Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 589: Chap-595




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 596: Làm tân nương của ta!​

"Đóa Đóa?"

Thần Diệp Hy hơi nhíu mày, không dám tin tưởng mà giơ tay lên, chậm rãi sờ lên khuôn mặt Đóa Đóa, lúc này cô ngước lên nhìn, sắc mặt bỗng chốc thay đổi!

Có độ ấm!

Bóng loáng trong sáng, mịn màng da tay!

Hơn nữa, cô rõ ràng cảm giác được, Đóa Đóa đang đè ở nàng trên ngực cô, có vẻ là sự thật, hơn nữa còn nghe được, Đóa Đóa gọi cô một tiếng mẹ

Đóa Đóa kêu mẹ.

Quả thật quá chân thật!

Đây không phải là giấc mơ, không phải là tưởng tượng, mà là hiện thực!

Chẳng lẽ... Tôi còn sống, cũng chưa có chết?

Trong lúc nhất thời, cô ngơ ngẩn cả người.

Ký ức trong đầu, tựa như nước chảy vượt đê phun trào vậy.

Ngày đó, chính mình vì muốn kích hoạt thất khiếu linh lung tâm để cứu Đóa Đóa, anh ta cấp cho Đóa Đóa một lá chắn bảo vệ, lừa gạt tông chủ, dùng tiên thuật công kích Đóa Đóa.

Thành công kích hoạt thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa.

Nhưng cũng bởi vậy làm tức giận tông chủ cùng đại trưởng lão, bị đại trưởng lão một kiếm đâm thủng tim.

Khi đó cô ta cảm thấy chính mình rất lạnh, cứ như rơi vào động băng, Đóa Đóa nằm trên người cô ta gào khóc, cô rất muốn đem Đóa Đóa rời đi.

Nhưng một chút sức lực sử cũng không có.

Cô ta rất hy vọng Diệp Thiên có thể xuất hiện, nhưng Diệp Thiên lại không xuất hiện.

Dần dần, càng ngày cô ta càng cảm thấy rét lạnh, rất muốn nhắm mắt lại mà ngủ một giấc, nhưng sợ hãi khi ngủ rồi, lại không thể thấy Diệp Thiên tới cứu Đóa Đóa, cô kiên trì không thể ngủ vì còn phải chờ nghe Đóa Đóa gọi cô ta một tiếng mẹ nhỏ.

Nhưng phải đợi cha của Đóa Đóa đến , vì vậy cô ta cũng phải chờ, chờ khi không còn sức mở mắt, mới mơ hồ nghe được Đóa Đóa gọi cô ta một tiếng mẹ nhỏ.

Sau đó, tiềm thức cô dần chìm trong bóng tối, và rồi cái gì cũng không biết nữa.

Lại không thể tin, chính mình còn có tỉnh lại sau một giấc ngủ, còn có thể rõ ràng nghe được Đóa Đóa kêu mình là mẹ nhỏ, còn có thể vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của Đóa Đóa, cô còn có thể ôm Đóa Đóa vào lòng, cái chính là còn có thể nhìn thấy Diệp Thiên.

Thế cho nên trong lúc nhất thời, cô cũng không biết nên như thế nào thể hiện sự ngạc nhiên bên trong cô.

Chỉ cảm thấy tồn tại thật tốt!

Có thể nhìn thấy Diệp Thiên thật tốt!

Có thể được ôm Đóa Đóa thật tốt!

"Mẹ nhỏ, cô còn có thể hay nhận ra Đóa Đóa sao?"

Lúc này Đóa Đóa xoay người lại, ngồi giữa ở Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy, đem Thần Diệp Hy nâng dậy dựa vào đầu giường, sau đó cười tươi hỏi.

Thần Diệp Hy khóe miệng cong lên. Yêu thương sờ đầu nhỏ của Đóa Đóa, nói: "Chị Thần Diệp Hy đương nhiên nhớ Đóa Đóa, Đóa Đóa cao lên nhiều rồi, cũng càng lúc càng xinh đẹp."

Đóa Đóa hì hì cười: "Chị Thần Diệp Hy không phải là chị của Đóa Đóa, mà chị Thần Diệp Hy là mẹ nhỏ của Đóa Đóa."

Thần Diệp Hy vừa nghe, cô biết không thể nào sửa lời nói của mình trong một thời gian.

Bất quá trong trí nhớ của cô, Diệp Thiên còn không có đồng ý Đóa Đóa kêu anh như vậy, liền không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, trên mặt mang vẻ ngượng ngùng.

"Thần Hy, Đóa Đóa nói không sai."

Diệp Thiên đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư của Thần Diệp Hy, liền nhếch miệng cười, đem Thần Diệp Hy ôm vào trong lòng ngực, dựa lên ngực trái của chính mình.

Cảm nhận được vòng tay ấm áp của Diệp Thiên, giờ khắc này, cô kiên quyết quyết định, vốn định biểu đạt một chút nội tâm của mình, liền phát hiện bên kia giường một khuôn mặt tiều tụy, nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp.

Cô gái đó, nở nụ cười trên môi, nhìn cô một cách thân thiện.

Không cần suy nghĩ nhiều, cô liền biết, cô gái xinh đẹp này, là mẹ ruột của Đóa Đóa Tần Liên Tâm, không còn gì để nghi ngờ.

Lúc này, Diệp Thiên thoải mái cười, đem Tần Liên Tâm ôm vào trong lòng ngực, dựa vào ngực phải của mình, cười nhìn Thần Diệp Hy nói: "Đây là mẹ của Đóa Đóa, vừa rồi em ấy còn cùng anh nói, từ nay về sau, muốn anh đối với em giống như đối với em ấy vậy."

"Anh đã từng đáp ứng em, chờ cứu được Đóa Đóa về sau, liền hảo hảo bù đắp cho em, mẹ của Đóa Đóa cũng đã nói, mặc kệ anh như thế nào bù đắp em, em ấy đều sẽ đồng ý."

"Cho nên anh quyết định, sẽ cưới em làm vợ của anh, anh sẽ dùng cả đời để yêu thương em, cho Đóa Đóa cả đời hiếu thuận em, thế nào?"

Thần Diệp Hy nghe vậy, cả khuôn mặt và trái tim đều rung động.

Này còn không phải là cô, ở thần Huyền Tông làm bạn Đóa Đóa những ngày kia, mỗi ngày nằm mơ đều muốn nghe đến nói sao?

Cô không thể không thừa nhận, cô thích Diệp Thiên.

Cũng thực hy vọng. Có thể làm vợ của anh.

Chỉ sợ Diệp Thiên đã có vợ cùng con gái.

Bất quá chỉ là hy vọng mà thôi, cũng không dám hy vọng xa vời, bởi vì cô biết thích một người, hẳn là phải phấn đấu quên mình, nhưng đều có hạn cuối. Không phá hư Diệp Thiên cùng vợ của anh bồi dưỡng cảm tình là được.

Cho nên, nghe Diệp Thiên nói, cô ta đặc biệt muốn đồng ý, nhưng Tần Liên Tâm ở bên cạnh, cô cũng có chút khẩn trương, cũng có chút ngượng ngùng

Cho nên trong lúc nhất thời, cũng không biết nên như thế nào trả lời Diệp Thiên.

"Thần Diệp Hy, em nếu không chê Diệp Thiên, liền đồng ý anh ấy đi."

Cùng là phụ nữ. Tần Liên Tâm đương nhiên biết Thần Diệp Hy giờ phút này nội tâm suy nghĩ cái gì, liền lôi kéo tay cô, nói: "Chỉ cần em đồng ý, chị sẽ không có ý kiến gì."

Hơn nữa chị cũng rất cảm kích em đối với Đóa Đóa trả giá lớn như vậy, đặc biệt hy vọng có thể cùng em trở thành chị em tốt, cùng nhau hưởng thụ Diệp Thiên quan tâm, cùng nhau quan tâm cùng nhau yêu quý Đóa Đóa."

Phụ nữ ư, đương nhiên không hy vọng đem chính mình đàn ông cùng cô gái khác chia sẻ.

Nhưng Thần Diệp Hy đối với Đóa Đóa hết thảy yêu thương. Thật sự thật sâu cảm động tới rồi cô, cũng biết Thần Diệp Hy nguyện ý như vậy trả giá, là bởi vì đối với Diệp Thiên có tình có nghĩa, cô ấy lại không thể bởi vì chính mình bản thân, vì một cô gái mà đối với người đàn ông của mình không có tình nghĩa được?

Huống chi, cô cũng không hy vọng Diệp Thiên mang tiếng không hiểu đạo lí.

Nếu Thẩm An Kỳ cô ta có thể tiếp nhận, Thần Diệp Hy liền càng không cần phải nói.

"Cảm ơn cô, chị Liên Tâm."

Thần Diệp Hy khóe miệng nở một nụ cười, gật gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Nếu cô cùng Diệp Thiên đều không có ý kiến, tôi..... Đương nhiên cũng không có ý kiến."

Cô ấy tính cách luôn ngay thẳng, nhưng chân chính tới i bàn chuyện cưới hỏi, thời điểm gặp mặt có chút cảm tình hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có vẻ có chút câu nệ cùng khẩn trương.

Huống chi, còn có vợ lớn ở đây.

"Như vậy được rồi!"

Tần Liên Tâm nhoẻn miệng cười.

Thần Diệp Hy mỉm cười gật gật đầu.

"Ha ha ha! Thật tốt quá! Đóa Đóa về sau được mẹ cùng mẹ nhỏ yêu quý!"

Đóa đóa cao hứng vỗ tay kêu lên.

Diệp Thiên cũng cười ha ha nói: "Về sau anh nhất định sẽ nổ lực gấp bội, cùng yêu cả hai em."

"Từ hôm nay trở đi, nếu anh dám trêu Thần Diệp Hy, xem tôi như thế nào trừng phạt anh!" Tần Liên Tâm hừ hừ nói.

Diệp Thiên cười hắc hắc nói: "Không dám, về sau anh nhất định đem hai em để lên đầu mà hầu hạ."

"Này còn kém nhiều lắm!" Tần Liên Tâm ngạo kiều nói.

Thần Diệp Hy che miệng cười.

Cô hiện tại còn không có chính thức gia nhập vào gia đình, cho nên có vẻ tương đối e dè. Có chút không tự nhiên.

"Tới tới tới, hai người ở trên giường đều nằm hai năm rồi, mau xuống dưới đi lại đi lại, hoạt động gân cốt, như vậy khôi phục sẽ mau hơn một chút."

Diệp Thiên xuống giường. Nắm tay Tần Liên Tâm cùng Thần Diệp Hy nói.

Hai cô gật gật đầu, chậm rãi từ trên giường bước xuống dưới, bởi vì nằm quá lâu, xương cốt đều cứng đờ, thế cho nên xuống giường lúc này. Người, chân cùng eo đều có chút duỗi không thẳng.

Sau một lúc sau, mới thẳng thắn thân mình, còn Diệp Thiên thì trái ôm phải ấp nâng lên hạ xuống, hai người chậm rãi đi.

Đóa Đóa ngoan ngoãn mở cửa phòng ra.

Tia nắng ấm áp chiếu rọi vào phòng, bao phủ phủ trên người cả hai người. Có lẽ là quá lâu không thấy ánh mặt trời, cả hai người đều cảm thấy chói mắt, không cầm tay che mắt, phóng ra khỏi phòng kia trong nháy mắt, hai người chân cẳng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, cũng không còn cảm thấy chói mắt.

"Ngao ô!"

Lúc này Bạch Hổ chạy như điên lại, hóa thành mèo con, nhảy đến trên vai Trần Tuyết Lạc, dùng đầu nhỏ cọ cọ ở trên mặt cô, sau đó lại nhảy đến trên vai Thần Diệp Hy, dùng đầu cọ cọ ở trên mặt Thần Diệp Hy, vui sướng nhảy trên mặt đất, sau đó biến đại, hướng hai cô nhếch miệng cười.

"Bạch Hổ."

Tần Liên Tâm cùng Thần Diệp Hy cùng Bạch Hổ đều có cảm tình rất sâu, nhìn Bạch Hổ đều có vẻ th vui mừng, cùng nhau sờ soạng đầu của Bạch Hổ.

Thanh Long Bạch Hổ thấy thế, cũng lại đây xem náo nhiệt, nhưng lúc Tần Liên Tâm cùng Thần Diệp Hy kinh ngạc tới rồi.

"Mẹ, mẹ nhỏ, Tiểu thanh cùng tiểu bạch cùng Đóa Đóa ngày hôm qua mới vừa kết làm bạn thân."

Đóa đóa cười nói.

Thanh Long cùng Bạch Hổ lập tức xoay đầu, Tần Liên Tâm cùng Thần Diệp Hy nở nụ cười.

"Hừ, nhanh như vậy liền chê ta cùng Thần Diệp Hy không hiền lành"

Tần Liên Tâm hừ hừ nói.

Sau đó Đóa Đóa nắm tay mẹ lớn cùng mẹ nhỏ, cùng nhau đi dạo, kể cho hai người nghe về những chuyện đã xảy ra trong vòng hai năm.

Đúng úc này, nơi xa trong hư không, công chúa ngồi ở bên trong xe ngựa, nhìn này toàn gia hòa thuận cảnh tượng, sắc mặt dị thường phức tạp, trong mắt lập loè một ánh nhìn.

Không biết nhìn bao lâu, đến lúc Diệp Thiên đem Tần Liên Tâm cùng Thần Diệp Hy tiến vào phòng bếp, công chúa lúc này mới ảm đạm đau thương rời đi.

Trong lòng nóng lạnh, chỉ có chính cô biết mình cần gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.