm tình hình tu luyện của Đóa Đóa trong bốn năm qua.
Sau khi hỏi thì mới biết trong bốn năm qua cô nhóc này chỉ tu luyện một năm còn thời gian còn lại dùng để chơi đùa nên tu vi chỉ vừa mới vào Linh Hải Cảnh.
Làm cho Diệp Thiên tức đến nỗi đánh vào cái mông của cô bé, nhưng mà con gái cũng đã mười hai tuổi nên đánh vào mông cũng không tốt. Nếu như bị Tần Liên Tâm nhìn thấy thì sẽ đi tới đánh anh cũng sẽ trách móc Đóa Đóa vài câu.
Thế nhưng cô nhóc này lại cho đôi môi nhỏ nói: “Tu luyện thật là nhàm chán, giống như ba vừa tu luyện đã mất cả năm không quan tâm tới người khác, Đóa Đóa mới không muốn tu luyện giống như ba, Đóa Đóa muốn kết hợp giữa tu luyện và nghỉ ngơi, ban ngày đi chơi buổi tối trò chuyện với mẹ và mẹ nhỏ rồi dùng thời gian ngủ để tu luyện là được, dù sao ba giỏi như vậy Đóa Đóa cũng không cần phải quá giỏi, nếu không người xấu cũng sẽ không có không gian để sinh tồn.”
Diệp Thiên: “...”
Anh còn có thể nói gì chứ?
Nhưng mà anh không thể không thừa nhận bốn năm qua nhờ CÓ Cô nhóc này ở bên cạnh Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy, nếu không Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy sẽ cảm thấy nhàm chán biết bao.
Hai ba con đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng khẽ kêu truyền đến: “Con nhóc thối tha, lớn như vậy rồi mà còn muốn ba ôm, nhanh xuống đây.” Đóa Đóa cười hì hì không muốn mẹ tức giận nên nhảy từ trong lòng ba xuống, nhấc đôi chân đã trở nên thon dài chạy đi tìm hổ trắng chơi.
“Tuyết Nhi để anh ôm một cái nào.”
Diệp Thiên biết Tần Liên Tâm muốn ôm nên cũng ôm cô giống như ôm Đóa Đóa.
Thần Diệp Hy gật đầu hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống.
“Em muốn con trai hay con gái?” Diệp Thiên hỏi rồi lại bổ sung thêm một câu: “Ở Thiên Hoang sinh đôi không dễ nuôi, rất dễ chết yểu.”
“Vậy thì con gái giống như Đóa Đóa đi, khi còn bé có khuôn mặt bầu bĩnh nhìn thật đáng yêu.” Thần Diệp Hy lập tức nổi lên tình mẫu tử mãnh liệt.
“Được.”
Diệp Thiên gật đầu xoay người nói: “Anh đi lấy thuốc, anh sẽ để em mang thai con gái trong vòng ba ngày.”