Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 598: Chap-604




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 605: Không bán, có thể đổi!​

Lão Hàn nghe vậy thì không vội vã ra tay, mà vừa từ từ đi tới vừa nghiêm khắc cảnh cáo Diệp Thiên: “Thằng nhãi ranh, mau lấy cái chân chó của mày ra khỏi người của cậu chủ Trương, nhanh!”

Ông ta cảm thấy khó chịu cho Tiết Phi Vũ.

Đã nói là hai người đẹp, Trương Hạo Văn và Tiết Phi Vũ mỗi người một cô, kết quả là Trương Hạo Văn bởi vì trứng của Tiết Phi Vũ bị bóp nát, muốn một mình nuốt hai người đẹp.

Dù sao thì anh ta cũng nên thực hiện theo hứa hẹn, để cho Tiết Phi Vũ một người, mặc kệ Tiết Phi Vũ có chơi được hay không, nhưng ít ra cũng làm cho anh ta vui sướng hơn một chút, đúng không?

Nhưng Trương Hạo Văn lại không cho Tiết Phi Vũ một người nào, không nói đến tâm trạng của Tiết Phi Vũ như thế nào, nhưng một người thuộc hạ như ông ta lại cảm thấy rất khó chịu.

Cho nên ông ta mới không lập tức ra tay với Trương Hạo Văn.

Thiếu chủ nhà ông ta thành thái giám, thằng nhóc mày cũng phải thành thái giám!

Lão Hàn dựa vào tâm lý này cho nên mới không ra tay cứu giúp, điều này ít nhất cũng khiến cho tâm trạng Tiết Phi Vũ tốt hơn một chút.

Quả nhiên, Tiết Phi Vũ thấy vậy thì trong lòng âm thầm vui vẻ.

“Thằng nhãi này muốn chơi cả hai người, bây giờ đoán chừng không phải nát trứng đơn giản như vậy đâu. Có khi còn bị đạp nát cả cây luôn ấy chứ?” Tâm trạng anh ta lập tức trở nên thoải mái.

“Nhấc chân ra! Con mẹ nó mày nhấc chân ra! Mạng của ông đây sắp bị mày đạp nát rồi!”

Trương Hạo Văn kêu tê tâm phế liệt, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

“Nát thì sao, dám nhớ thương người phụ nữ của tao, tao phải đạp bẹp mày!” Diệp Thiên lạnh lùng nói, bàn tay lại xoa xoa vài cái, máu tươi lập tức chảy đầy ra đất, lúc này anh mới rút chân về.

“Á!!”

Trương Hạo Văn kêu thảm, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa vẻ mặt vặn vẹo. Người xung quanh nhìn cảnh tượng này mà tê hết cả da đầu, không nhịn được che họa mi lại, chỉ cảm thấy cả người lạnh run.

“Quá ác! Cái thứ con lai này quá độc ác!”

“Cậu Trương xem như là đã bị anh ta hoàn toàn phế đi, nếu gia chủ Trương biết chuyện này chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, băm thằng con lai này thành tám khối!”

“Anh ta đã gây ra chuyện lớn, tôi cam đoan anh ta không thể sống quá hôm nay!”

“.........”

Lão Hàn thấy vậy thì mới chuẩn bị ra tay, nghiêm nghị quát với Diệp Thiên: “Thằng nhãi ranh, mày thật to gan, dám đạp nát họa mi của cậu Trương, nếu hôm nay tao không chặt được đầu mày xuống, tao với thiếu chủ nhà tao sẽ không dám cùng cậu Trương làm ăn!”

Dứt lời, cơ thể ông ta vọt lên mấy lần, giống như một con yêu thú cổ đại, nhảy lên, một chưởng chộp về phía đầu của Diệp Thiên.

Bởi vì đây là nhà trọ, cho nên không gian bị hạn chế, dùng pháp thân quá lớn sẽ khiến đỉnh lầu bị phá, cho nên Lão Hàn chỉ để pháp thân biến lớn hơn một chút, đạt đến chiều cao năm mét, bàn tay to bằng cái chậu rửa mặt, đủ để vặt đầu Diệp Thiên là được rồi.

“Mọi người nhìn xem, cái tên lão bộc của con lai kia bị dọa sợ đứng ở một bên không dám cử động, lần này tên con lai kia chết chắc rồi.”

“Còn cần phải nói sao, đến của người hầu của anh ta cũng không thể đánh lại Lão

Hàn, làm sao anh ta có thể là đối thủ của Lão Hàn được?”

“Tôi đoán anh ta còn chưa đạt đến tu vi cảnh giới Kim Đan, Lão Hàn muốn bẻ gãy đầu anh ta đơn giản giống như muốn bẻ gãy đầu một con kiến vậy.”

“Nhưng mà anh ta cũng không lỗ, trước khi chết có thể đạp gãy gốc căn của cậu Trương, hai cô vợ của anh ta không cần phải chịu khổ.”

“......”

Thấy Lão Hàn ra tay, người xung quanh nhao nhao nghị luận.

“Ha ha!”

Tiết Phi Vũ càng hung dữ hét toáng lên: “Thằng nhãi ranh, mày đi chết đi, chờ trứng của tao khôi phục sẽ thay mày thỏa mãn hai cô vợ của mày, ha ah ah!” Trương Hạo Văn nghe xong thì khóc không ra nước mắt, bất mãn kêu lên: “Thiếu chủ Tiết, tôi đây sẽ tìm tiên y tốt nhất chữa khỏi gốc rễ của mình, cô gái bên trong thì để cậu, cô gái bên ngoài thì để bổn thiếu, sau đó đợi tôi khỏi sẽ phát tiết lên cô ấy!”

“Được được được, cô gái bên ngoài là của cậu chủ Trương.” Tiết Phi Vũ cũng không keo kiệt với anh ta, rất sảng khoái đáp ứng.

“Thằng nhãi ranh, chịu chết đi!”

Lúc này, Lão Hàn đã tới gần Diệp Thiên, nhe răng cười kêu một tiếng, bàn tay to lớn đã áp sát Diệp Thiên.

“Con mẹ nó mày dám giẫm nát họa mi của ông, lần này ông sẽ giẫm nát đầu mày!”

Trương Hạo Văn không nhịn được kêu lớn.

Nhưng anh ta không ngờ anh ta vừa nói xong.

“Ồn ào!”

Ánh mắt Diệp Thiên bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, tay phải bỗng nhiên nắm thành quyền, vung tới tiếp lấy cú đấm của Lão Hàn.

Trong khoảnh khắc, một bóng đen dày đặc bằng nắm đấm, giống như đạn pháo vừa ra khỏi nòng, cuồn cuộn quét tới chỗ Lão Hàn.

“Không tốt!”

Lão Hàn cảm thấy được quyền này ẩn chứa sức mạnh hủy diệt thiên địa lúc này vẻ mặt ông ta hoàn toàn thay đổi, vung tay nên muốn tránh né.

Nhưng mà.

ở khoảng cách gần như vầy, ông ta không kịp nữa rồi.

Chỉ thấy một quyền đen rắn chắc đánh vào người Lão Hàn.

“Rầm!”

Một tiếng nổ rất lớn vang lên.

Ngay sau đó!

Máu vàng bay đầy trời.

Rõ ràng là Lão Hàn đã bị một quyền đánh thành thịt nát.

Toàn trường sợ hãi!

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Trong mắt bọn họ tràn đầy kinh ngạc, bàng hoàng, sửng sốt, sợ hãi, không thể tin được và cả sự phức tạp.

Lão Hàn chính là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong đó!

Thế mà bị một quyền đánh thành vụn thịt?

“Trời ạ! Cái tên con lai này đúng không phải là người mà! Quả thực chính là một con yêu thú cực phẩm!” Có người kinh ngạc hét lên.

“Lão Hàn!”

Một lúc lâu sau, Tiết Phi Vũ mới sợ hãi muốn chết kêu lên, ánh mắt nhìn Diệp Thiên tràn đầy sợ hãi.

“Thiếu chủ! Tên con lai này quá kinh khủng! Chúng ta phải đi nhanh lên!” Một tên lão bộc khác của Tiết Phi Vũ thấy tình thế không ổn, lập tức ôm lấy eo anh ta, mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, cơ thể lập tức thoáng lên một cái, vọt lên bức tường bằng gỗ của phòng ăn, khiến tường bị đục một cái lỗ rồi nhanh chóng biến mất khỏi nhà ăn.

“Lão Miêu!”

Trương Hạo Văn thấy vậy thì cũng vô cùng sợ hãi kêu lên: “Mau đưa bổn thiếu rời đi! Bổn thiếu đau không đi nổi đường rồi!”

Lão Miêu nghe thấy vậy thì muốn đi tới mang Trương Hạo Văn rời đi, kết quả là bị Diệp Thiên phất tay cái đánh bay, sau đó lại giẫm Trương Hạo Văn ở dưới châm.

“Đại hiệp tha mạng! Đừng giẫm chết tôi!”

Trương Hạo Văn lập tức ợ hãi kêu lên, hai tay nắm chặt lấy bàn chân của Diệp Hạo, chỉ sợ anh dẫm xuống khiến cho ngũ phổi lục tạng của anh ta bị dẫm nát, như vậy anh ta sẽ không thể sống nổi.

“Nhà mày buôn bán yêu đan?” Diệp Thiên hỏi Trương Hạo Văn.

“Vâng vâng vâng!” Trương Hạo Văn gật đầu như giã tỏi.

“Có yêu đan tinh phẩm hoặc yêu đan cực phẩm không?” Diệp Thiên lại hỏi.

“Có có có!” Trương Hạo Văn gật đầu như một con gà con.

“Có bao nhiêu?” Diệp Thiên lại tiếp tục hỏi.

“Yêu đan tinh phẩm có mấy trăm viên, yêu đan tuyệt phẩm có mười mấy viên, nhưng yêu đan tuyệt phẩm là bảo bối trấn gia của nhà họ Trương, không bán.” Trương Hạo Văn đáp.

“Như vầy đi.” Diệp Thiên nói: “Mày truyền âm cho ba mày, bảo ông ta đem hết yêu đan tinh phẩm và yêu đan cực phẩm đến đây, tao muốn làm một vụ làm ăn buôn bán với ông ta, thuận tiện bảo ông ta mang thêm hai nghìn viên yêu đan thượng phẩm đến đây luôn.”

“Được được được.” Trương Hạo Văn liên tục gật đầu, nhìn về phía Lão Miêu, nháy mắt với Lão Miêu một phát, nói: “Nhanh truyền âm cho ba tôi, bảo ông ấy mang đồ đại hiệp muốn tới!”

Lão Miêu ngầm hiểu, lúc này chạy ra khỏi phòng ăn ăn, phát truyền âm cầu cứu với gia chủ Trương.

Không bao lâu sau, bên ngoài phòng ăn truyền tới tiếng hỗn loạn.

Ngay sau đó, có một người đàn ông trung niên mặt mũi lạnh lẽo bước vào trong phòng ăn, sau lưng ông ta còn có hai vị lão giả và một đám tu si.

“Ba!"

Nhìn thấy người đàn ông trung niên cầm đầu xuất hiện, Trương Hạo Văn lập tức khóc ra tiếng: “Nhanh cứu con ba ơi, họa mi của con đã bị con chó lai này giẫm nát rồi, hu hu...”

Gia chủ Trương nghe xong thì khóe mắt giật giật kịch liệt, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.

“Mau bỏ cái chân của mày ra!” Ông ta nghiêm nghị quát.

Diệp Thiên không thèm bỏ chân ra, ngược lại cười nói: “Gia chủ Trương, ông có mang yêu đan tới không?”

“Yêu đan?”

Gia chủ Trương nhíu mày, Lão Miêu không hề nói gì với ông ta về yêu đan. Nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra, chắc chắn là cái tên con lai đáng chết này muốn dùng tính mạng của con trai ông ta đế uy hiếp ông ta dung yêu đan đế đối. Kết quả là, ông ta càng thêm tức giận: “Yêu đan cái đầu nhà mày, tốt nhất là mày nên nhanh chóng thả con trai tao ra, không tạo chắc chắn sẽ khiến cho cả nhà mày chết thảm!”

"Ha ha."

Diệp Thiên cười: “Chỉ bằng bọn gà đất cho sành các người mà cũng muốn khiến tôi chết thảm?”

Lời này vừa nói ra, người xung quanh không bình tĩnh được nữa.

“Gia chủ Trương đã nửa bước bước vào cảnh giới Nguyên Anh, sau lưng ông ta còn có Lôi Lão Và Thái Lão chính là Nguyên Anh Chân Quân, thế mà anh ta dám nói bọn họ là gà đất cho sành?”

“Khẩu khí của thằng nhóc này thực sự quá lớn!”

“Không biết là anh ta lấy đâu ra sức mạnh mà dám nói mạnh miệng với gia chủ

Trương như vậy!”

Gia chủ Trương tức giận không kiềm chế được, nói: “Thằng nhãi, rốt cuộc là mày Có nhấc chân ra không, nếu mày con không nhấc chân ra, cho dù có phải hy sinh tính mạng của con trai thì tao cũng nhất định phải khiến nhà mày chết không có chỗ chôn!”

Mấy giây sau, ông ta lại một lần nữa kinh hãi hét lên.

“Trời ạ! Nội thương lần trước của tôi do yêu thủ cực phẩm gây ra, sau khi ăn viên đan dược này xong thế mà lại trở nên tốt hơn, quả thần kỳ!”

Lời này vừa nói ra, hai vị Nguyên Anh ở phía sau lập tức rung động. “Gia chủ, lần trước tôi bị Huyền Vũ đả thương, tu vi hao tổn rất nhiều, nhanh kiếm cho tôi một viên ăn với.” Có vị Nguyên Anh nói.

“Đúng vậy đó gia chủ, nếu hiệu quả tốt như vậy thì cũng kiếm cho tôi một viên ăn với, tôi đã giết yêu thú mấy trăm năm, trên người còn sót lại không ít nội thương.” Một vị Nguyên Anh khác cũng nói.

Gia chủ trương gật đầu, lập tức nhẹ nhàng nói với Diệp Thiên: “Đan dược cực phẩm này của cậu bán như thế nào?”

“Không bán.” Diệp Thiên lắc đầu, nói: “Nhưng có thể trao đổi, một viên đan dược cực phẩm đổi lấy một viên yêu đan cực phẩm, hoặc mười viên yêu đan tinh phẩm, hoặc năm trăm viên yêu đan thượng phẩm, tôi có rất nhiều, ông muốn đổi bao nhiêu cũng được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.