Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 588: Bắt đầu quyết chiến!
Một mũi tên này, nhanh như tốc độ ánh sáng!
Một mũi tên này, khí thôn vạn dặm!
Chỉ thấy trong hư không kia, bị xé ra một cái dải màu đen, đem ánh sáng và không khí tách rời ra, vẫn kéo dài hướng trăm mét về phía Long Vũ Thần Tướng.
Chỉ là 0.01 giây, khả năng vẫn chưa tới, chỉ thấy vùng dưới rốn Long Vũ Thần Tướng, xuất hiện một cái động đen như mực to bằng bàn tay.
Ngay sau đó!
Dải màu đen kia xuyên thẳng vào vùng đan điền của Long Vũ Thần Tướng, lại kéo dài về phía phản quân.
Trong lúc đó, dải màu đen liền từ phía trước đại quân, hướng về phía sau của đại quân, sau đó lại chiết xạ trở về, ở phía đại quân vẽ lên một hình chữ “U”.
Một giây kế tiếp!
Diệp Thiên nhấc tay một cái, một mũi tên nhọn dính đầy máu tươi bị anh ta chộp vào trên tay.
Quá trình này, chỉ ở ngắn ngủi một giây đồng hồ đã hoàn thành cong.
Rất nhiều người cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy Long Vũ Thần Tướng lăn xuống chiến mã, trong đại quân hai nhóm binh sĩ trong đại quân hai, tựa như cương thi ngã xuống phía sau.
Một Vị thần tướng Nguyên Anh thêm bốn nghìn năm nghìn tên lính, chỉ mới một giây đã bị giết chết toàn bộ.
Khắp nơi im lặng!
Mọi người ngây ra như phỗng!
Không khí giống như bị đè xuống, mấy triệu người câm như hến!
Tất cả đều cảm thấy Diệp Thiên thật đáng sợ, chấn động, hoảng sợ, hoảng sợ, sợ hãi các loại rất nhiều thần sắc phức tạp.
Thời khắc ngắc ngủi qua đi.
“Long Vũ Thần Tướng!”
Hai Vị thần tướng được Long Vũ Thần Tướng mời tới, hoảng sợ muốn chết hét lên chạy ra ngoài.
Cái này hai tiếng kêu sợ hãi, trong nháy mắt đánh vỡ sự yên tĩnh như chết, tràng diện nhất thời rơi vào rối loạn.
“Mau mau nhanh! Yểm hộ Thái Vương rút về bên trong trướng của đại quân!”
Quân phản loạn quân sư mười vạn ngườik hoảng sợ hô lên.
Rất nhanh, dưới sự che chở của thị vệ cùng với quân sư, Hoàng Phủ Thái nhanh chóng quay lại bên trong trướng của đại quân, bên rút lui còn vừa kêu: “Đem đầu chó của tên kia đến cho bản vương cho chó ăn!”
Mà nhất khắc, người bên trong thành sôi trào.
“Tốt! Bắn tốt! Một mũi tên này bắn ra tạo ra cơ nghiệp muôn đời của Bắc Lương quốc! Có Long Tướng ở đây! Trận chiến này tất thắng!”
Bắc Lương Vương hàng tỉ phân kích động hô lên.
Nói đùa, một mũi tên bắn chết Nguyên Anh, chiến lực quả thực mạnh rất mạnh, có thống lĩnh như thế này rồi, không cần lo lắng phản quân vào thành?
“Không nghĩ tới! Thực sự không nghĩ tới! Diệp Thiên vậy mà lại sở hữu cực phẩm thần binh! Nhưng lại có thể ung dung khống chế thần binh như thế! Càng là một mũi tên bắn chết Nguyên Anh kỳ đại thành tu sĩ! Có thể thấy được tu vi đã trên Nguyên Anh kỳ rất nhiều! Thật là thần binh trời phái xuống! Hộ tống ta Bắc Lương chu toàn nha!”
Hoàng Phủ Trung cũng là kích động hét toáng lên.
Toàn thể tướng sĩ, giờ khắc này cũng vì đó mà nhảy cẫng hoan hô.
Trong thành tu sĩ cùng dân chúng, cũng đều toàn bộ chấn phấn không thôi.
Đặc biệt tham gia nghĩa quân tu sĩ, tất cả đều hối hận không kịp, sớm biết thống lĩnh tài giỏi như thế, đã không làm quân đà ngữ, theo thống lĩnh hướng ngoài cửa thành vừa đứng, phong quang vô hạn nha!
Mà người kinh hãi nhất, không ai khác chính là công chúa.
Giờ này khắc này, đôi mắt đẹp của cô ta trợn lên còn lớn hơn cả mắt bò, lóe lên tất ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
“Trời ơi! Diệp Thiên cũng quá mạnh nha!?”
Cô ta hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình rồi!
Quả thực so với hai canh giờ đó còn muốn mãnh hơn vạn lần nha!
Trong lòng cô ta chấn động không ngớt.
Cũng trong giây lát phát hiện, chính mình suýt chút nữa đã bỏ phí anh ta.
Hoàn hảo vừa rồi làm lộ chuyện của mình ra, làm cho tất cả mọi người đều biết mình đã là người phụ nữ của anh ta rồi, nếu không... Anh ta muốn mình xem hai tiếng đồng hồ vừa qua giống như không có chuyện gì, mình đây không phải thua thiệt chết sao?
Hiện tại anh không muốn thừa nhận cũng đã quá muộn rồi, ba của tôi đã biết tôi đã làm người phụ nữ của anh, hôm nay anh bảo vệ Bắc Lương Thành, ba của tôi chắc chắn sẽ phong cho anh làm Phò mã, tôi đây...
Nghĩ vậy, công chúa nhất thời dương dương tự đắc đứng lên.
Nhưng không ngờ đúng lúc này, Diệp Thiên lại gọi ra một cái cực phẩm trường thương, chém đầu Long Vũ Thần Tướng, mũi thương vút một cái, ném về Bắc Lương Vương.
Bắc Lương Vương tuy là tu vi đã phế, nhưng duỗi bàn tay, vẫn là ung dung nắm tóc cầm đầu Long Vũ Thần Tướng ở trên tay.
“Ha ha ha!!!”
Ông ta hưng phấn không thôi.
Toàn quân sĩ khí cũng theo đó đại chấn.
Rất nhiều binh sĩ vừa rồi chạy trốn, cũng đều rối rít đã trở về.
“Phần lễ trọng này, ngài có cảm thấy thoả mãn hay không?” Diệp Thiên quay đầu hỏi.
“Thoả mãn! Bản vương vô cùng hài lòng!” Bắc Lương Vương lớn tiếng đáp lại.
“Tôi là người đã có gia đình, chuyện phát sinh với công chúa chỉ do ngoài ý muốn, chiến tích này không biết đã đủ bù đắp khó chịu trong lòng ngài hay hông?” Diệp Thiên lại hỏi.
“Cũng đủ! Hoàn toàn đủ! Bản vương coi như chuyện kia chưa từng xảy ra! Sẽ không đi ảnh hưởng gia đình của ngươi!” Bắc Lương Vương có khí phách đáp lại.
Ông ta không ngốc, biết Diệp Thiên nói như vậy, chính là không hy vọng bị mời làm Phò mã, mà ảnh hưởng đến gia đình của Diệp Thiên.
Nếu như trước đó, ông ta tuyệt đối sẽ giết Diệp Thiên, nhưng bây giờ Diệp Thiên là trụ cột của Bắc Lương, là vũ khí giết định, hi sinh công chúa đi đổi lấy sự yên ổn khắp thành có gì không thể?
Đừng nói công chúa mất đi chỉ trinh tiết, cho dù là tính mệnh, ở đại cục trước mặt, ông ta cũng sẽ không một chút nhíu mày.
Nhưng cô chúa lại ngơ ngác!
Cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, Diệp Thiên ngoan cố như thế, vì cùng cô ta phủi sạch quan hệ, lại dùng chiến tích đi che đậy tất cả.
“Thì ra trong mắt anh, tôi chỉ là một cái món đồ chơi, chơi đùa xong thì không cần nữa.”
Nghĩ vậy, công chúa cười thảm rồi đi ra.
Đúng lúc này, hét lớn một tiếng vang lên:
“Tên chó chết! Bản tướng cần máu của ngươi, đi tế điện Long Vũ Thần Tướng trên trời có linh thiêng!”
Dứt lời, hai Vị thần tướng đi cùng Long Vũ Thần Tướng cùng nhau đi đến rồi xuống ngựa, ra ba mươi sáu trượng pháp thân, một người dùng súng, một người dùng Yển Nguyệt đao, hướng Diệp Thiên sát tướng.
“Bản thống lĩnh cần chiến tích, không sợ chết thì đến đây đi!”
Diệp Thiên hét lớn một tiếng, trường thương trong tay ngay lập tức biến dài ra, thuận tay quét ra một ái một cái, cây búa lớn phía trên đỉnh đầu thét bay ra, hướng hai Vị thần tướng phóng đến.
Đồng thời, anh ta cũng gọi ra rồi ba mươi ba trượng pháp thân.
Chùy lớn giống như núi vừa vặn che lại ánh mắt của hai Vị Thần tướng , Diệp Thiên cúi đầu liền thấy một đôi bàn chân khổng lồ, lúc này mục tiêu phong tỏa, trường thương trong tay hung hăng đâm tới.
Một giây kế tiếp!
Keng!
Hai Vị thần tướng thần binh, cùng với Diệp Thiên trong tay Thương Thần Lôi Cửu Long, cũng trong lúc đó đè ở chùy lớn trên.
“Nha!!!”
Hai Vị thần tướng bỗng nhiên phát lực, muốn đem chùy lớn đỉnh trở về đập Diệp Thiên, lại hoảng sợ phát hiện, đập qua không được.
Cũng chính là lúc này, Diệp Thiên bỗng nhiên thôi động tiên pháp, quát lên:
“Phá cho ta!”
Kèm theo tiếng nói của anh ta vang lên.
“Gào!!!”
Một hồi long ngâm thân trống trải cũng theo đó vang lên.
Một giây kế tiếp!
Chỉ thấy chín cái điện mang bơi bàn long, từ cửu đường phố thần lôi trong súng mặt bay ra, chợt đánh về phía chùy lớn.
Oanh!
Vĩ đại giống như núi tinh phẩm chùy Oanh Thiên nhất thời bị đụng bạo nổ.
Chỉ thấy trong không khí đầu mảnh vỡ, Cửu Điều bàn long hung hăng đánh về phía một Vị thần tướng dùng súng.
“Không phải!!!”
Thần tướng thấy thế, con ngươi sợ đến mức co lại, lúc này thả người nhảy vọt lên trời.
Cũng may tốc độ của anh nhanh, đúng lúc tránh khỏi.
Thế nhưng!
Cửu Điều Bàn Long phóng lên cao đuổi theo.
Chỉ là trong chớp mắt, ba mươi sáu trượng pháp thân của Vị thần tướng đã bị Cửu Điều Bàn Long cuốn lấy, đồng thời nguồn điện chạy qua toàn thần anh ta, cho anh ta ầm ầm rơi xuống đất, kích động đến mức cuốn bụi bặm lên.
“Nhanh cứu tôi!”
Vị thần tướng căn bản là không có cách tránh thoát bàn long ràng buộc, sợ hô lên.
“Cẩu tặc! Nạp mạng đi!”
Một... Vị thần tướng khác thấy thế, nâng cao Yển Nguyệt đao, hướng về phía Diệp Thiên hung hăng chém xuống.
“Thống lĩnh Diệp! Mau tránh ra!”
Đám người Bắc Lương Vương hét lên lên.
Nhưng không ngờ, Diệp Thiên không có tránh.
Keng!
Yển Nguyệt thật sự chém lên đầu của Diệp Thiên.
Khiến cho mọi người khiếp sợ là, Diệp Thiên không hề hấn gì, ngược lại đem Yển Nguyệt đao chặt tét.
Không phải chuyện đùa, Diệp Thiên trên tay có bốn pháp bảo phòng ngự cực phẩm phòng than thân, lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, Yển Nguyệt đao chém ra lực đạo có lớn, bị bắn ngược lại cũng rất mạnh.
Mà Yển Nguyệt đao bị chấn nát, có thể thấy được Vị Thần tướng cơ hồ là đem tất cả thành tựu tu vi của Nguyên Anh kỳ chút đều dùng hết rồi.
“Cái này!”
Nhìn mình tinh phẩm thần binh rách chỉ còn chuôi đao, thần sắc của Vị Thần tướng hoảng sợ muốn chết.
“Hiện tại giờ đến phiên mày nhận đòn của tao rồi!”
Diệp Thiên lạnh giọng nói, một quyền cuồng bạo kích ra.
Oanh!
Một đòn kinh khủng nện lên người củaVị Thần tướng, làm cho anh ta bay ra ngoài, rơi xuống ở trong đại quân, thân thể cao lớn trong nháy mắt nghiền chết mấy nghìn binh sĩ.
“Khủng bố! Quá kinh khủng!”
Bắc Lương Vương cùng tướng sĩ môn, cùng với hết thảy xem cuộc chiến tu sĩ, thấy như vậy một màn, toàn bộ khiếp sợ con người đột bạo nổ, thần sắc phấn khởi tột cùng.
Mà lúc này, bị bàn long trói buộc chặt Vị Thần Tượng, chợt thu hồi pháp thân, biến trở về thường nhân cao thấp, vốn tưởng rằng có thể chạy trốn, nhưng không ngờ bàn long cũng thay đổi thành sợi dây, vẫn quấn chặt lấy anh ta.
Kết quả anh ta biến đổi, Diệp Thiên giết anh ta đều bớt chuyện, trực tiếp nhấc chân nghiền xuống phía dưới.
“Không muốn!!!”
Vị thần tướng hoảng sợ muốn chết kêu lên.
Một giây kế tiếp!
Phanh!
Hai trăm năm mươi vạn đại quân, cũng theo đó xuất kích, như hồng thủy thông thường hướng Bắc Lương thành vọt tới.
Thấy thế, Bắc Lương Vương cũng quả đoán ra lệnh:
“Toàn quân xuất kích! Hiệp trợ Thống lĩnh Diệp! Bình định phản quân!”
“Vâng!”
Diệp Thiên liên bại ba vị Nguyên Anh, hữu hiệu phấn chấn sĩ khí, đối mặt hơn 2 triệu phản quân, trong thành hơn 50 vạn đại quân cũng là không sợ hãi chút nào, nhất thời gào khóc, liều chết xung phong đi ra ngoài.
Một hồi oanh oanh liệt liệt đại quyết chiến đấu, chính thức mở màn!