Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 621: Chap-627




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 628: Sư phụ ơi, cứu mạng với!​

"Gì cơ?"

Lời nói kia của Dương Tử Hi vừa thốt ra, thực đúng là đã khiến cho tất cả mọi người ở đây phải khiếp sợ.

"Diệp Thiên là học trò tài năng của Bắc Hàn Thượng Tiên, rốt cuộc đã nói câu nói gì, mà có thể khiến Dương Tử Hi lĩnh ngộ được tinh tuý trong đó, chém ra một kiếm khủng bố như vậy, có thể chém được cả Lãnh Kình Thiên có tu vi cao hơn cô ta rất nhiều?"

Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều xuất hiện sự nghi hoặc như vậy.

"Nếu mà mình cũng biết lời nói của một học trò giỏi của Bắc Hàn Thượng Tiên, cũng lĩnh ngộ đến chân lý trong đó, thì có thể một chiêu đánh bại được tu sĩ có tu vi cao hơn mình hay không?"

Rất nhiều người đều xuất hiện suy nghĩ như vậy.

Bao gồm các giám khảo ở trên vị trí giám khảo, cũng rất là muốn biết được, vị học trò giỏi đã một kiếm chém Bát trưởng lão của Thái Cực Tông của Bắc Hàn Thượng Tiên, rốt cuộc đã nói qua gì chứ!

"Câu nói của vị học trò giỏi kia của Bắc Hàn Thượng Tiên là gì vậy chứ?"

Vị giám khảo đến từ Thánh Kiếm Tông đã cứu Lãnh Kình Thiên hỏi.

"Xin lỗi giám khảo, tha lỗi cho Tử Hi không thể trả lời được!"

Dương Tử Hi chắp tay nói với một dáng vẻ keo kiệt bủn xỉn.

"Hừ!"

Lãnh Kình Thiên hừ nói: "Tôi thấy cô đúng là đang nói dối. Rõ ràng cô đang muốn giết tôi, làm sao mà cứ phải tìm một cái cớ nói cho có lệ, cô cho rằng sẽ có người tin à?"

"Những gì tôi nói đều là thật sự!"

Dương Tử Hi rất nghiêm túc nói.

"Vậy thì sao mà cô không nói qua một chút, câu nói của vị học trò giỏi của thượng tiên Bắc Hà là gì mà có thể khiến cô một chiêu chém tôi. Nếu mà cô không nói được thì chính là đang bốc phét!" Lãnh Kình Thiên nói năng rất hùng hồn.

"Đúng vậy! Nói ra cho bọn tôi nghe một chút!”

Rất nhiều người cũng đều phụ họa nói.

"Đừng có mà nằm mơ!”

Dương Tử Hi bực bội nói: “Đừng cho là tôi không biết các người là đang khích tôi. Hãy thôi mơ tưởng hão huyền nữa đi. Lời này đối với sư tôn của tôi mà nói chính là thứ có được do may mắn nhờ hoạ được phúc. Tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai cả. Các người tin thì tin không tin thì thôi, tóm lại muốn tôi nói ra câu nói kia, mơ cũng đừng hòng mơ được!”

Lời này khiến cô được lợi không ít, cô sẽ không muốn chia sẻ cho những người khác.

Là phụ nữ, ai cũng có tính keo kiệt.

Huống chi một khi lĩnh ngộ được lời này, có thể bộc phát ra thực lực kinh người, cô thật không muốn làm người biết lời này, sau đó bộc phát ra thực lực kinh người để đối phó với cô.

Có thể nói, cô đã quyết định coi trọng những lời này, xem nó như là thứ truyền thừa lưu hành nội bộ trong một nhánh này của sư môn, chỉ truyền cho đệ tử nào xuất sắc nhất, không truyền cho bất kỳ ai khác.

"Được rồi.”

Lúc này vị chấp sự của Thái Cực Tông nói: “Thần Nữ Tử Hi không hề nói dối. Cô ấy chắc chắn đã lĩnh ngộ được thiên cơ từ câu nói kia, cho nên mới chém ra một kiếm kinh người kia. Bằng không thì với tu vi của cô ấy, sẽ không có khả năng chém giết được Thần Tử Kình Thiên. Nếu đã là thật thì đừng có mà khiến cô ấy khó xử nữa.”

"Còn về chuyện nội dung của câu nói kia rốt cuộc là gì, mọi người cũng không nên ép hỏi cô ấy. Đây là tài sản quý giá mà Bát trưởng lão trong tông phái của ta suýt nữa bỏ mạng mới được đến. Vì thế mà ông ấy đã nhận hết đủ lời cười nhạo. Ông ấy muốn nói cho ai thì nói cho ai. Ông ấy không nghĩ nói cho ai, ai cũng không tư cách biết.”

"Nếu ai muốn biết, thì hãy đi tìm vị học trò giỏi của Bắc Hàn Thượng Tiên kia, để cậu ta chém cho một kiếm. Có lẽ người đó sẽ biết câu nói kia là gì.”

Lời kia vừa thốt ra, tức khắc tất cả mọi người đều câm miệng.

Cái này thì ngang bằng với bí thuật của một tông môn, không phải thứ mà bất kỳ ai cũng có thể dòm ngó được.

"Sư phụ ơi, lúc ấy sư phụ rốt cuộc đã nói câu nói gì mà có thể khiến Dương Tử Hi bộc phát ra một kiếm khủng bố như vậy?" Lâm Cảnh Hiên tò mò lấy thần niệm phát ra một câu hỏi cho Diệp Thiên.

"Tinh tuý của kiếm đạo là ở chỗ uy lực sâu trong nội tại, mà không ở chỗ vẻ ngoài hoa lệ. Hãy dành thêm nhiều công sức ở chỗ uy lực, đừng có mà hao tốn tinh thần và sức lực chỉ để được vẻ bề ngoài chỉ được cái đẹp mã mà thôi. Cho dù bề ngoài của kiếm pháp nhà ông có hoa lệ hơn nữa, tôi cũng có thể nghiền nát chỉ với một kiếm mà thôi.”Diệp Thiên không bủn xỉn chút nào nói cho Lâm Cảnh Hiên thông qua thần niệm.

"Chỉ với lời này thôi? Vậy mà cô ấy đã bộc phát ra một kiếm kinh người như vậy?” Lâm Cảnh Hiên rất là khiếp sợ.

"Đúng vậy. Bằng không chỉ với chút năng lực này của cô ta mà có thể bằng 300 tuổi nghiền áp các thiên kiêu hơn một ngàn tuổi đến từ mọi nơi? Còn về phía con gà mờ già hơn một ngàn tuổi nhà con, thì không lĩnh ngộ ra được.”

Lâm Cảnh Hiên: "......”

Rất nhanh, nhóm giám khảo đã đưa ra lời tuyên bố.

"Vòng này Dương Tử Hi thắng, tạm thời bước lên vị trí thứ hai của Thiên Kiêu Bảng.”

"Hoan hô!”

Dương Tử Hi mừng rơn.

Cái thành tích này đối với cô mà nói, chỉ có thể nói là cực kỳ vừa lòng!

Nhưng mà!

Là người ai cũng có ý muốn có được một tấc lại muốn tiến một thước.

Kết quả là, cô ngạo nghễ nhìn về phía mọi người nói: “Tiếp theo, tôi muốn khiêu chiến người ở vị trí đứng đầu của Thiên Kiêu Bảng, Thần Tử của phái Vô Cực, Tô Tử Mặc!”

Lời vừa nói ra, khắp nơi ồ lên!

"Khiêu chiến Tô Tử Mặc, sự chênh lệch giữa hai người này lớn quá rồi đó.”

"Cô ta còn có thể bằng vào câu nói kia của học trò giỏi của Bắc Hàn Thượng Tiên, bộc phát ra đánh bại thực lực có thể đánh bại Thần Tử Tử Mặc sao?”

"Nếu Dương Tử Hi có thể đánh bại Tô Tử Mặc, vậy thì thật đúng là có thể viết lại có thể viết lại ký lục lấy yếu thắng mạnh trong lịch sử Thiên Hoang!”

"......”

Tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt chờ mong.

"Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cô!”

Tô Tử Mặc đáp lại một tiếng, bắn lên lôi đài. Sau khi qua sự kiểm tra của giám khảo, anh ta nói: “Tôi đã ở cảnh giới Kim Đan đại viên mãn. Cô thì sao?”

"Cảnh giới Kim Đan đỉnh hậu kỳ.”Dương Tử Hi nói.

"Ha ha!”

Tô Tử Mặc tức khắc cười to: “Chênh nhau như thế này, tôi cũng không cần thần binh, một chiêu đủ để đánh bại cô!”

Đỉnh hậu kỳ và đại viên mãn, sự chênh lệch này cũng không phải là một chút hai chút mà thôi.

Phải biết rằng, đỉnh hậu kỳ đến viên mãn sơ kỳ là một bước, viên mãn sơ kỳ đến trung kỳ lại là một bước, viên mãn trung kỳ đến hậu kỳ lại bước một bước, viên mãn hậu kỳ đến đại viên mãn lại còn phải bước một bước nữa.

Kém cả bốn kỳ!

Với thiên phú của Dương Tử Hi, bốn bước này phải đi một trăm năm mươi năm đến hai trăm năm.

Anh ta vẫn không thèm tin, Dương Tử Hi có thể bước ra bốn bước này để đánh bại anh!

"Tôi vốn dĩ đã không có hy vọng có thể thắng anh. Chỉ là tôi muốn nhìn một chút, sự chênh lệch của tôi và anh lớn như thế nào!”

Dương Tử Hi nói, lại giơ lên thanh kiếm mảnh lần nữa, lấy cách thức như cũ, khiến thanh kiếm mảnh lớn lên đột ngột một ngàn lần.

"Vô Cực Quyền thức thứ bảy! Dời Non Lấp Biển!”

Nhưng thấy Dương Tử Hi lại dùng ra một kiếm khủng bố kia, Tô Tử Mặc cũng không dám chủ quan, lập tức cho một quyền, đột nhiên xuất ra một đòn mạnh bắn về phía cô.

Ầm vang!

Một hình ảnh nắm đấm rất lớn mà lại cũng rất khủng bố, lấy khí thế dời non lấp biển, cuồng bạo nghiền áp về phía Dương Tử Hi.

"Chém!”

Dương Tử Hi hét lớn một tiếng, thanh kiếm khổng lồ trong tay đột nhiên chém xuống.

Vút!

Khi thanh kiếm khổng lồ đụng vào quyền ảnh, cứ như đụng vào dưa hấu, nhẹ nhàng cắt ra và nghiền nát quyền ảnh, tiện đà chém về phía Tô Tử Mặc.

"Thật là một kiếm khủng khiếp!”

Tại dưới một kiếm này, cho dù là Tô Tử Mặc cũng không khỏi cảm nhận được một cổ nguy cơ bị giết khủng bố bao phủ toàn thân, khiến hành động của anh ta đã trở nên chậm lại.

Nhưng mà!

Rốt cuộc tu vi của anh ta cao hơn Dương Tử Hi rất nhiều. Vào lúc thanh kiếm khổng lồ cách đỉnh đầu của anh xa khoảng trên 1 mét, anh ta loé ra tầm chém của kiếm.

Dương Tử Hi thấy một kiếm không chém được, đang muốn thu kiếm lại chém lại.

Lại vào lúc này, một tia sáng nhanh chóng xẹt qua, xuất hiện ở bên cạnh cô, một chưởng đột nhiên đập về phía đầu vai của cô.

Uỳnh!

"A!!!”

Dương Tử Hi như bị yêu thú đập vào, cả người bay ngược ra ngoài.

"Thần Nữ Tử Hi! Bổn cung lập tức tới đón cô đây!”

Lâm Cảnh Hiên hô lớn một tiếng, thả người nhảy bay lên.

Đúng lúc vào lúc này, trong đầu anh ta vang lên một thanh âm: “Súc sinh, để người sư phụ này tới!”

Lâm Cảnh Hiên:"......”

Có phải sư phụ đây là muốn ăn bớt Dương Tử Hi không?

Vừa nghĩ như vậy, anh ta lập tức cho một tin tức trả lời Diệp Thiên: “Con đây sẽ đưa cô ta vào trong lòng ngực ngài ngay lập tức!”

Phát tin tức xong, anh ta cách không đánh ra một chưởng.

Tức khắc, một lực đẩy mạnh khiến Dương Tử Hi dừng lại giữa không trung.

Sau đó tay áo vung lên, một cổ lực lượng khiến Dương Tử Hi rơi xuống phía dưới.

Giây tiếp theo, bàn tay to của Diệp Thiên duỗi ra, Dương Tử Hi ngã vào trên cánh tay anh. Ngay sau đó cánh tay anh khoanh lại, đã ôm vòng lấy vai ngọc của Dương Tử Hi.

Sau đó, Dương Tử Hi ngã vào trong lòng ngực anh.

Thấy một màn như vậy, đôi mắt của Mạc Thiên Trần đỏ đến có thể ứa ra máu.

"Còn may tôi tiếp được cô, nếu không thì chắc chắn sẽ ngã rất đau.”Diệp Thiên mang một dáng vẻ người đẹp ngồi trong lòng mà lòng vẫn không loạn, còn không quên nhìn về phía Mạc Thiên Trần.

"Mẹ mày!”

Nắm tay của Mạc Thiên Trần nắm chặt, có một loại xúc động muốn nổ tung.

Mà Dương Tử Hi lại còn đang sửng sốt.

Vào lúc phát hiện tay của Diệp Thiên ôm đầu vai của cô, nắn nắn bóp bóp ở đầu vai của cô, cô lập tức cảm thấy mình muốn bùng nổ.

"Chị gái áo tím, chị không sao chứ?”

Đoá Đoá ngồi trên đùi Diệp Thiên đột nhiên hỏi.

Dương Tử Hi nghe vậy, cố gắng nặn ra một cái mỉm cười về phía Đoá Đoá:"Chị không có việc gì đâu.”

Dứt lời, cô hung tợn trừng mắt liếc nhìn vể phía Diệp Thiên một cái, hất tay ra anh ra rồi đứng lên.

Nếu không phải có Đoá Đoá ở đây, cô chắc chắn sẽ mắng chết Diệp Thiên!

Chẳng nhẽ cô còn có thể không biết, là Lâm Cảnh Hiên cố ý đưa cô về phía trong lòng ngực của Diệp Thiên?

Mà lúc này, giám khảo đưa ra lời tuyên bố:

"Dương Tử Hi khiêu chiến Tô Tử Mặc thất bại, tạm thời đứng ở vị trí thứ hai trong Thiên Kiêu Bảng.”

Giây tiếp theo!

Một giọng nói đột ngột vang lên:

"Tôi muốn khiêu chiến Tô Tử Mặc!”

Mọi người tìm nhìn theo tiếng, rõ ràng là Lâm Cảnh Hiên, bay lên lôi đài.

Cái tên này khá lắm!

Lâm Cảnh Hiên vừa lên lôi đài, đã khiến cho mọi người phải khiếp sợ.

Cái tên này đánh từ vị trí thứ 86 thẳng lên vị trí thứ năm, gã còn muốn vị trí đứng đầu?

"Ngay cả lời khiêu chiến của Dương Tử Hi anh cũng không chấp nhận, có chắc là muốn đi lên ăn đòn không?” Tô Tử Mặc cười lạnh hỏi.

"Hừ.”

Lâm Cảnh Hiên hừ nói:"Là tôi cố ý nhường Dương Tử Hi. Bởi vì sư phụ của tôi không cho tôi bắt nạt Dương Tử Hi.”

"Còn về anh, anh ở cảnh giới Kim Đan đại viên mãn, tôi cũng ở cảnh giới Kim Đan đại viên mãn, chẳng nhẽ tôi còn không dám khiêu chiến anh. Nói đùa cái gì vậy. Tôi chỉ đến vì tới vị trí thứ nhất của Thiên Kiêu Bảng đệ, hôm nay anh chắc chắn sẽ thua!”

Lời vừa nói ra, khắp nơi ồ lên!

"Trời ơi! Lâm Cảnh Hiên cũng ở cảnh giới Kim Đan đại viên mãn?”

"Thiệt hay giả? Một trăm năm trước tên này vẫn đang ở cảnh giới Kim Đan tiểu thành sơ kỳ, nhanh như vậy đã lên cảnh giới Kim Đan đại viên mãn?”

"Sư phụ của tên này đã dùng cách nào, mà khiến gã ta từ cảnh giới Kim Đan tiểu thành tiến thẳng vào cảnh giới Kim Đan Cảnh Đại Viên Mãn chứ?”

"......”

Tất cả mọi người đều hết sức cả kinh,

Ngay cả Dương Tử Hi, cũng không dám tin tưởng nhìn về phía Diệp Thiên: “Lâm Cảnh Hiên thật đúng là ở cảnh giới Kim Đan đại viên mãn?”

Diệp Thiên gật gật đầu.

Dương Tử Hí:"...”.

Tốc độ tăng tu vi này lên cũng nhanh quá rồi đó!

Cái tên này, rốt cuộc đã dùng cái biện pháp gì, khiến Lâm Cảnh Hiên lập tức tăng trưởng tu vi còn nhanh hơn mình rất nhiều rất nhiều lần chứ!

Cô rít gào không thôi trong lòng.

Chỉ cảm thấy cái tên sư phụ này của Lâm Cảnh Hiên quá thần bí!

"Này con, vì sư phụ đốt cháy giai đoạn nên con mới tới được cảnh giới Kim Đan đại viên mãn, nên con vẫn có chút chênh lệch với Kim Đan Cảnh Đại Viên Mãn mà người ta làm đâu chắc đấy có được. Đừng có mà làm màu quá mức, bằng không thật là sẽ bị ăn đòn đây.”Diệp Thiên phát tin tức cho Lâm Cảnh Hiên.

"Thưa sư phụ, không sao đâu, cùng lắm thì mời sư phụ nhập hồn.”

Lâm Cảnh Hiên trả lời tin tức, lập tức hướng về phía Tô Tức Mặc ra oai hỏi: “Có dám tiếp thu lời khiêu chiến của tôi hay không?”

"Có gì không dám!”

Tô Tử Mặc trả lời với giọng điệu rất kiên định.

"Rất tốt.”

Lâm Cảnh Hiên nói: “Vậy thì chúng ta cùng ganh đua cao thấp ngay thôi nào!”

Dứt lời, nắm tay của anh ta đột nhiên nắm chặt, một quyền rất mạnh xuất ra ngoài.

Uỳnh uỳnh!

Một quyền ảnh xẹt qua cuồng bạo nghiền án về phía Tô Tử Mặc.

"Chút tài mọn!”

Tô Tử Mặc khinh thường nói, từ trên quyền ảnh anh ta không hề cảm thấy nguy hiểm chút nào. Bởi vậy có thể thấy được, uy lực của quyền ảnh này còn chưa tới mức đánh bại anh ta.

Kết quả là, anh ta cũng đánh ra một quyền.

Giây tiếp theo!

Hai vệt quyền ảnh bay giữa không trung va chạm với nhau.

Âm!

Quyền ảnh nổ tung toé, Lâm Cảnh Hiên bị đẩy lui bảy tám bước, mà Tô Tử Mặc chỉ bị đẩy lui ba bốn bước mà thôi.

Nhìn thấy sự chênh lệch của Lâm Cảnh Hiên và anh ta, Tô Tử Mặc tức khắc mừng như điên.

"Lâm Cảnh Hiên! Mày xong rồi! Tao muốn đập mày tơi bời!”

Dứt lời, anh ta lấy ra pháp thân cao mười tám trượng, vọt đi lên.

Lâm Cảnh Hiên cũng lấy ra pháp thân.

Ầm ầm ầm!

Hai người lại đánh nhau thành một đống ở trên lôi đài.

Nhưng mà! Lâm Cảnh Hiên vẫn luôn đang ở trong trạng thái bị hành hung. "Mẹ nó, xem ra sư phụ mình nói không sai, Kim Đan Cảnh Đại Viên Mãn Có được do đốt cháy giai đoạn này của mình, vẫn là CÓ chút chênh lệch với Tô Tử Mặc.” Lâm Cảnh Hiên thầm nghĩ trong lòng. Rất nhanh, dưới sự đuổi đánh không hề ngơi tay của Tô Tử Mặc, Lâm Cảnh Hiên đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hơn nữa Còn bị ngã nhoài vài cái. "Tử Mặc! Đập chết gã!” Thần Nữ phái Vô Cực Yên Vũ Hàn kêu lên. "Thần Tử Tử Mặc! Dẫm nó! Dẫm nó mạnh vào" Những thiên kiêu khác cũng đều lao nhao kêu lên. Họ chỉ cảm thấy quá hả giận. Cho Lâm Cảnh Hiên mày làm màu, bây giờ đã biết sự lợi hại của người tài giỏi thật sự chưa! "Xem ra đứa học trò này của anh không lấy được vị trí đứng nhất. Nếu một trăm năm sau cậu ta muốn lấy được vị trí đứng đầu, thì còn phải vượt qua tôi trước đã.”Dương Tử Hi nhìn về phía Diệp Thiên đắc ý nói. Diệp Thiên cười mà không nói.

Rất nhanh, dưới sự đánh đấm túi bụi của Tô Tử Mặc, Lâm Cảnh Hiên đã bị đánh ngã nhào trên lôi đài, thất khiếu đã Có máu tươi tràn ra.

"Đồ khốn nạn! Lúc này xem tao dẫm mày như thế nào!”

Tô Tử Mặc nhấc chân dẫm mạnh xuống dưới.

"Me oi!"

Trong lòng Lâm Cảnh Hiên đột nhiên run lên, lăn vài vòng ngay tại chỗ đến chỗ bên cạnh bên cạnh, nhanh chóng đứng dậy lấy tay tạo thành một cái pháp quyết, vừa dậm chân, vừa hô lên:

"Sư tổ ơi, cứu mạng với!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.