Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 613: Chap-619




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 620: Huỷ tường đông dựng tường tây!​

Lúc này, một chiếc xe ba ngựa sang trọng dừng lại trước Đăng Tiên tửu lâu.

Không lâu sau, một nhà Diệp Thiên được Thần tử Cảnh Hiên cung kính mời ra từ Đăng Tiên tửu lâu và bước lên chiếc xe ngựa sang trọng.

Đột nhiên, có một trận ồn ào huyên náo kéo đến.

"Như thế nào, đây là sợ sao, không dám ở đây nữa sao?”

"Nếu anh có bản lĩnh thì đừng đi, chúng tôi cam đoan sẽ không đánh chết anh!”

"Không phải nói là muốn giúp đồ đệ của mình sao chà đạp chúng tôi dưới chân sao? Như thế nào mà lại sợ hãi nhanh đến vậy, còn không dám ở cùng một chỗ với chúng tôi? "

“......"

Diệp Thiên cùng Thần Tử Cảnh Hiên cùng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ nhìn thấy một nhóm người đứng trên không trung, ít nhất là năm mươi sáu mươi người, tất cả nam nữ trẻ tuổi mặc cẩm y ngọc.

Bọn đều là Thiên Kiêu từ các môn phái đại tiên khác nhau, đến Giang Lăng thành từ khắp Thiên Hoang, chuẩn bị tham gia cuộc thi xếp hạng Thiên Kiêu vào ba ngày sau.

Bởi vì đều quen biết nhau, nên bọn họ cùng tụ tập lại một chỗ.

“Không ngờ tới thần tử của Thiên Hoang lại có tố chất thấp như vậy!”

Thần Diệp Hy nhịn không được liền nói một câu.

"Nhanh chóng tránh xa lũ ruồi nhặng hôi hám này. Thật là kinh tởm." Tần Liên Tâm không chịu nổi những người này, bế Đoá Đoá lên rồi vội vàng lên xe.

Thần Diệp Hy cũng theo sát rồi nhanh chóng tiến vào xe ngựa.

"Này! Đừng đi chứ. Chúng tôi thật sự không hành hung anh đến chết. Đừng sợ!"

"Lâm Cảnh Hiên, như thế nào anh lại tìm một sư tôn sợ chết như vậy? Chúng tôi chỉ đang nói đùa là muốn giết anh ta. Làm sao mà sợ tới mức không dám ở lại Đăng Tiên lâu?"

“Thứ rác rưởi như vậy, tôi làm chó cũng muốn ghét bỏ. Nhưng còn có người ngu xuẩn coi anh ta là sư tôn, thật sự là một chuyện kinh khủng!"

"Ha h aha!”

Tiếng cười nhạo trút xuống như thuỷ triều, bao phủ cả thần tử Cảnh Hiên cùng với Diệp Thiên.

"Lên ngựa!”

Thiên hà kiếm tiên nghe vậy cảm thấy phổi mình như nổ tung, tức giận nói: "Chủ nhân, có muốn tôi xông lên xé nát cái miệng hôi hám của bọn họ không?”

“Thiên Kiêu cũng không phải là một danh hư không. Một vài người trong số họ có thể đánh chết ông.” Diệp Thiên nhẹ giọng nói.

“Vậy thì để bọn họ tiếp tục làm những chuyện lỗ mãng như thế này sao?” Thiên Hà Kiếm Tiên vô cùng khó chịu nói.

Diệp Thiên cười nhạt: "Trời muốn người diệt vong, trước tiên phải làm cho bọn họ điên cuồng, để bọn họ nhảy đi. Nhảy càng cao, cuối cùng ngã xuống càng đau."

Dứt lời, Diệp Thiên leo lên xe ngựa.

Thiên Hà Kiếm Tiên cũng nghiến chặt răng và cũng chui vào xe.

"Ồ, chúng tôi đã nói sẽ không ngược đãi anh đến chết, lại còn lên xe ngựa. Thật sự là không có bản lĩnh!"

"Không có bản lĩnh như vậy, cưới hai vợ thì có tác dụng không?"

"Cậu xem con gái anh ta đã lớn tuổi như vậy, cũng không thấy sinh lần hai lần ba. Qua đó có thể thấy rằng anh ta không có nhiều giống như vậy, nhưng có hai vợ mà chỉ sinh được một con gái, mà chắc không phải là của anh ta đây.”

“Ha ha ha!”

Lại có một tràng cười vang lên.

Thần tử Cảnh Hiên nghe không được nữa, quay đầu lại và nói: "Các người hiểu cái gì, sư tôn của tôi một đêm làm cho đại sư mẫu sinh ba, một nữ hai nam, hai thằng bé còn đang ở nhà tu luyện, tôi hỏi các người, các người có được như vậy không, các người có tài giỏi đến mức có thể một lần liền sinh ba không? Ba mẹ các người có thể không? "

Thiên Hoang không giống với trái đất. Từ khi mang thai đến khi sinh con chỉ mất năm tháng, vì vậy về cơ bản một lần thì mang thai một đứa, nếu là sinh đôi, xác suất chết đạt tới năm mươi phần trăm, và đối với sinh ba, xác suất chết có thể vượt qua chín mươi tám phần trăm.

Vì thời gian mang thai quá ngắn, khó có thể giữ được hai thai nhi trở lên cùng một lúc, nên rất khó sinh đôi, sinh ba lại là điều cực kỳ hiếm.

Vì vậy, sinh ba, có thể nói là cực kì lợi hại rồi!

Quả nhiên, ngay khi lời của Thần tử Cảnh Hiên nói điều này, tất cả mọi người nhất thời đều nghẹn lời.

Nhưng ngay sau đó, Mạc Thiên Trần cười và nói: "Trói gió, cậu lại tiếp tục nói dối, tôi vẫn nói được là tôi một lần có thể cho ra được sinh năm đó, nói dối thì ai chẳng biết.”

"Ai trói gió?" Thần tử Cảnh Hiên liền không phục nói: "Sư phụ tôi thật sự là sinh ba, nói dối thì chết cả nhà!”

Anh ta đã từng đến Tuyết Thần tông, gặp Đoá Đoá, còn có hai người anh trai của bé nữa, bọn nhỏ là anh em sinh ba.

"Bởi vì trói gió mà còn lấy cả nhà cậu ra mà thề thốt, cũng đủ cho cậu mang tội bất hiếu.”

Mạc Thiên Trần tiếp tục cười, lựa chọn không tin vào điều đó.

"Ha ha!”

Mấy người Thiên Kiêu kia cũng cười theo.

"Anh..."

Thần Tử Cảnh Hiên bị nói như vậy cũng không biết cách nào mà đáp trả.

"Đồ đệ, cậu ở đó nói ngốc cái gì, nhanh lên trước dẫn đường đi, tên ngốc này là thần tử mà ngay cả thần nữ cũng không áp chế nổi, là phế vật điển hình, liếm giày cho cậu cũng không có tư cách, ít nhất thì cậu còn có thể dễ dàng quản lí mấy thần nữ của môn phái cậu, mà anh ta bị ngay cả thần nữ của môn phái anh ta nhảy lên khiêu chiến, đó chính là sự chênh lệch.” Giọng của Diệp Thiên truyền đến từ trong xe ngựa.

"Ha ha! Sư tôn nói đúng. Là thần tử còn không thể khống chế thần nữ. Từ đầu đến đuôi đều là phế vật!" Thần tử Cảnh Hiên ngẩng đầu cười, nhảy lên ngựa.

"Lái đi!”

Anh ta đánh vào bụng ngựa rồi ở phía trước dẫn đường.

Chiếc xe ngựa theo sau.

Để Mạc Thiên Trần tức giận ở lại.

"Con mẹ cậu mới là phế vật! Là thần tử của mười tiên tông cao cấp hàng đầu, chỉ đứng thứ tám mươi sáu trong danh sách Thiên Kiêu, còn không phải là thần tử của đệ nhị tông phái, cậu có tư cách gì mà cười nhạo tôi? Tôi hỏi cậu, cậu làm gì có tư cách mà cười nhạo tôi!"

……….

Nửa giờ sau, Thần tử Cảnh Hiên đưa cả nhà Diệp Thiên đến một trang viên quy mô khổng lồ.

"Chà! Thật là một ngôi nhà đẹp!"

Sau khi xuống xe, Đoá Đoá bị cảnh đẹp trong trang viên mê hoặc.

“Đây là khu Độ Giả sơn trang của sư huynh, tiểu sư muội có thích không?” Thần tử Cảnh Hiên cười hỏi.

“Muội rất thích nó, nó đẹp hơn nhiều so với hầu phủ ở Bắc Lương.” Đoá Đoá cười nói.

"Tất nhiên, Bắc Lương là một nơi hoang vắng. Giang Lăng thành giàu tài nguyên và có nền kinh tế phát triển. Tất cả các loại thợ thủ công lành nghề đều tập trung về đây để xây nhà. Tất nhiên, nó đẹp hơn nhiều so với những ngôi nhà ở Bắc Lương, huống chi sư huynh còn là thần tử, trong toàn bộ Giang Lăng thành, không có trang viên thứ hai nào đẹp hơn trang viên này.” Thần tử Cảnh Hiên tự hào nói.

"He he!” Đoá Đoá vui vẻ cười nói, lập tức làm cho bạch hổ biến to hơn ngồi ở trên lưng hổ rồi đi dạo trong trang viên.

"Người đâu!”

Thần tử Cảnh Hiên hét lên một tiếng.

Đột nhiên gần như toàn bộ gia đình và người giúp việc đi đến.

"Bọn họ là sư tôn và sư mẫu của bổn cung, về sau sẽ sống ở đây, mấy người phải hầu hạ tốt cho bổn cung, phải hầu hạ cẩn thận hơn sao với hầu hạ bổn cung, nghe rõ chưa?" Cảnh Hiên nói.

“Vâng, thưa thần tử!”

Gia đình và mấy người hầu gái làm sao mà dám không nghe theo.

Chẳng mấy chốc, có một người giúp việc dẫn Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy đi chọn phòng ở.

“Sư tôn, bây giờ có thể dạy cho đồ đệ đại chiêu không?” Thần tử Cảnh Hiên hỏi.

“Không vội.” Diệp Thiên nói: "Vi sư muốn cậu và sư mẫu đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai dạy cũng chưa muộn.”

"A? Thời gian cấp bách có phải là không kịp không?” Thần tử Cảnh Hiên có chút hoài nghi, có phải sư tôn đang lừa anh ta không?

“Vẫn kịp.” Diệp Thiên nhẹ giọng nói: "Việc cũng không cần tới một canh giờ, sao mà không kịp, trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai lại đây, vi sư muốn đi ngủ.”

“Vâng...”

Thần tử Cảnh Hiên còn có thể nói gì có thể nói gì?

Anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi. ...

Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng, Thần tử Cảnh Hiên đã đến.

Ước chừng đợi hai ba canh giờ sau, Diệp Thiên mới từ từ đi ra.

Thần tử Cảnh Hiên lập tức tiến lên cầu xin: "Sư phụ, không đợi thêm được nữa, mau dạy cho đồ đệ một chiêu lớn đi.”

Diệp Thiên gật đầu, dẫn Thần tử Cảnh Hiên ra vườn.

"Sư phụ, mau dạy cho đồ đệ!”

Thần tử Cảnh Hiên thúc giục nói. Xoa tay, bộ dạng như không thể đợi được nữa.

“Cậu gấp cái gì?” Diệp Thiên trừng mắt nhìn anh ta, hỏi: "Bản thiết kế của Chiến hạm Tinh không cậu đã giao cho chưởng giáo Thiên Tôn chưa?”

"Còn chưa.” Cảnh Hiên nói: "Chưởng Giáo Thiên Tôn đối với hai chúng ta đều tức giận, đồ đệ nào dám đưa cho ông ta, coi như đưa rồi, dựa vào tính khí của ông ấy, nhất định sẽ không xem mà còn vứt nó, cho nên đồ đệ đợi kết thúc cuộc thi Thiên Kiêu, lấy được thứ hạng tốt, lúc đó chưởng giáo Thiên Tôn lại duyệt cho, như vậy ông ta có lẽ sẽ tiếp nhận bản vẽ chiến hạm tinh thông mà sự tôn tạo nên.”

“Có lý.” Diệp Thiên gật đầu cười: "Về điểm này suy nghĩ của cậu là rất chu toàn.”

“He he!" Thần tử Cảnh Hiên cười nói: “Sư phụ, mau dạy đồ đệ một tuyệt chiêu lớn, chỉ cần đệ tử đạt được thứ hạng tốt, sẽ rất Có lợi cho mọi người.”

Diệp Thiên lại gật đầu, không nói gì, dùng một chưởng che trên đầu Thần tử Cảnh Hiên.

Thần tử Cảnh Hiên sửng sốt, đang định hỏi tại sao thì đột nhiên phát hiện ra một cỗ năng lượng kinh khủng, giống như thần thông liên tục rót vào đỉnh đầu của anh ta, sau đó tràn vào trong cơ thể hắn.

Qua quan sát, Diệp Thiên nhận thấy tu vi của Thần tử Cảnh Hiên rất khác với tu vi của những Thiên Kiêu khác.

Nửa giờ nữa trôi qua.

Bùm!

Một làn sương mù bốc lên từ cơ thể của Thần tử Cảnh Hiên, lao thẳng lên chín tầng trời.

Lúc này, cảm giác sưng tấy trên người Thần tử Cảnh Hiên biến mất, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh vô hạn, như thể một cú đấm có thể đánh bay thứ ở trước mặt anh ta.

"Được rồi.”

Diệp Thiên khép tay lại nói: "Sư phụ đã truyền cho cậu một cơ sở tu luyện cảnh giới cao nhất. Đem tu vi của cậu tăng lên tới kim đan cảnh đại viên mãn, có thể đứng đầu bảng Thiên Kiêu hay không thì tôi không biết. Nhưng so với đám người của ngày hôm qua, đã không còn ai có thể làm đối thủ của cậu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.