(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 633: Ước hẹn mười năm!
Mọi người nhìn theo nơi phát ra tiếng, kết quả gặp một vị người đàn ông này tóc bạc mặc cẩm phục màu tím hoa lệ, gương mặt hồng hào, dẫn một đám đạo sĩ và kim giáp thần bay nhanh mà đến.
"Tham kiến Chưởng giáo Thiên Tôn!"
Ở đây phàm là con dân Linh Bảo Tông thì đều cung kính quỳ xuống, lạy.
“Bái kiến Chưởng giáo Linh Bảo Tông!"
Khi thấy một mảnh đông nghịt trên mặt đất, chiếm diện tích hơn mười dặm, rõ ràng lúc nhìn thấy một con Côn to lớn nằm trên mặt đất, Chưởng giáo Linh Bảo Tông - Thiên Tôn, các Trưởng lão, cùng với các thần tướng đều nhíu mày một cái.
Con Côn to lớn to tới vậy, cuối cùng là bị sư tôn của Cảnh Hiên giết sao?
"Chưởng giáo Thiên Tôn! Các Trưởng lão! Các thần tướng! Tôi ở đây!"
Đúng lúc này, Lâm Cảnh Hiên quơ tay, hô lên.
Rất nhanh, tất cả cấp cao của Linh Bảo Tông đều đã xuất hiện ở trước mặt con Côn to lớn lớn của anh.
"Cảnh Hiên, không sao chứ?" Chưởng giáo Thiên Tôn hỏi thăm, hiện tại Lâm Cảnh Hiên chính là bảo kê của Linh Bảo Tông, không được có bất cứ sơ xuất nào. Tương lai của Linh Bảo Tông có khả năng phải trông chờ vào cậu ta.
Hơn một ngàn tuổi đã bước lên hạng nhất bảng thiên kiêu. Tương lai nhất định sẽ không giới hạn!
“Cũng may sư tôn của đệ tử đã kịp thời giết con Côn to lớn lớn, nếu không thì có lẽ đệ tử đã vào bụng con Côn to lớn và thành phần luôn rồi.
Lâm Cảnh Hiên ấm ức nói, sau đó thở phì phì và nói: "Chưởng giáo Thiên Tôn, anh có đệ tử xuất chúng đấy, bây giờ đám đệ tử thiên kiêu ngạo đáng ghét đó bắt tay với nhau hành hung đệ tử tôi, chứ nếu không thì sao đệ tử tôi sẽ bị Côn to lớn nuốt chửng chứ."
“hả...”
Vẻ mặt Chưởng giáo Thiên Tôn khó xử, sau đó cười ha ha, nói: "Không sao không sao, chịu thiệt là phúc. Nếu không thì ai dẫn Côn to lớn nổi lên chứ, không nhờ vậy thì sao sư tôn anh giết được Côn to lớn chứ. Anh phải biết Yêu Đan của Côn to lớn lớn gấp trăm lần so với Yêu Đan của yêu thú khác đấy. Hơn nữa, thịt nó không chỉ ngon mà còn trợ giúp tu vi tăng lên. Một con Côn to lớnlớn như vậy, rất đáng tiền đấy!"
Đương nhiên ông ta cũng không thích đám thiên kiêu hành hung Lâm Cảnh Hiên, thế nhưng ông ta có cách nào chứ? Hậu trường bọn họ vững chắc, lưng dựa vào tất cả tông môn lớn, Linh Bảo Tông nho nhỏ của làm sao ông ta có thể đắc tội với nhiều tông môn như vậy được?
“Nhưng...”
Lâm Cảnh Hiên đang muốn nói gì thì Diệp Thiên nói: "Ai còn trẻ mà chưa bị đánh, chút chuyện cỏn con, lòng dạ rộng lượng chút đi. Coi đây là động lực, khích lệ bản thân để không bị đánh nữa, không phải là chuyện tốt sao?"
“Con người ai cũng phải trải nghiệm mới có thể trưởng thành, năm xưa sư tôn cũng nhận đủ ức hiếp mới có thể muốn dẫm người ức hiếp sư tôn ở dưới chân. Chỉ bởi vì chút uất hận này mà trên đường tu hành mới thẳng tiến phía trước.
“Cho nên cũng đừng canh cánh chuyện đó trong lòng nữa.”
Đương nhiên Diệp Thiên biết lo lắng của Chưởng giáo Linh Bảo Tông, hắn cũng lo lắng điểm này cho nên mới không hạ đòn hiểm với đám thiên kiêu kia.
Nếu không, một chiều kia, sẽ không phải là xuyên qua cằm chúng, mà là trực tiếp đâm nổ Kim Đan của bọn họ, xuyên từ phía dưới ra.
Dù sao với tu vi hiện tại của hắn vẫn chưa thể trêu vào những tông môn kia, giết hết thần tử thần nữ của bọn họ thì vẫn không thể bị những tông môn kia liên thủ trả thù, đến lúc đó Thiên Hoang không còn là chỗ dung thân cho bọn họ rồi.
“Hợp lý!”
Chưởng giáo Thiên Tôn nghe vậy rất tán thành lời Diệp Thiên nói, nhìn về phía Diệp Thiên, vui vẻ hỏi: “Ông chính là sư tôn của Cảnh Hiên?"
"Đúng vậy."Diệp Thiên gật đầu.
“Ha ha!”
Chưởng giáo Thiên Tôn cười, nói: "Có thể dạy Cảnh Hiên đến hạng nhất bảng thiên kiêu, bổn tọa bội phục, chờ bổn tọa ban quà xứng đáng cho ông đi!"
"Tạ Chưởng giáo."Diệp Thiên cũng không khách khí.
“Nên làm.” Tâm trạng Chưởng giáo rất tốt, sau đó hỏi: “Con Côn to lớn là ông giết, ông định xử lý như thế nào?"
"Bán cho ông, thấy sao?"Diệp Thiên hỏi.
Thất phu vô tội hoài bích có tội, một con Côn to lớn lớn như vậy chiếm thành của riêng mình, e là sẽ bị người ta đố kỵ, do đó sẽ dẫn đến tiếng phê phán cùng với các loại phiền toái không cần thiết.
Dù sao không cần dùng gì nhiều, cứ dứt khoát bán đi đổi chút ít Linh Thạch, như vậy còn có thể mang về cho các đệ tử Linh Bảo Tông tu luyện.
“Được chứ.” Chưởng giáo Thiên Tôn rất sảng khoái đáp ứng, duỗi năm ngón tay, hỏi: "Năm mươi tỷ Linh Thạch, thế nào?"
"Được."Diệp Thiên gật đầu, nói: "Vậy tôi đi trước. Lúc nào đưa tiền cũng được, Côn to lớn giao cho ông xử lý."
Dứt lời, Diệp Thiên ôm Đóa Đóa rời đi.
Lúc đi đến bên cạnh Dương Tử Hi, hắn liếc nhìn Dương Tử Hi, nói với Đóa Đóa: “Đóa Đáo, đêm nay ba dẫn con đi lầu Đăng Tiên bắt tiên hạc nhé, chịu không?”
“Đóa Đóa không đi, mấy cái đồ bại hoại kia rất đáng ghét.” Đóa Đóa nói.
“Vậy tối nay ba bắt mấy con về cho con chơi nhé, được không?” Diệp Thiên cười hỏi.
“Được ạ.” Đóa Đóa cười, nói.
Sau đó hai ba con vừa trò chuyện vừa rời đi.
“Anh ta đang ra hiệu cho mình đêm nay anh ta sẽ đến lầu Đăng Tiên sao?”
Dương Tử Hi khẽ chau mày, nhìn bóng lưng ba con Diệp Thiên đang rời đi, trong lòng nghĩ ngợi.
“Nào nào nào! Mọi người bên ban giám khảo, những Thiên Kiêu, tới đây nào. Mỗi người lấy một phần thịt Côn to lớn đi, sau đó lại tiếp tục thi đấu leo xếp hạng bảng thiên kiêu.”
Lúc này, Chưởng giáo Linh Bảo Tông bắt đầu kêu gọi.
Ban giám khảo và đám thiên kiêu nghe vậy, hai mắt lập tức tỏa sáng, đồng thời bay đi.
Sau đó, bắt đầu xẻ thịt con Côn.
Một trăm thiên kiêu, mỗi người năm trăm tấn.
Mười bốn vị ban giám khảo, mỗi người một nghìn tấn.
Trừ Linh Bảo Tông ra, mười ba cái tông môn, từng tông môn năm ngàn tấn.
Mỗi một phần như vậy, một con Côn to lớn đã chia hết một nửa.
Còn dư lại một nửa, Chưởng giáo Thiên Tôn bèn kêu trưởng lão và các thần tướng về bàn Linh Bảo Tông.
"Tôi đại biểu Vô Cực Tông, tạ ơn Chưởng giáo Linh Bảo Tông!"
"Tôi đại biểu Thánh Kiếm Tông, tạ ơn Chưởng giáo Linh Bảo Tông!"
"Tôi đại biểu Thái Cực Tông, tạ ơn Chưởng giáo Linh Bảo Tông!"
Vẻ mặt đám ban giám khảo đều tràn đầy vui vẻ, nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
"Tạ Chưởng giáo Linh Bảo Tông!"
Đám thiên kiêu nhà người ta tay ngắn, dù khó chịu Lâm Cảnh Hiên giữ được vị trí đầu bảng thiên kiêu thế nào thì cũng không khỏi không cảm tạ Chưởng giáo Linh Bảo Tông rộng lượng.
"Không cần cảm ơn, ai cũng có phần nha, ha ha!"
Chưởng giáo Thiên Tôn cười nói: "Vậy mọi người tiếp tục, bổn tọa đi trước."
"Cung tiễn Chưởng giáo Linh Bảo Tông!"
Cầm đồ người ta thái độ của ai cũng đổi thành chân thành rồi.
" Chưởng giáo Linh Bảo Tông thật sự là rộng lượng!”
Vô số quần chúng đều cảm thán.
Trên thực tế, Chưởng giáo Linh Bảo Tông đang hao tài để miễn tai họa.
Linh Bảo Tông là thế lực nhỏ, Lâm Cảnh Hiên lại đạp nhiều thiên kiêu tới vậy, còn giữ vị trí thứ nhất. Mà sư tôn của Lâm Cảnh Hiên chỉ trong thời gian thật ngắn đã khiến cho thực lực Lâm Cảnh Hiên tăng mạnh.
Những thứ này đều dẫn tới tất cả tông môn lớn không vui.
Không dùng ít đồ chặn họng bọn chúng thì ngay sau đó Linh Bảo Tông, Lâm Cảnh Hiên, sư tôn của Lâm Cảnh Hiên sẽ rất đau khổ.
Vì đủ loại nguyên nhân, vì bảo đảm sự an toàn của hai sư phụ trò Linh Bảo Tông và Lâm Cảnh Hiên, ông ta không thể không rộng rãi để đè chuyện này xuống.
Sau đó, giải thi đấu bảng thiên kiêu tiếp tục tiến hành.
Lúc Diệp Thiên về đến trong nhà, dùng vật Côn to lớn bắt đầu nấu canh vây Côn to lớn cho Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy.
Đêm đó, Diệp Thiên đưa Đóa Đóa đi tìm tiên hạc chơi là vì muốn đến lầu Đăng Tiên.
Lúc đi vào lầu Đăng Tiên, Dương Tử Hi đã ở đứng đó chờ đợi.
"Thế nào, bảng thiên kiêu kết thúc chưa?"Diệp Thiên tiến lên thuận miệng hỏi một câu.
"Ngày mai, còn cần thêm một ngày."Dương Tử Hi đáp.
Rồi sau đó, cô ta lại tò mò hỏi: "Ông bảo tôi tới đây, tôi đã ở đây chờ hơn hai tiếng rồi, có phải ông có lời gì muốn nói với tôi hay không?"
Từ sau khi biết Diệp Thiên là trò giỏi của Bắc Hàn Thượng Tiên thì cô ta đã thay đổi cách với Diệp Thiên, từ chán ghét trở thành kính trọng.
Bởi vì một câu Diệp Thiên thôi mà đã giúp cô ta được ích lợi không nhỏ. Trong suy nghĩ của cô ta, hiển nhiên là Diệp Thiên đã trở thành một sự tồn tại giống như thần tiên.
Về tình về lý, Cô cảm thấy mình cũng không thể phụ ý tốt của Diệp Thiên.
Kết quả là, cô bèn nâng canh Côn to lớn trong tay mút vào được trong miệng, ấm áp lan tỏa cả người cô.
Đây là lần đầu cô ăn canh của một người đàn ông làm.
Hơn nữa, thật sự là ăn rất ngon.
“đưa Cô ăn không ăn. Coi cái tướng ăn chật vật này của cô đi, aiz!”
Diệp Thiên lắc đầu, thở dài. "Ai cần anh lo."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");