Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 624: Chap-630




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 631: Cá Côn thật hung hãn!​

Sự yên tĩnh ngắn ngủi trôi qua, toàn trường sôi trào.

“Lợi hại! Người Long Tộc này quá lợi hại!”

“Một chiêu đánh bại Thiên Kiêu gần như trong tất cả bảng Thiên Kiêu, thực lực này, kiếm đạo này thực sự quá khủng bố! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự không thể tin nổi, trên đời còn có người Long Tộc khủng bố như vậy.”

“Không trách được thực lực của Lâm Cảnh Hiên tăng mạng, thì ra anh ta bái một vị sư tôn siêu khủng bố, ít ra người Long Tộc có được tu vi như vậy thì nhất định có bối cảnh khủng bố.”

“Trước đó người người cho rằng Lâm Cảnh Hiên bái vị sư tôn người Long Tộc mà cười nhạo anh ta, bây giờ xem ra chỉ sợ không ai cười Lâm Cảnh Hiên bởi vì chuyện này nữa nhỉ? Sư tôn anh ta thực sự trâu bò.”

“…”

Mấy triệu tu si đến từ Thiên Hoang giờ phút này đều vì một chiêu vừa rồi kia của Diệp Thiên mà rung động, thậm chí rất nhiều người đều điên cuồng vì một chiêu đó.

Chỉ cảm thấy kiếm đạo trâu bò nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi.

Phải biết gần cả trăm Thiên Kim, tu vi từng người không sâu, hơn nữa trên người từng tên đều đều một kiệm pháp bảo phòng ngự tinh phẩm trở lên.

Đặc biệt là Tô Tử Mặc, Lãnh Kình Thiên, Tây Môn Trạch, Mạc Thiên Trần. Bốn vị thần tử này đến từ bốn Tiên Tông đỉnh cấp, trên người đều hơn năm kiện pháp bảo tinh phẩm.

Nhưng chính là phòng ngự khủng bố như vậy cũng một kiếm trong chiêu này phá vỡ.

Tất cả Thiên Kiêu cộng lại, bị phá vỡ hơn hai trăm kiện pháp bảo phòng ngự tinh phẩm. Có thể nghĩ uy lực một chiêu này khủng bố đến mức nào.

“Tu vi này, ít ra trên đại thành Nguyên Anh nhỉ?”

Có vị giám khảo nói ra lời nghi vấn như thế.

Một chiêu giết chết nhiều Thiên Kiêu trong một giây như vậy cũng không phải việc khó, bất cứ giám khảo này trong bọn họ cũng có thực lực này, nhưng dưới tình huống trên người đám Thiên Kiêu không có pháp bảo phòng ngự tinh phẩm mới có thể làm được.

Nhưng những Thiên kiêu này từng người đều đeo pháp bảo phòng ngự tinh phẩm, một chiêu phá vỡ tất cả pháp bảo phòng ngự trên người Thiên Kiêu, còn giết chết bọn họ trong một giây, một chiêu uy lực này vượt xa phạm vi thực lực của bọn họ.

Dù sao những trận mưa kiếm kia đều là biến ảo ra, mà không phải đồ thật.

Hư cấu sự việt có thể mang theo uy lực lớn như vậy tuyệt đối là sức mạnh vô cùng khủng bố

“Mẹ nó, năm kiện pháp bảo phòng ngự tinh phẩm trên người tôi đều bị hủy, sư tôn của Lâm Cảnh Hiên này quả nhiên rất hung hãn.”

Lúc này vết thương bị đâm xuyên của Mạc Thiên Trần đã lành, anh ta không nhịn được thốt ra, thậm chí trong lòng cũng đập nhanh thình thịch, giống như bị hù dọa.

“Năm kiện tính là gì, bảy kiện pháp bảo phòng ngự tinh phẩm trên người tôi hỏng hết, một kiện cũng khoảng tám trăm triệu linh thạch, tổn thất con mẹ nó hơn năm tỷ linh thạch, cái giá này quá thê thảm và đau khổ.”

Tô Tử Mặc cúi đầu nhìn mảnh vỡ pháp bảo phòng ngự rơi dưới đất, đỏ mắt tới nỗi có thể nhỏ ra máu, có thể nói là đau lòng cực điểm.

“Sáu pháp bảo phòng ngự tinh phẩm của tôi vỡ thành đống sắt vụn, trở về Thánh Kiếm Tông, tôi cũng không biết ăn nói thế nào với chưởng giáo Thiên Tôn.”

Lãnh Kình Thiên khóc không ra nước mắt.

“Haizz.”

Một mảnh than thở không ngừng.

Từng tên Thiên Kiêu đều đau lòng muốn nghẹt thở.

“Phụt.”

Dương Tử Hi thấy cảnh này, không khỏi bật cười nói: “Em cũng bảo các người không nên trêu chọc anh ta, các người hết lần này tới lần khác không tin, bây giờ hối hận chưa?”

“Lúc trước không phải em cũng cho rằng anh ta là con gà sao?” Mạc Thiên Trần quát.

Dương Tử Hi quát lại: “Nhưng sau này em phát hiện anh ta không đơn giản.”

“Có phải lúc em cùng anh ta yêu đương vụng trộm, anh ta thể hiện thực lực cho em xem không?” Mạc Thiên Trần chất vấn.

“Anh…” Dương Tử Hi cũng sắp tức điên: “Con mắt nào của anh thấy tôi và anh ta vụng trộm?”

“Em không vụng trộm với anh ta, em không đứng bên Thiên Kiêu này mà đứng về phía anh ta, không phải có một chân với anh ta thì là gì?” Mạc Thiên Trần ghen tuông.

“Đó là em cho rằng anh ta không lợi hại, sợ các anh ra tay với anh ta, làm bị thương Đóa Đóa nên mới ngồi bên đây có biết chưa?”

Dương Tử Hi gần như hét lên.

Khi đó Lâm Cảnh Hiên còn chưa đánh, cô ta không biết thực lực của Lâm Cảnh Hiên, cho rằng đôi sư phụ trò này đều là kẻ điên, sợ Đóa Đóa gặp tai họa, cho nên mới tới.

Cũng là sau khi Lâm Cảnh Hiên tiến vào top mười, cô ta mới nhận ra được khả năng của Diệp Thiên không đơn giản.

Mãi đến sau khi Lâm Cảnh Hiên bị cá Côn nuốt, Diệp Thiên vẫn tỏ ra bình tĩnh, cô ta mới mạnh mẽ phát hiện người này tuyệt đối không phải như trong tưởng tượng của mình.

Bây giờ cô ta đã biết ba của Đóa Đóa chính là cao đồ Diệp Thiên của Bắc Hàn Thượng Tiên đã chém sư tôn kia của cô ta.

“Đạo kiếm, thay đổi khôn lường, chủ yếu vẫn là uy lực tinh thông, chỉ cần có uy lực là đủ, nhiều đối thủ hơn cũng có thể sử dụng vẻ ngoài hoa lệ để nghiền nát trong một chiêu.”

Cô ta chứng minh được từ trong những lời này.

Bởi vì câu nói này mà gần như ăn khớp với câu nói cao đồ của Bắc Hàn Thượng Tiên kia.

“Con mẹ nó bóp chết anh ta.”

Mạc Thiên Trần vốn có khúc mắc với Diệp Thiên, hôm nay còn bị hai sư đồ bọn họ chỉnh cho mất sạch mặt mũi, không đánh lại Diệp Thiên, còn không đánh lại con gái anh ta?

“Anh dám.”

Lúc này Dương Tử Hi bắt lấy cánh tay Mạc Thiên Trần, bảo vệ Đóa Đóa sau lưng, cô ta quát lên: “Anh dám bóp chết con bé, ba nó về chắc chắn khiến anh chết không có chỗ chôn.”

“Chú ấy dám bóp tôi thì tôi sẽ để đám đồng bọn của tôi cắn chết chú ấy.”

Đóa Đóa bĩu môi, thở phì phì nói.

Trên cổ tay cô bé là một đầu yêu thú Thanh Long cực phẩm, sư tôn Dương Tử Hi mất nửa ngày cũng không đánh chết Thanh Long này được, đối phó những Thiên Kiêu này, một cái vẫy đuôi của Thanh Long liề có thể dẹp yên bọn họ.

Đây cũng là nguyên nhân Diệp Thiên để Đóa Đóa ở đây.

Cho dù là giám khảo cũng không phải đối thủ của Thanh Long này.

“Mau nhìn, sư tôn của Lâm Cảnh Hiên tới gần cá Côn lớn.”

Lúc này có Thiên Kiêu kêu lên.

Tất cả mọi người nhìn lại, quả nhiên thấy Diệp Thiên đã bay đến sau đuôi cá Côn lớn, kiếm trong tay đang lao vút, dường như muốn đánh lén cá Côn lớn.

“Nếu ba mày chôn thây trong bụng cá Côn thì tao sẽ bóp chết mày.”

Mạc Thiên Trần hung tợn ói.

“Đóa Đóa, cùng chị các xa bọn họ.”

Dương Tử Hi ôm Đóa Đóa, bay đến trong hư không, vừa cảnh giác vừa quan sát Diệp Thiên sắp đánh lén cá Côn lớn.

Nếu Diệp Thiên không đánh lại cá Côn lớn, cô ta liền lập tức đưa Đóa Đóa rời khỏi, miễn cho bị đám chó dại này bóp chết.

Mà trong đại điện tông chủ của Linh Bảo Tông lúc này.

“Chưởng giáo, chấp sự Triệu vừa nãy mới truyền âm tới, thần tử đứng đầu bảng Thiên Kiêu bị đám Thiên Kiêu vây đánh, lúc bị đánh bay đến vùng trời Bàn Long Giang, bị một con cá Côn cực phẩm nuốt chửng. Sư tôn của thần tử đã đi cứu thần tử, chấp sự Triệu sợ sư tôn của thần tử không đánh lại, để tôi thông báo chưởng giáo nhanh chóng dẫn người tới tiếp viện gấp, nếu không thần tử xong đời.”

Trưởng lão ngoại vụ đường gần như nói một hơi ra.

“Cái gì?”

Chưởng giáo, trưởng lão và các thần tướng nghe nói thần tử đứng đầu bảng, lúc đầu kích động, kết quả nghe nói thần tử bị cá Côn cực phẩm nuốt chửng, tất cả đều run rẩy cơ thể dữ dội.

“Nhanh nhanh nhanh.”

Chưởng giáo Thiên Tôn nhanh chóng nói: “Tất cả trưởng lão thần tướng đều có mặt, nhanh chóng cùng bản tọa chạy tới Lôi Trận cứu thần tử.”

“Vâng, chưởng giáo Thiên Tôn.”

Chỉ một thoáng, chưởng giáo Thiên Tôn dẫn một đám trưởng lão và thần tướng hóa thành một vệt ánh sáng bắn ra khỏi đại điện tông chủ, sau đó lao nhanh về phương hướng Lôi Trận.

Lúc này, vùng trên sông Bàn Lông, Diệp Thiên giơ cao kiếm lớn cao trăm mét đứng sau đuôi cá Côn lớn, hung hăng chém xuống cá Côn lớn.

Đột nhiên…

Cá Côn lớn dường như cảm nhận được nguy hiểm, thân thể to lớn nhanh chóng quay phắc lại, miệng mở rộng ra, phun ra gió lốc kinh khủng.

Bang!

Kiếm lớn chém trên gió lốc, dù bị sức gió khủng bố của gió lốc thổi rơi xuống, ngay cả cơ thể của Diệp Thiên cũng bị thổi lui ra sau.

Một giây sau!

Cá côn lớn ngậm miệng, hung hăng lao tới Diệp Thiên.

Ầm!

Diệp Thiên bị bờ môi của cá Côn lớn đụng vào, cả người bay ra ngoài, bay ngược trên không tới chỗ Lôi Trận mới ngừng bước.

Mà cá Côn lớn dường như bị Diệp Thiên chọc tức, đuổi theo tới.

“Má ơi, cá Côn lớn tức giận, chạy mau.”

Không biết ai thét lên một tiếng.

Một giây sau!

Rầm rầm!

Mấy trăm vạn tu sĩ như tổ ong bị chọc thủng, đám tu sĩ lít nha lít nhít chạy bốn hướng.

“Ba, ba không sao chứ?”

Cách đó không xa, được Dương Tử Hi ôm vào ngực. Đóa Đóa ngự trị ở không trung, thấy ba bay ngược về, không nhịn được la lên.

“Đóa Đóa, ba không sao.”

Diệp Thiên trả lời một câu, hét lên với Dương Tử Hi: “Đưa Đóa Đóa lùi xa một chút, cá Côn này còn mạnh mẽ hơn tưởng tượng của tôi, là cá Côn cấp sáu cực phẩm, gần giống cá Côn tuyệt phẩm.”

Dứt lời, Diệp Thiên ném kiếm lại cho Dương Tử Hi.

Đối mặt với cá Côn này, lấy tu vi của anh, cần thần binh tinh phẩm, ngay cả côn thịt cũng khó cắt khối tiếp theo.

“Vậy anh cẩn thận một chút.”

Dương Tử Hi tiếp được kiếm, ôm Đóa Đóa gấp rút rời khỏi hiện trường.

Mấy chục dặm dưới đất xung quanh Lôi Trận nhanh chóng không còn bóng tu sĩ nào.

Tất cả đều trốn ra xa xem náo nhiệt.

“Cả côn Lớn, mày nhất định phải ra sức giết chết tên sư tôn chó chết của Lâm Cảnh Hiên này.”

Trong lòng đám Thiên Kiêu đều cầu nguyện.

Mà cá Côn lớn lúc này đã tới gần Diệp Thiên.

“Nghiệt súc, gặp được tạo xem như mày không may, hôm nay tôi chắc chắn phải lấy yêu đan cực phẩm của mày.”

Diệp Thiên để lại một câu hung ác, lúc này anh gọi ra thần binh cực phẩm Kiếm Trảm Tiên, sau đó hóa thành một đường vòng cung, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, từ trên cao đáp xuống hung hăng đâm tới ót của cá Côn lớn.

Yêu đan của cá Côn ở sau gáy.

Yêu đan lớn hơn những yêu thứ khác nhiều.

Cũng là yêu đan cực phẩm, yêu đan của cá Côn dưa đỏ lớn như vậy, yêu đan của những yêu thú khác chỉ có trứng gà lớn.

Cho nên một viên yêu đan của cá Côn tương đương với gần trăm viên yêu đan của những yêu thú khác.

Cũng là nói Diệp Thiên lấy được viên yêu đan này tương đương thu được một trăm viên yêu đan cực phẩm, đủ để anh tăng lên. thêm một tầng tu vi.

“Rống!” Cơ thể cá Côn lớn mặc dù khổng lồ, nhưng năng lực phản ứng vẫn rất nhanh, trong nháy mắt Diệp Thiên lao xuống, nó dựng người thẳng đứng, lần nữa há mồm, phun ra một cột nước kinh khủng, bắn thẳng đến chín tầng trời. Đừng cho rằng chỉ là một nước, lấy lực xung kích của cột nước này có thể nổ tung một vị tu sĩ Nguyễn Anh đại thành trở xuống. Cho dù là Diệp Thiên, cũng không thể tránh né mũi nhọn, nhanh chóng né sang một bên, sau đó nhanh chóng kéo ra một đường vòng cung trong hư không, lấy tốc độ thần không biết quỷ không hay đâm Kiếm Trảm Tiên vào ót cá Côn lớn. Keng!

Giống như đâm vào trên sắt luyện, mũi kiếm chỉ xuyên qua một tấc. “Ngao!” Cá Côn đau đớn khi bị đâm, vung cái đầu to lớn rống lên. Mặc cho cả người Diệp Thiên lẫn kiếm bị văng ra ngoài. “Cá Côn thật hung hãn.”

Diệp Thiên không nhịn được sợ hãi mà cảm thán.

“Rống!”

Cá Côn tức giận, nhanh chóng xoay người, lại phun ra một cột nước tinh khủng hơn về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên giật mình, nhanh chóng nhảy lên mười ngàn mét né tránh.

Nhưng...

Mấy chục kilomet bên ngoài không ít tu sĩ vây xem gặp thê thảm. ít nhất có tới một ngàn tu sĩ bị phun trúng, trong khoảnh khắc bị phun thành sương máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.