Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 590: Nguyện vọng của công chúa!
Bắc Lương Vương vừa nói xong, các đại thần nhất ngay lập tức vô cùng ngạc nhiên.
Thái Úy là một chức vị dưới một người trên vạn người, quản lý binh mã cả nước, đem quyền to như vậy giao cho Diệp Thiên, nếu anh muốn mưu phản thì so với nhị vương tử muốn mưu phản còn đáng sợ hơn.
Hơn nữa thực lực của Diệp Thiên, nửa phút là có thể đánh vào vương phủ, leo lên vương vị, khi đó đại vương liền ngũ lực xoay chuyển trời đất rồi.
Nghĩ như vậy, các đại thần mỗi người lo lắng muốn chết, muốn khuyên Bắc Lương Vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cũng sợ đắc tội Diệp Thiên, đến lúc đó anh chỉ cần lén bắn mỗi người bọn họ một mũi tên, vậy đi đời nhà ma rồi.
Giữa lúc các đại thần lòng nóng như lửa đốt, không biết nên như thế nào cho phải thì Diệp Thiên lên tiếng.
“Thần xin nhận tâm ý của Đại Vương, nhưng thần từ trước đến nay thích làm những chuyện mình muốn làm, muốn trả qua cuộc sống bốn bể là nhà, chuẩn bị mấy ngày nữa, hai người vợ của thần tỉnh lại, thần liền mang vợ và con gái đi du lịch Thiên Hoang, cho nên đại vương cũng không cần phong cho thần chức quan gì, thần thật sự là không không đi làm.”
“Nếu như đại vương muốn trả ơn thần đãđánh bại phản quân, vậy thì mời đại vương đối xử tử tế người của Long Tộc, trên người bọn họ đều chảy cùng dòng máu với thầnng, thần hi vọng bọn họ có thể đường đường chính chính được đối xử tốt, không ai có thể tùy tiện dẫm đạp lên tôn nghiêm của bọn họ.”
“Chỉ cần đại vương có thể làm được điểm này, thần liền đủ hài lòng, thực sự không phong cho thần chức quan gì cả, dưa hái xanh không ngọt, đúng vậy không mọi người?”
Nói xong lời cuối cùng, Diệp Thiên nhìn quét đủ loại quan lại, muốn cho người của Long Tộc đứng lên, đầu tiên phải nhường những đại thần này đồng ý cho người của Long Tộc đứng lên mới được.
“Đúng đúng đúng! Diệp Thiên cậu nói đúng lắm!”
Một Cựu thần Nhất Phẩm mặc áo bào tím, đã là thượng thư của triều đại bây giờ, liên tục gật đầu, đối với Bắc Lương Vương nói: “Đại vương, mọi người đều có chí khác nhau, Diệp Thiên không muốn làm quan, ngài cũng không cần ép buộc giống như con chim nhỏ thông thường, thích bay lượn trên chín tầng mây, ngài không nên nhốt cậu ta lại, nuôi ăn nuôi uống cậu ta còn chưa chắc đã hài lòng đâu.”
“Cho nên, cứ để Diệp Thiên tự do là được! Đại vương, Diệp Thiên có nguyện vọng người của Long Tộc được đối xử tử tế, cựu thần cảm thấy đại vương hoàn toàn có thể thỏa mãn cậu ấy, dù sao Bắc Lương thành có thể tránh thoát kiếp nạn này, là công lao của một người của Long Tộc như Diệp Thiên, vì vậy người của Long Tộc nên được đối xử tôn trọng, bình đẳng như người của Thiên Hoang.”
“Đại vương, Trình đại nhân nói đúng, cũng không cần làm khó dễ Diệp Thiên rồi, thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta là được, rồi trả tự do cho cậu ta!” Lại một đại thần áo bào tím nói thêm.
“Đúng vậy đại vương, thỏa mãn Diệp Thiên nguyện vọng, trả lại tự do cho cậu ta đi!”
Tất cả các đại thần nhao nhao khuyên nhủ.
Lấy Diệp Thiên uy vọng cùng thực lực, hắn nếu muốn leo lên vương vị, làm cho người của Long Tộc đày ải người của Thiên Hoang, đều là chuyện dễ dàng.
Mà Diệp Thiên không có làm như vậy, chỉ là hy vọng người của Long Tộc có thể được đối xử tử tế, bọn họ lại có lý do gì không đi đồng ý?
“Tốt, bản vương đồng ý!”
Bắc Lương Vương đầy khí phách nói, đồng thời khối đá trong lòng cũng xem như là được bỏ xuống
Sau khi thăm dò, ông ta thấy Diệp Thiên khong hề tham muốn vương vị, chuyện này đối với ông ta mà nói là một việc may mắn.
Nếu không Diệp Thiên muốn soán vị, chỉ là chuyện một sớm một chiều.
“Đại vương thánh minh!”
Các đại thần cũng đều vì vậy mà yên tâm.
“Như vậy đi.”
Bắc Lương Vương nhìn qua các đại thần một lượt, nói: “Xét thấy người của Long Tộc bị bùa chú đày ải làm cho người của Long Tộc đều bởi vì thế mà không có cách nào hấp thu linh khí tăng cường thể chất, mỗi người là gầy yếu, căn bản không đủ khả năng nuôi sống gia đình qua ngàu.”
“Vì có thể để cho người của Long Tộc có cuộc sống tốt hơn trên mảnh đất này, bản vương quyết định, hàng năm xuất ra năm trăm triệu linh thạch, cho năm trăm nghìn nhà của người của Long Tộc mỗi hộ một nghìn linh thạch coi như phí đảm bảo, như vậy bọn họ sẽ không còn không được ăn cơm, không được chữa bệnh, các khanh nghĩ như thế nào?”
Đề nghị này là Diệp Thiên nói lên, ông ta trước đó còn nhiều chỗ phải suy nghĩa, cho nên không đồng ý với Diệp Thiên, mà bây giờ Diệp Thiên lập được công trạng có một không hai, thời cơ đã đến cho nên ông ta cảm thấy, hẳn không có ai phản đối.
Quả nhiên!
“Thần không dị nghị!”
Hai vị đại thần áo bào tím dẫn đầu tỏ thái độ.
“Bọn thần cũng không dị nghị!”
Văn võ bá quan cũng đều tất cả đều tỏ thái độ.
“Vậy cứ quyết định như vậy, về sau ai cũng không được phép phản đối việc này.”
Bắc Lương Vương quyết định thật nhanh, thừa dịp Diệp Thiên ở đây, không để cho các đại thần có cơ hội nói gì thêm nữa.
“Vâng, thua đại vương!”
Các đại thần không có một cái phản đối.
Mà lúc này, Diệp Thiên đem Thương Thần Lôi Cửu Long rút ra, làm cho Hoàng Phủ Thái phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Kết quả lúc đó, ánh mắt của Bắc Lương Vương ngay lập tức rơi vào trên người anh ta, thần sắc trong nháy mắt lạnh lùng xuống, lúc này ra lệnh: “Đem tên súc sinh này nhốt vào Thiên Lao, tiến hành tra khảo!”
“Vâng!”
Rất nhanh, Hoàng Phủ Thái đã bị hai vị quân thị vệ Huyền Giáp tha đi.
“Đại vương, con gái của thần đang ở nhà chờ thần trở về đây, thần trước tiên xin được cáo lui.” Diệp Thiên nói.
Còn có hai lò đang luyện đan dược, bây giờ đan dược được luyện thành rồi, anh phải quay về lấy các loại đan dược ra khỏi lò, sau đó cho Tần Liên Tâm và Diệp Thiên Hy ăn.
“Được, cậu trước trở về đi, mấy ngày nữa quân phản loạn được dẹp xong hết, bản vương tự mình đi đến quý phủ phong thưởng cho cậu, cậu có thể không cần phong vương như thưởng tiền tài thì phải nhận.”
Bắc Lương Vương rất rộng rãi nói.
“Thần trước hết cám ơn đại vương.”
Diệp Thiên cũng không khách khí với Bắc Lương Vương, sau khi tạ ơn, liền hóa thành một vệt ánh sáng rời đi.
Còn công chúa lại là một bộ tức đến phát khóc.
“Cũng không thèm liếc mắt nhìn mình, chẳng lẽ không để ý gì đến mình sao, chẳng lẽ mình không lọt nổi vào mắt anh ta sao?”
Công chúa tức đến mức giận chân, trong lòng bực bội đến run cả lồng ngực.
Cuối cùng thực sự giận, liền cưỡi ngựa Bạch Long đuổi theo.
“Ai! Con nhóc kia cũng quá không phải tự ái rồi chứ, chỉ có chuyện này cũng tức giận.”
Bắc Lương Vương thở dài không ngớt.
Luôn luôn tự tin là mình thanh cao, soa bây giờ lại muốn yêu đương với một người đàn ông đã có vợ chứ?
Ông ta thật sự không có cách nào.
Nếu như có thể khống chế Diệp Thiên, còn có thể làm cho Diệp Thiên cưới công chúa thì cũng tốt, nhưng khống chế không được, lại đồng ý với Diệp Thiên không làm ảnh hưởng gia đình của cậu ta, Bắc Lương Vương cũng là thương mà không giúp được gì.
“Chuyện tình cảm, các thanh niên các con tự mình giải quyết đi!”
Hắn chỉ có thể tuyển trạch khoanh tay đứng nhìn.
Mà lúc này, Diệp Thiên trên đường về nhà, bị Trần Dật Xuân cùng một đám nghĩa quân đào ngũ cản lại.
“Mấy người ham sống sợ chết như các anh cản tôi làm chi?”
Diệp Thiên dừng lại, trợn trắng mắt tức giận nói.
Mọi người cũng không sức sống, cười hắc hắc vây quanh Diệp Thiên, làm phóng viên chiến trường.
“Thống lĩnh Diệp, tôi muốn hỏi một chút, hai thần binh cực phẩm của anh từ đâu tới?” Có người cười hỏi.
Diệp Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Là thầy của tôi cho tôi.”
“Thống lĩnh Diệp trâu bò như thế, tôn sư cua ranh có phải là Hóa Thần cấp bậc Đại Năng hay không?” Lại có một vị tu sĩ hỏi.
Diệp Thiên mặt không đổi sắc nói: “Tôi có ti vi Nguyên Anh kỳ, thầy của tôi đương nhiên là Hóa Thần cấp bậc đại năng, cái này còn phải hỏi, não để dưới đất à?”
“Hừm...” Tu sĩ kia cười hắc hắc, lại hỏi: “Thầy của cậu tên là gì, không biết chúng tôi đã nghe nói qua chưa.”
“Gọi Diệp Bắc Minh, được xưng Bắc Minh thiên quân, là một người tu tập rất khiêm tốn, mấy vạn năm trước liền thành liền hóa thần rồi, vẫn quá không tranh quyền thế, sống ẩn dật, khi đó tổ tiên mấy người cũng còn chưa ặmc đâu, làm sao các người có thể nghe nói qua.”
Diệp Thiên thẳng thắn nói.
“Bắc Minh thiên quân? Dường như thật sự chưa từng nghe nói qua.”
Mọi người vò đầu, nhao nhao lắc đầu.
“Bất quá Thống lĩnh Diệp quá trâu bò, có thể bị được nhất Đại Năng Nhất Tôn kinh khủng như thế thu nhập làm đệ tự, trách không được tu vi trâu bò như thế, còn có cực phẩm thần binh, hơn nữa còn là hai cái, hâm mộ chết rồi!”
Có tu sĩ tùy tiện nói.
“Đúng vậy đúng vậy!”
Hết thảy tu sĩ đều nhao nhao không ngớt.
“Được rồi Thống lĩnh Diệp, ngươi thực sự đem công chúa cho cái kia?” Lúc này Trần Dật Xuân cười xấu xa hỏi: “có phải hay không phi thường tuyệt vời, hiểu được vô cùng?”
Diệp Thiên đảo mắt, một cái tát phách trên đầu hắn, nói: “Chuyện này có thể nói cho mấy người biết sao? Các người đầu óc đen tối, coi cong chúa như đối tượng, mấy hình ảnh trong đầu các người, chẳng phải là làm bẩn công chúa sao?”
“Ách...”
Mọi người giống như bị nhìn thấy tâm tư, vẻ mặt xấu hổ.
Lúc này, một giọng nói chen vào.
“Các người muốn tôi sao, vậy tại sao nhìn liền ta một cái dũng khí cũng không có!”
Mọi người nhìn lại theo tiếng nói, rõ ràng là công chúa mặc một thân áo giáp bạc, thở phì phò cười không trung đi tới, miếng hộ tâm rộng lớn mạnh mẽ bao vây xung quanh, vô cùng đồ sộ.
LỘC CỘC!
Mọi người nhịn không được điên cuồng nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy thị giác bị kích thích rất lượn.
“Nhìn cái gì vậy! Đều cút sang một bên cho tôi!”
Công chúa nũng nịu quát lên.
Mọi người không nỡ rời đi, hai mắt nhìn nhau.
“Tất cả giải tán đi.”
Diệp Thiên khoát tay áo.
Mọi người lúc này mới lưu luyến không rời tản ra.
“Lúc đó không phải đã nói, nếu như sống thì sẽ quên chuyện đó đi, sao lại quấn lấy tôi, làm cho tôi khó khăn như thế?” Diệp Thiên vẻ mặt đau khổ nói.
Công chúa cắn môi, bộ dạng vô cùng muốn khóc: “Tôi lúc đó cho rằng chúng ta đều phải chết, thầm nghĩ trước khi chết làm phụ nữ một lần, cho nên liền cho anh chiếm tiện nghi, sau lại mới biết được, anh chính là đại anh hùng tôi vẫn tha thiết ước mơ trong lòng, sau đó liền...”
Diệp Thiên bất đắc dĩ, hai tay đỡ cánh tay công chúa, nói: “Tôi rất yêu Vợ của tôi, cũng đã đồng ý với cô ấy không trêu hoa ghẹo nguyệt nữatuy là sau lại có hai người vợ, nhưng đều đã được vợ tôi cho phép, nếu như cô ấy không cho phép, tôi vẫn duy trì nguyên tắc không làm bậy, còn với cô, là do tôi bị động, điểm này cô không thể phủ định được đúng không?”
“Tới nơi này làm gì?” Diệp Thiên nhíu mày hỏi.
Công chúa nói: “Lần đầu tiên đến đây, bởi vì trong lòng tôi có nhiều tâm trạng nên trong lòng không lưu lại hình ảnh tốt đẹp nhất của nơi này, cho nên tôi hi vọng một lần nữa có thể đem những hình ảnh kia lưu lại cùng với anh, sau này dù anh có đi đâu, ta cũng có một hồi ức tốt đẹp, sẽ cảm thấy như anh đang ở bên cạnh tôi, nguyện vọng này, người chẳng lẽ không thỏa mãn tôi được?”
Dứt lời, Cô trực tiếp lôi kéo Diệp Thiên đi vào trong lều lớn.
Diệp Thiên bất đắc dĩ, nghĩ đến đan dược còn hơn hai canh giờ mới có thể luyện hết, vừa vặn đủ thời gian, nếu Cô nói như vậy, coi như là cho cô một ấn tượng khó quên.
Không bao lâu, bên trong đại trướng lần nữa tấu vang duy mỹ hòa âm, khi thì thâm trầm khi thì bay bổng, khi thì sục sôi dâng trào, có sức hút vô cùng to lớn, rung động lòng người!
Mà lúc này, xóm nghèo sôi trào lên!