Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 600: Chap-606




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 607: Giết người diệt khẩu!​

“Aaaa!”

Đột nhiên phát ra tiếng động lớn như vậy, có một người chạy vào đã làm cho Thần Diệp Hy đang mải mê làm việc bị hoảng sợ liền hét lên một tiếng thật chói tai, cô xoay người ôm chặt lấy Diệp Thiên, cả người dựa vào anh, vẻ mặt đầy kinh hãi.

“Mẹ nó!”

Diệp Thiên chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung.

Sớm không đến muộn cũng không đến mà nhất định lại đến lúc anh đang làm, lại còn đang đi vào mà lại bị gián đoạn thì làm sao có thể không tức giận được chứ?

Lúc này anh lập tức vén chăn lên quấn lấy thân thể đang run rẩy của Thần Diệp Hy và vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi: “Thần Diệp Hy đừng sợ, có anh ở đây rồi, em đừng sợ.”

Thần Diệp Hy gật gật đầu và cũng đỡ sợ hãi hơn.

Tuy nhiên!

Người mặc áo đen ngẩng đầu cười: “Vợ anh xem ra cũng không tồi, đợi tôi giết anh và lấy được đồ thì tôi sẽ tìm cho vợ anh vài thú vui, chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.”

“Tên chết tiệt này thật khiến người ta bực mình!”

Diệp Thiên tức giận mắng chửi rồi vừa mặc quần áo vừa dùng thần niệm.

Một giây sau!

Vù vù!

Một chiếc đồng hồ lớn xuất hiện ánh sáng màu đỏ chiếu sáng cả căn phòng, với tốc độ chớp nhoáng khi người áo đen còn chưa kịp phản ứng thì nó đã lao thẳng vào người ông ta.

“Aaaa!”

Người mặc đồ đen hét lên, đập vỡ bức tường bay ra ngoài và biến mất khỏi phòng.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, có ai đó gõ cửa phòng.

“Diệp Thiên! Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Liên Tâm nghe thấy tiếng động liền chạy tới gõ cửa phòng.

Diệp Thiên dùng thần niệm mở cánh cửa ra, Tần Liên Tâm, Đóa Đóa và bạn bè của Đóa Đóa đều đi vào còn Thiên Hà Kiếm Tiên không dám đi vào mà đứng canh giữ ở ngoài cửa.

“Vợ à, chăm sóc cho Thần Diệp Hy, vừa rồi có một tên trộm vào đã nhìn thấy anh và Thần Diệp Hy, anh phải đuổi theo giết hắn để diệt khẩu.”

Diệp Thiên vừa nói xong liền cất sơn hải chung đi và lao ra cửa.

Phì!

Tần Liên Tâm không thể nhịn được cười, sau đó nói với Đóa Đóa: “Đóa Đóa à, con dẫn các bạn nhỏ ra ban công canh giữ, đừng để kẻ xấu vào để mẹ nói chuyện với Thần Diệp Hy và an ủi cô ấy.”

“Vâng ạ.”

Đóa Đóa thông minh đem theo bốn quái thú ra ban công và cảnh giác bên ngoài.

Tần Liên Tâm bò lên giường nở nụ cười mơ hồ, vòng tay ôm lấy thân thể đang hoảng sợ của Thần Diệp Hy, an ủi một chút sau đó cô mới tò mò hỏi: “Em và Diệp Thiên đã đi vào bao lâu rồi?”

“Hình như là nửa tiếng.” Thần Diệp Hy bĩu môi, vẻ mặt đau khổ.

Tần Liên Tâm không nhịn được mà tủm tỉm cười: “Vậy Diệp Thiên thật sự tức giận rồi, đang lúc này mà bị cắt ngang, anh ấy sẽ lột da hắn.”

“Còn phải nói sao!”

Thần Diệp Hy tức giận nói: “Vốn dĩ đang đi vào rất tốt đẹp kết quả lại... thật là tức chết em rồi!”

Tần Liên Tâm lại cười hỏi: “Vậy bộ dạng em lúc đó như thế nào?”

“Hả?”

Thần Diệp Hy rất khó mở miệng.

“Nói cho chị biết đi.”Tần Liên Tâm rất tò mò.

Thần Diệp Hy cong môi nói ra một chữ: “Quỳ.”

“Haha!”

Tần Liên Tâm cười như ngỗng kêu.

“Chị Liên Tâm, chị cười cái gì chứ, Diệp Thiên nói chị vẫn luôn như thế này.”

Thần Diệp Hy mím môi lẩm bẩm.

“Cái tên chết tiệt này.”

Tần Liên Tâm khịt mũi nói: “Đợi anh ấy trở về, xem chị trừng trị anh ấy như thế nào.”

“Hả?” Thần Diệp Hy vội vàng nói: “Đừng mà chị Liên Tâm, chị nói vậy thì Diệp Thiên sẽ biết là do em nói.”

“Được được, không nói, chị không nói.”

Tần Liên Tâm cười rồi nghĩ thầm: “Từ đêm mai mình sẽ không quỳ nữa, mình phải làm người phụ nữ đứng!”

......

“Rất lợi hại, tôi đã đánh giá thấp tên con lai của Long tộc này! Trong tay lại có pháp bảo cực phẩm, xem ra người này không đơn giản, tu vi cũng đã đạt tới Nguyên Anh Cảnh cho nên rất có khả năng chính là Diệp Thiên đã đánh bại trưởng lão Khương Nguyên Tu.”

Người đàn ông mặc đồ đen bị hất văng lên không trung hơn mười km. Sau khi nôn ra mấy ngụm máu, ông ta liền ôm ngực, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ rồi kinh ngạc thầm nói.

“Xem ra mình phải quay về bẩm báo với chủ nhân không được động đến người này nếu không sẽ gặp phải tai họa!”

Nghĩ vậy người mặc áo đen vội vàng xoay người đi về một hướng.

Nhưng vào đúng lúc này có một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng ông ta.

“Tên dâm tặc kia! Nộp mạng đi!”

Vừa dứt lời cơ thể người áo đen bất ngờ rung chuyển, ông ta quay đầu lại phía sau chỉ nhìn thấy một bóng người dùng nắm đấm đang lao nhanh về phía ông ta.

“Ôi mẹ ơi!”

Khi nhìn thấy Diệp Minh Thần, mắt của người áo đen như sắp rơi ra, ông ta không ngờ Diệp Thiên lại đuổi theo nhanh đến như vậy.

“Hôm nay nếu tôi không giết được ông thì tôi sẽ không mang họ Diệp!”

Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi nói rồi tăng tốc đánh người mặc đồ đen bằng một cú đấm.

“Vậy hãy để tôi lĩnh giáo xem nếu không dùng pháp bảo vô cực thì anh lợi hại cỡ nào!”

Người mặc đồ đen không có cách nào chạy thoát vì vậy ông ta chỉ đành dùng tu vi của toàn thân đấm một cú để tiếp đón cú đấm của Diệp Thiên.

Giây tiếp theo!

Hai quả đấm giáng xuống không trung.

Ầm!

Cả trời đất rung chuyển, mái ngói của hàng chục ngàn ngôi nhà xung quanh bị vỡ tan tành.

“Aaaa!”

Người áo đen càng hét lớn hơn, giống như bị quái thú tinh phẩm đánh trúng, cả người ông ta bay lộn ngược mấy cây số, cảm thấy xương cốt đều sắp rã rời.

“Đáng sợ! Thật quá đáng sợ!”

Ông ta vừa thấy kinh hoàng vừa khiếp sợ.

“Phải mau trốn đi! Nếu không trốn thì sẽ chết mất!”

Người áo đen run lên, ôm ngực rồi vội vàng rời đi.

Kết quả là ông ta còn chưa kịp chạy được vài km thì nghe thấy tiếng huýt sáo từ trên không truyền đến, ông ta lập tức quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một tia sáng màu đỏ đang phóng tới với tốc độ gấp mười lần tốc độ âm thanh.

“Không hay rồi!”

Đồng tử của ông ta đột nhiên co lại, một cảm giác chết chóc chưa từng có ngay lập tức bao trùm cơ thể ông ta. Nó khiến ông ta thấy rùng mình, ngay lập tức là một tia chớp.

Vù vù!

Ánh sáng đỏ vụt qua tai ông ta.

“Thật nguy hiểm.”

Ông ta vỗ nhẹ vào ngực.

Nhưng không ngờ một giây sau, ông ta liền cảm thấy vùng dưới rốn đau dữ dội nên cúi đầu xuống nhìn thì thấy máu chảy ra và có một lỗ thủng to bằng nắm tay của ông ta ở vùng dưới rốn.

Nhìn qua, mặt ông ta liền trợn tròn lên như muốn nổ tung.

“Tôi... chết... thật thê thảm.”

Ông ta bứt rứt nói ra được vài từ này sau đó cơ thể giống như một tảng đá lớn rơi với tốc độ cực nhanh xuống đất.

Giây tiếp theo!

Ầm!

Cơ thể của người đàn ông mặc đồ đen đập mạnh xuống đất tạo ra những vết nứt dày đặc trên mặt đất.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngay lập tức một nhóm người liền vây xung quanh.

“Người áo đen này là ai vậy? Bị người ta giết rồi này!”

Những người vây xung quanh đều thắc mắc.

Ngay sau đó một tu sĩ mạnh dạn ngồi xổm xuống, kéo mặt nạ trên đầu người áo đen ra, trước mặt mọi người đột nhiên xuất hiện một gương mặt chết không nhắm mắt.

“Ôi mẹ ơi! Đây không phải là Lão Thái của nhà họ Trương hay sao?”

Rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc.

“Trời ơi, Lão Thái là đại sự săn quái thú ở nhà họ Trương, tu vi đạt đến bậc Nguyên Anh Cảnh vậy mà bị ai giết vậy?”

“Từ vết thương trên người Lão Thái thì không khó để nhìn ra ông ấy đã bị một chiêu xuyên qua thân xác và Nguyên Anh mà chết.”

“Trời ơi! Một chiêu đã giết được Nguyên Anh rồi sao? Kinh khủng! Thật quá kinh khủng!”

5

Những người vây quanh đều đang bàn tán.

Nghe thấy những người vây quanh nói vậy, ở phía trên, ánh mắt của Diệp Thiên dần trở nên lạnh lẽo.

“Còn tưởng là ai cơ chứ, hóa ra là một tên sát thủ do nhà họ Trương phái tới, đây chẳng phải là khao khát muốn có Đại Nguyên Khí Đan của mình nên mới muốn giết người để đoạt lấy.”

Diệp Thiên nheo mắt lại rồi thầm nghĩ ở trong lòng.

“Nếu như các người đã không khôn ngoan thì đừng có trách tôi cướp hết yêu đan trong nhà họ Trương các người.”

Diệp Thiên vừa suy nghĩ vừa duỗi một tay xuống.

Đột nhiên thân thể Lão Thái bị một lực hút mạnh mẽ hút lên sau đó nằm gọn trên tay Diệp Thiên giống như một con gà chết.

“Mẹ ơi! Tên giết Lão Thái đang ở trên đó!”

Có người kinh ngạc hét lên khiến tất cả mọi người đều rút dần ra khỏi chỗ đó.

Diệp Thiên chọn ngẫu nhiên một mục tiêu rồi thu hút anh ta và yêu cầu anh ta dẫn đường đến nhà của họ Trương.

Lúc này ở sảnh lớn nhà họ Trương.

Một đống đổ nát rơi xuống đại sảnh.

Sau đó liền nhìn thấy một bóng đen nằm thẳng trên đống đổ nát.

“Lão Thái?”

Đồng tử của chủ nhân nhà họ Trương và những người khác có mặt ở đó đều co rút lại, gương mặt đầy kinh ngạc.

Ngay sau đó một giọng nói truyền từ chín tầng truyền đến.

“Chủ nhân nhà họ Trương, người của ông biến thành sát thủ giữa đêm hôm xông vào phòng tôi, vậy ông có nên cho tôi một lời giải thích không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.