Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 617: Giữ năm mươi giành hai mươi!
Lúc này, xe của Thần tử Cảnh Hiên vừa mới tiến vào bên trong Linh Bảo tông đã bị một đám vệ binh áo giáp vàng bao vây.
“Mấy người làm gì vậy?”
Thần tử Cảnh Hiên vén rèm cửa, ló đầu ra, hoài nghi hỏi.”Tôi đã đợi lệnh của chưởng giáo Thiên Tôn, đặc biệt đến bắt giữ Thần tử Cảnh Hiên, yêu cầu Thần tử Cảnh Hiên nhanh chóng xuống xe, không cần cãi lại tôn lệnh."
Một người thị vệ áo giáo sắt dẫn đầu nói.
“Bắt giữ bổn cung này?”
Thần tử Cảnh Hiên lập tức bối rối, hỏi: “Bổn cung rốt cuộc đã phạm vào cái gì? Vì cái gì mà vô duyên vô cớ bắn bổn cung?”
“Tự đi đến trước mặt chưởng giáo Thiên Tôn mà hỏi.”
Thị vệ áo giáp vàng lạnh lùng nói. Bàn tay tôi vung lên, anh ta hét lớn: “Đem thần tử Cảnh Hiên xuống xe và mang đi!”
“Vâng!”
Lập tức hai tên lính canh lao vào xe lôi kéo Thần tử Cảnh Hiên ra ngoài.
"Này này này! Mấy người có lầm cái gì không! Sao lại bắt bổn cung..."
Cứ như vậy, Thần tử Cảnh Hiên liền bị một đám thị vệ áp giải vào đại điện của tông chủ.
Lúc này, trong đại điện của tông chủ.
Hai mươi hai trưởng lão của Linh Bảo tông đã tụ họp lại với nhau, tông chủ Linh Bảo tông, tức chưởng giáo Thiên Tôn, ngồi trên ngai vàng với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ở phía trước Thiên Hoang, tông chủ của một môn phái cũng được gọi là chúa tể môn phái, kể từ khi tông chủ của Vô Cực tông nhập vào hoá thần, giành được Hoá Thần Thiên Quân. Đáng lẽ phải thoái vị để cho người tài đức, ở ẩn theo chân tiên đại đạo.
Nhưng ông ta không có ẩn tu mà tiếp tục nắm trong tay chức quyền to lớn, nhưng ông ta cảm thấy mình lợi hại hơn các tông chủ của các môn phái khác, cùng với các tông chủ của các môn phái khác xưng tông chủ như nhau liền cảm thấy không có phẩm vị.
Kết quả là, ông ta liền nghĩ ra cái xưng hô Chưởng giáo Thiên Tôn.
Sau đó liền truyền tới các tông chủ môn phái khác.
Các tông chủ khác vừa nghe.
Ha!
Chưởng giáo Thiên Tôn thật là có phẩm vị.
Rồi mọi người cũng làm theo.
Dần dà lâu ngày, các phái của các môn phái khác trong Thiên Hoang liền gọi là chưởng giáo Thiên Tôn.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Lúc này, từ ngoài đại sảnh truyền đến một tiếng kêu. Không lâu sau, liền nhìn thấy Thần tử Cảnh Hiên được đưa vào chính điện của tông chủ, thị vệ áp giải anh ta lúc này mới buông ra.
"Chưởng giáo Thiên Tôn, đệ tử đã phạm vào lỗi gì? Tại sao lại ra lệnh bắt đệ tử?" Thần tử Cảnh Hiên cúi đầu quỳ xuống, vô cùng phiền muộn hỏi.
“Hừ!”
Chưởng giáo Thiên Tôn tức giận nói: “Cậu thế mà lại gọi người của long tộc là sư tôn, lại còn thay anh ta đánh con trai của thành chủ. Náo loạn cả một thành phố, tất cả mọi người đều chê cười cậu, chê cười Linh Bảo tông, thể diện của Linh Bảo tông này bị cậu làm cho mất hết rồi! "
“Chưởng giáo Thiên Tôn, ngài biết rằng sư tôn Diệp Thiên của tôi không phải là người của Long tộc ở Thiên Hoang, sư tôn đã cứu tôi và Long Ngạo thần tướng, nếu không phải có sư tôn, tôi và Long Ngạo đã sớm chết trong tay của Lạc Nhật Tông rồi, cũng sẽ không cầm về nhiều yêu dược như vậy, nhiều thần binh pháp bảo tinh phẩm như vậy, nhiều tiên thảo tiên dược như vậy, đệ tử tôn sư trọng đạo, coi như là gọi ngài ấy là sư tôn thì có gì là sai? "
“Tiết Phi Vũ, con trai của Thành chủ Tiết, đã xúc phạm sư tôn của đệ tử, đệ tử thay sư tôn trút giận vì lòng hiếu thảo, là có tội tình gì?”
“Chưởng giáo Thiên Tôn vì chuyện này mà bắt đệ tử, để tử chỉ cảm thấy oan ức, trong lòng cảm thấy không phục!” Thần tử Cảnh Hiên chua xót nói.
"Cậu..." Chưởng giáo Thiên Tôn bị những lời này làm cho cứng họng.
"Theo lý mà nói thì cậu không sai, nhưng cậu là thân là Thần tử, lại gọi người của Long tộc là sư tôn, làm cho Linh Bảo tông mất hết mặt mũi. Chỉ cần điểm này, cũng đủ để ném cậu vào ngục rồi. Cho người đời một cái công đạo, để rửa sạch sự sỉ nhục của Linh Bảo tông! "Một trưởng lão đứng dậy lên án mạnh mẽ nói.
Thần tử Cảnh Hiên lập tức nhìn về phía đại trưởng lão, tức giận nói: "Nhị trưởng lão, thiên hạ ngu muội, không biết sư tôn tôi uy lực cỡ nào, ngài dùng yêu đan, tiên dược tiên thảo, pháp bảo thần binh mà sư tôn tôi đã vất vả làm ra. Lúc dùng rất thoải mái còn bây giờ thì chê sư tôn tôi làm mất mặt Linh Bảo tông, vậy ngài sử dụng những thứ này vô ích? "
“Tôi..." Nhị trưởng lão cứng họng.
“Chưởng giáo Thiên Tôn.” Thần tử Cảnh Hiên quay sang chưởng giáo Thiên Tôn nói: “Ngài thường dạy đồ đệ, không thể đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, tuy rằng sư tôn của tôi có làn da của long tộc. Nhưng trong Đăng Tiên Lâu, sư tôn nói, sẽ chỉ bảo đệ tử, để đệ tử đứng thứ hai mươi trong bảng xếp hạng của Thiên Kiêu."
“Nếu một đệ tử vì sự chỉ bảo của sư tôn mà từ hạng thứ tám mươi sáu của Bảng Thiên Kiêu, thoáng cái leo lên được hạng thứ hai mươi, vậy đó không phải là vinh quang vô cùng sao? "
“Đến lúc đó không những chặn được những lời thị phi về Linh Bảo Tông, lại còn khiến thế nhân khen ngợi đệ tử, đến lúc ấy không chỉ đệ tử nở mặt mà chưởng giáo Thiên Tôn cũng nở mặt, Linh Bảo tông cũng không hơn không kém mà nở mày nở mặt theo."
“Vậy chưởng giáo Thiên Tôn cùng tất cả các trưởng lão, đừng tức giận về điều này. Cùng lắm là để cho những người ngu dốt đó cười trong ba ngày, chờ ba ngày sau, bọn họ sẽ phải ca tụng Linh Bảo tông cả trăm năm! "
“Sau một trăm năm, đệ tử sẽ nằm trong mười người đứng đầu danh sách Thiên Kiêu. Thế nhân vẫn có thể ca tụng Linh Bảo tông trăm năm! "
“Một trăm năm sau, đệ tử sẽ được xếp hạng nhất trong danh sách Thiên Kiêu, thế nhân ...”
“Được rồi được rồi! "
Chưởng giáo Thiên Tôn nghe không lọt tai nữa liền ngắt ngang Thần tử Cảnh Hiên, trừng mắt nói: “Miệng nói gió bay, không một câu có thể nghe lọt, chỉ cần dựa vào Kiếm Vũ Quyết mà anh ta đã dạy cho cậu là có thể khiến cậu trở thành một trong hai mươi người đứng đầu danh sách Thiên Kiêu?”
“Cậu cũng quá xem trọng anh ta rồi, nghiêm túc mà nói, chỉ với tu vi của cậu cộng với Kiếm Vũ Quyết mà anh ta dạy, có thể vào hạng thứ tám mươi là cũng không tệ lắm. Cậu còn dám nằm mơ đòi đứng đầu hạng thứ hai mươi? "
“Bản toạ thật sự có mắt như mù, lúc đó nhận cậu làm đệ tử, lập cậu làm thần tử, cái tốt không học, suốt ngày cứ làm chuyện thần kinh gì đâu, làm cho bản toạ mất hết thể diện!"
“Nếu không phải Bảng Thiên Kiêu lần này tổ chức ở địa giới Linh Bảo tông, thần tử của Linh Bảo tông không thể không tham gia, nếu không bổn toạ liền đem cậu đánh nốt vào nhà tù! "
Thần tử Cảnh Hiên nghe vậy, lập tức vui mừng nói: "Nói như vậy là chưởng giáo Thiên Tôn tha cho đệ tử, không đem đệ tử nhốt đánh vào trong ngục?"
"Hừ!" Chưởng giáo Thiên Tôn ậm ừ: "Nghĩ thật hay, khi Bảng Thiên Kiêu kết thúc, bản toạ liền phế thần tử của cậu, đem cậu đánh nhốt vào ngục một trăm năm! "
Lời vừa nói xong, sắc mặt Cảnh Hiên thay đổi đột ngột, và anh ta nhanh chóng nói: “Chưởng giáo Thiên Tôn, nếu đệ tử có thể bước lên hàng hai mươi của bảng Thiên Kiêu vậy ngài có trừng phạt đệ tử không? "
“Ha ha." Chưởng giáo Thiên Tôn cười lạnh nói: “Chưa nói đến việc nằm trong top hai mươi trong danh sách Thiên Kiêu. Nếu cậu có thể nằm trong top năm mươi trong danh sách Thiên Kiêu, bản toạ không những không trừng phạt cậu mà ngược lại còn khen thưởng, nhưng..."
“Chưởng giáo Thiên Tôn nói như vậy thì đệ tử an tâm, đệ tử sẽ đi tìm sư tôn học đại chiêu, tranh thủ ở cuộc thi Bảng Thiên Kiêu của ba ngày sau, giữ năm mươi giành hai mươi, vì môn phái làm vẻ vang, vì hãnh diện của chưởng giáo Thiên Tôn!"
Sau đó, thần tử Cảnh Hiên lập tức đứng dậy và biến mất như một cơn gió trong chánh điện của tông chủ.
“Ôi!”
Chưởng giáo Thiên Tôn lắc đầu thở dài: “Có thần tử như này thật là bất hạnh của Linh Bảo tông!”
Nhưng một số trưởng lão trong lòng lại đắc ý.
Thần tử bị phế, vậy đệ tử của bọn họ, không phải có được cơ hội sắc phong làm thần tử sao?
Người vui nhất là nhị trưởng lão.
Bởi vì thần tử Cảnh Hiên bị phế, đồ đệ Lý Quân Nam của ông ta, không phải sẽ có cơ hội được thay thế thần tử sao!
Theo đó, sau khi rời khỏi chánh điện của tông chủ. Ông ta đi tìm đệ tử của mình là Lý Quân Nam.
“Thế nào rồi sư phụ, Lâm Cảnh Hiên có bị phế truất hay không?” Lý Quân Nam hỏi gấp.
“Vẫn chưa, nhưng sắp rồi.” Nhị trưởng lão khoanh hai tay, vẻ mặt vui mừng nói: “Chưởng giáo Thiên Tôn nói, khi cuộc thi xếp hạng Thiên Kiêu kết thúc, sẽ bãi bỏ tước vị thần tử của Lâm Cảnh Hiên, đánh nhốt cậu ta vào nhà lao một trăm năm.”
“Nhưng mà chưởng giáo Thiên Tôn cũng nói rằng nếu Lâm Cảnh Hiên có thể đứng thứ năm mươi trong danh sách Thiên Kiêu, liền sẽ tha thứ mọi tội lỗi của cậu ta."
“Ha ha! " Lý Quân Nam sau khi nghe điều này thì vui mừng khôn xiết: “Bộ dạng như con gấu của Lâm Cảnh Hiên, còn muốn leo lên hạng thứ năm mươi, quả nhiên là người si nói mộng!"
"Ừm." Nhị trưởng lão tỏ vẻ đồng ý và nói: "Trong Cuộc thi xếp hạng Thiên Kiêu ba ngày sau, con phải cố gắng rất nhiều, nếu con có thể vượt lên trước Lâm Cảnh Hiên, hãy đợi Lâm Cảnh Hiên bị phế truất chức vị thần tử, vi sự liền hết lòng sắc phong con, cố gắng mà nỗ lực.”
Nói xong, ông ta vỗ vai Lý Quân Nam.
"Sư phụ, xin sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ không bao giờ để sư phụ thất vọng. Với thực lực của Lâm Cảnh Hiên, đệ tử chắc canh sẽ vượt lên cậu ta. Ba ngày sau, thứ hạng mới của Thiên Kiêu sẽ xuất hiện. Sư phụ hãy chờ để tự hào!” Lý Quân Nam thề son sắt.
“Tốt, tốt!” Nhị trưởng lão hài lòng lấy ra hai viên yêu đan tốt nhất đưa cho Lý Quân Nam, nói: “Cầm lấy mà nỗ lực luyện tập, thứ hạng càng cao, hy vọng có thể thay thế Lâm Cảnh Tinh càng lớn, vi sư xem trọng con.”
“Cảm ơn sư phụ, Đệ tử không bao giờ phụ lòng mong đợi của sư phụ! "Lý Quân Nam cầm lấy viên yêu dược, ném vào miệng và tìm một nơi để bắt đầu tinh luyện viên yêu đan để tăng lên tu vi.
Lúc này, Diệp Thiên dẫn Đoá Đoá, hai người phụ nữ lên tầng cao nhất của Đăng Tiên tửu lâu.
“Hì hì!”
Nhất thời vui vẻ ra mặt, nhìn hạc tiên ở trên trời kêu lên: “Cục cưng hạc tiên, ba sẽ không giết bọn mày đâu, bọn mày đừng sợ, xuống chơi với Đoá Đoá đi?
Phịch!
Một đàn hạc quay lại, hò hét vui vẻ quanh Đoá Đoá.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
"Con người của anh thật đáng ghét, nhưng thành thật mà nói, con gái Đoá Đoà của anh thực sự rất đáng yêu."