Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 604: Chap-610




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 611: Ai dám đụng vào bọn họ!​

Lời này nói ra, cả nhà Diệp Thiên đều nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một vị nữ tử đồ tím và một vị nữ tử đồ xanh lục rơi xuống cách chỗ của bọn họ không xa.

Người nói chuyện chính là vị nữ tử đồ xanh lục kia.

Nữ tử đồ tím trước sau như một vẫn rất lạnh lùng, mặt không chút thay đổi thu phi kiếm Tinh Thẩm vào trong nhẫn không gian.

"Hai vị tỷ tỷ, thật trùng hợp quá. Lại gặp lại hai người rồi."

Đóa Đóa mỉm cười chào hỏi, không chỉ nở nụ cười ngọt ngào, ngay cả giọng nói cũng rất ngọt, cực kỳ lan tỏa, ngay cả nữ tử đồ tím lạnh như băng cũng nhanh chóng thu kiếm lại, cũng khẽ nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng gật đầu.

"Cô bé Long tộc này. Một đôi mắt to vừa trong vắt, vừa rất có linh tính, chỉ tiếc sinh ra trong gia đình Long tộc, nếu sinh ra trong gia đình tốt của Thiên Hoang tộc. Được tu luyện ở một tiên tông nào đó, tương lai chắc canh sẽ có được nhiều thành tựu.”

Nữ tử đồ tím thầm nghĩ trong lòng.

Tóm lại, ấn tượng của cô ta đối với Đóa Đóa rất tốt, là một cô bé ngoan ngoãn hoạt bát lại cực kỳ có tinh thần ngây thơ.

"Chờ đánh xong Bảng Thiên Kiêu, nếu có thể gặp lại bọn họ, đến lúc đó xem xem, có thể đưa cô nhóc này mang về tông môn hay không, giao cho sư tôn bồi dưỡng thật tốt."

Cô ta lại nuôi nấng suy nghĩ đó một lần nữa.

"Khà khà。"

Lúc này Diệp Thiên cười cười, nói: "Con gái tôi Đóa Đóa muốn đi lên tầng trên cùng bắt hạc tiên, tôi làm ba, đương nhiên phải thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của con bé."

"Ba ơi! Nếu có thể vào đó, chúng ta sẽ lên tầng trên cùng bắt hạc tiên, nếu không vào được thì thôi vậy, chúng ta cũng có thể lên núi bắt hạc tiên chơi." Đóa Đóa ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to trong vắt và nói.

"Đóa Đóa thật là ngoan quá đi."

Tần Liên Tâm xoa xoa cái đầu nhỏ bé của Đóa Đóa, đối với cô con gái trưởng thành rồi, biết điều không miễn cưỡng ba, mà cảm thấy vui vẻ.

"Vậy chúng ta đi thử xem có thể đi vào hay không." Thần Diệp Hy nói.

Diệp Thiên gật đầu

Đúng lúc này, nữ tử áo tím xông lên trời.

Giây tiếp theo, cô ta lại quay lại mặt đất, chỉ thấy trên tay cô có thêm một con hạc tiên kêu thét. Sau đó, cô ta đưa hạc tiên cho Đóa Đóa, nói: "Nhận lấy nó đi, hai người không thể lên tầng trên cùng của tòa nhà này được."

"Cảm ơn tỷ tỷ.”

Đóa Đóa nhận lấy hạc tiên, sờ sờ lông vũ mềm mại trên người hạc tiên, hỏi: "Hạc tiên, tao có thể ngồi trên lưng mày bay một chút không?"

"Quạc quạc!"

Hạc tiên gật đầu, tỏ ra rất nguyện ý đưa Đóa Đóa bay lên.

"Cám ơn mày nha hạc tiên."

Đóa Đóa gọi hạc tiên đáp xuống mặt đất, chỉ thấy hạc tiên cũng không chạy, chờ Đóa Đóa ngồi trên lưng nó, nó mới vỗ cánh, đưa theo Đóa Đóa bay lên độ cao trăm mét, phát ra tiếng cười giống như tiếng chuông bạc của Đóa Đóa.

"Thật là một cô bé đầy linh khí!"

Nữ tử áo tím không khỏi nhíu mày, trong lòng khiếp sợ.

Phải biết rằng, hạc tiên tính tình rất nóng nảy, tu vi không đủ sẽ không khống chế được nó. Bắt lấy nó, sẽ bị nó lật ngửa chết, chỉ có tu vi đủ sâu, mới có thể khống chế được hạc tiên, mới có thể khiến hạc tiên trở thành nô sai của mình.

Nhưng cô bé này, chỉ với một câu nói lại khiến Hạc tiên ngoan ngoãn nghe lời, còn đưa con bé bay lượn vui vẻ, hiển nhiên không phải bị khống chế, mà là rất vui vẻ đưa cô bé bay lên.

Chỉ có một khả năng.

Đó là linh tính của cô bé này cao đến mức có thể giao tiếp với động vật.

"Có linh tính như vậy, nếu có danh sư chỉ đạo, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng!”

Trong lòng cô ta tràn ngập khẳng định, cũng càng thêm kiên định muốn đem Đóa Đóa mang về tông môn để sư tôn của cô ta bồi dưỡng.

Sau một hai phút bay, Đóa Đóa Bảo Bảo hạc tiên bay xuống, sau đó trèo từ trên lưng hạc tiên xuống, xoa xoa đầu hạc tiên, nói: "Cảm ơn mày nha hạc tiên, mày đi chơi với các bạn của mày đi, Đóa Đóa phải cùng ba mẹ và cả mẹ nhỏ đi tửu lâu ăn cơm rồi."

Hạc tiên gật đầu, sau đó vỗ cánh bay trở lại bầu trời xanh.

"Cứ như vậy đi."

Diệp Thiên đang chuẩn bị dẫn con gái cùng Thiên Hà Kiếm Tiên lên tửu lâu. Nữ tử đồ tím đột nhiên nói: "Nếu các ngươi muốn ở lại Đăng Tiên tửu lâu như vậy, vậy đi theo phía sau tôi, tôi dẫn các ngươi vào."

Lời này nói ra, Tần Liên Tâm, Thần Diệp Hy, Đóa Đóa, đều lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, sau đó hai mặt nhìn nhau.

Nữ tử đồ xanh lục lại vẻ mặt mơ hồ và khiếp sợ, kéo tay nữ tử đồ tím, hỏi: "Sư tỷ. Tỷ có nhầm lẫn hay không, sao lại muốn dẫn mấy người Long tộc này vào Đăng Tiên tửu lâu chứ?"

Nữ tử đồ tím mỉm cười gật đầu.

"Không được.”

Nữ tử đồ tím kháng cự nói: "Thân phận sư tỷ tôn quý vậy, dùng thân phận mang theo mấy người Long tộc hèn mọn tiến vào Đăng Tiên tửu lâu, sẽ hạ thấp địa vị thân phận của sư tỷ đó."

"Sư tỷ tự biết chừng mực, Lục La, muội không cần nói nữa." Thái độ nữ tử đồ tím kiên quyết nói.

Cô ta nghĩ sau khi Bảng Thiên Kiêu kết thúc, mang Đóa Đóa trở về tông môn. Nếu như không có quan hệ tốt với một nhà Đóa Đóa, đến lúc đó người ta làm sao nguyện ý cho cô ta mang Đóa Đóa về chứ?

Cho nên trải thảm trước, đến lúc đó cũng tốt cho việc đem Đóa Đóa đi.

"Ồ."

Lục La bĩu môi, ngậm miệng lại.

"Cảm ơn tỷ tỷ nha.”

Đóa Đóa ngọt ngào nói lời cảm ơn.

Nữ tử đồ tím mỉm cười nói với cô bé: "Đi thôi."

Nói xong, cô ta liền xoay người, đi về phía cửa tửu lâu.

"Đi."

Diệp Thiên khẽ gọi một tiếng, dẫn theo một nhà đi theo.

"Tôi chỉ đưa các ngươi vào, tiền ăn cơm ở trọ vẫn là các ngươi tự mình trả đó."

Lục La tỏ vẻ khó chịu nói.

"Yên tâm đi, không tiêu đến một xu của các ngươi, chúng ta có tiền." Diệp Thiên thản nhiên đáp lại một tiếng.

Bắc Lương Vương đã cho anh một trăm cương linh phiếu, tức là một tỷ linh thạch, anh còn sợ không có tiền sao?

"Người Long tộc có thể có bao nhiêu tiền chứ."

Lục La lẩm bẩm một câu, bước nhanh đuổi theo nữ tử đồ tím.

Rất nhanh, đoàn người đi tới dưới bậc thang trước đại môn Tụ Tiên Lâu.

"Xin xếp hàng lên đá khảo nghiệm tu vi để kiểm tra tu vi."

Ngay lập tức có một người gác cổng. Chỉ vào hai bên trái phải một đám người xếp hàng, ý bảo đám người nữ tử đồ tím xếp hàng.

Chỉ thấy những người xếp hàng, đứng trên đá kiểm tra, hiển thị XXX. Có nghĩa là tu vi đạt tới Tiên Thiên Cảnh, là có thể tiến vào Đăng Tiên Tửu Lâu.

Nhưng nữ tử đồ tím không xếp hàng, mà lại lấy ra một khối ngọc bài, ném cho người gác cổng kia.

Tên người gác cổng kia lật sang trái và phải. Sắc mặt nhất thời hoảng hốt, vội vàng dùng hai tay trả ngọc bài lại cho nữ tử đồ tím, vô cùng cung kính ra hiệu mời: "Thượng tiên, mời vào Đăng Tiên tửu lâu."

Nữ tử áo tím thu hồi ngọc bài. Chỉ chỉ đám người Diệp Thiên phía sau, nói với người gác cửa: "Bọn họ đi cùng tôi, tu vi không đạt tiêu chuẩn, tôi muốn dẫn bọn họ vào, được chứ?"

"Được ạ, cho dù có là một con chó, ngài muốn mang vào cũng được.” Người gác cổng cực kỳ kính sợ khom người nói.”

"Đi thôi."

Nữ tử đồ tím quay đầu nói với gia đình Diệp Thiên, sau đó dẫn đầu đưa họ lên, nhà Diệp Thiên theo ngay phía sau.

"Mỹ nữ này oai phong quá, người Long tộc đều có thể đưa vào."

Không ít người xếp hàng thì thầm.

Không bao lâu, một nhà Diệp Thiên đi theo nữ tử đồ tím lên bậc thang chín mươi chín tầng, đi tới cửa đã mở rộng. Thông qua cánh cửa, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong cực kỳ phong phú tráng lệ.

Nhưng lầu một không có đồ ăn đồ uống, bày rất nhiều ghế gỗ đỏ cho người nghỉ ngơi, còn có một cái đài giống như một phòng ăn, bên trong có hơn mười nữ tử xinh đẹp, rất nhiều người xếp hàng mở phòng ở đó, dẫn người có lệnh bài vào phòng, thì đi thang máy ở hai bên lên lầu.

"Thiếu chủ người xem, bọn họ tới rồi!”

Lúc này, lầu một đại sảnh, có một ông lão chỉ về phía Diệp Thiên, nói với Tiết Phi Vũ ngồi trên một cái ghế dựa bằng gỗ đỏ.

"Không sai, chúng ta cùng ngồi trên một chiếc tàu hàng không, bổn thiếu chủ phát hiện các ngươi, hơn nữa nghe các ngươi nói muốn tới Đăng Tiên tửu lâu, cho nên ở đây chờ các ngươi." Tiết Phi Vũ ngượng ngùng cười nói.

Sau đó, ánh mắt anh rùng mình, chỉ về phía Diệp Thiên và Thiên Hà Kiếm Tiên, quát: "Giết chết hai tên đàn ông này cho ta! Ngay đi! Lập tức!"

"Vâng thưa Thiếu chủ!”

Bốn vị lão giả mặc cảm phục lúc này đi về phía Diệp Thiên và Thiên Hà Kiếm Tiên.

Lúc này, giọng một người phụ nữ vang lên:

"Tôi xem ai dám động đến bọn họ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.