Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 585: Nguyện vọng trước khi chết của công chúa nha!
Lúc này Diệp Thiên đang ở trong phòng thuốc ngửi mùi hương từ trong lò thuốc bay ra lộ ra vẻ hài lòng.
“Bảy tiếng nữa cửu chuyển hoàn hồn đan sẽ luyện xong.”
“Ồ! Thật tuyệt!”
Đóa Đóa vui mừng nhảy nhót.
“Diệp Thiên! Diệp Thiên!”
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng kêu lo lắng.
“Ba, hình như là chị công chúa tới tìm ba.” Đóa Đóa nói.
Diệp Thiên gật đầu kêu lên: “Tôi ở trong này!”
Ngay sau đó công chúa mặc chiến bào xông vào phòng thuốc với bộ ngực không ngừng đung đưa.
“Chuyện gì làm cho cô vội vàng như vậy?” Diệp Thiên hỏi, nhìn thấy dáng vẻ công chúa thở hồng hộc có thể thấy cô ta rất vội.
Khó có khi nào chủ động tới cửa phục vụ?
“Vừa rồi không biết quân phản loạn lấy ở đâu ra bốn năm nghìn khẩu Phích Lịch Pháo, lúc này đang đẩy về phía Bắc Lương Thành nên không lâu nữa sẽ phát động tổng tấn công vào Bắc Lương Thành.”
“Hiện tại Bắc Lương Thành đã báo cáo tình hình khẩn cấp, ba tôi quyết định quyết sống chết với quân phản loạn nên đặc biệt ra lệnh cho tôi tới gọi anh dẫn theo nghĩa quân không sợ chết tới cửa nam chuẩn bị trận chiến cuối cùng!”
“Vì vậy anh nhanh chóng đi với tôi tới doanh trại nghĩa quân để tổ chức nghĩa quân sau đó cùng đi tới cửa Nam!”
Công chúa gần như là nói ra trong một hơi.
“Ồ.”
Diệp Thiên nghe xong thì thờ ở ồ một tiếng rồi nói: “Chỉ chút chuyện này thôi sao, tôi còn tưởng rằng cô muốn…”
Suy nghĩ thấy Đóa Đóa ở đây nên Diệp Thiên không nói hết nửa câu sau.
Nhưng công chúa nghe xong thì lập tức cảm thấy như sóng tràn bờ, dáng vẻ như muốn nổ tung: “Thành sắp không thủ được mà anh còn có dáng vẻ cà lơ phất phơ như vậy,không phải là anh sợ chết nên không dám đi đấy chứ, cho nên mới thấy không quan trọng có phải không?”
“Tôi nói cho anh biết thế lực quân phản loạn ở trong thành đều bị anh tiêu diệt, một khi quân phản loạn vào thành thì họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Vậy thì vì Đóa Đóa con gái của anh cũng vì hai người vợ vẫn còn chưa tỉnh lại của anh, anh chắc canh ta phải dẫn đầu nghĩa quân ra trận giết địch!”
Diệp Thiên nghe xong thì hai mắt khẽ đảo cũng lười giải thích với cô ta mà nói với Đóa Đóa: “Đóa Đóa ở nhà không được chạy ra ngoài, ba đi đánh nhau con chờ ba chiến thắng trở về nhé.”
“Vâng ba, Đóa Đóa và Kiếm Tiên ở đây canh giữ ở bên cạnh lò luyện đan chứ không đi đâu hết, chờ đan dược luyện xong mà ba chưa trở về thì Đóa Đóa sẽ cho mẹ và mẹ nhỏ uống, nếu như ba trở về thì để ba đút cho hai người uống.” Đóa Đóa nói.
“Đóa Đóa thật là ngoan!”
Diệp Thiên sờ lên cái đầu nhỏ của Đóa Đóa rồi hôn lên trên khuôn mặt của cô bé, sau đó dặn dò Thiên Hà Kiếm Tiên vài câu rồi đi cùng công chúa ra khỏi phòng thuốc.
“Cô chờ một lát, tôi đi mặc chiến bào.”
Diệp Thiên nói rồi đi vào trong phòng.
“Tôi thật sự phục anh rồi!”
Công chúa khẽ đảo hai mắt rồi xông vào theo.
“Tôi giúp anh!”
Cô ta thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của Diệp Thiên thì cảm thấy đặc biệt khó chịu, đi tới đưa mũ sắt đội lên trên đầu của Diệp Thiên, sau đó lại buộc thắt lưng.”
Tiếp theo lại luống cuống tay chân mặc chiến giáp cho Diệp Thiên.
Khi đang đeo thắt lưng cho anh, bởi vì cuống quít nên không cẩn thận đụng phải chỗ đang phồng lên.
“NHA!”
Cô ta lập tức hét lên rồi nhanh chóng rút tay về giống như là bị điện giật.
“Anh anh anh...Sắc mnha!”
Mặt công chúa đỏ đến tận cổ.
Mặc dù cô ta chưa từng nhìn thấy vẻ to lớn mạnh mẽ của đàn ông nhưng cũng biết nếu như không có suy nghĩ kia thì ở phía dưới cũng sẽ không to lớn mạnh mẽ như vậy.
Thế nhưng Diệp Thiên...
Rất rõ ràng là có suy nghĩ không đứng đắn.
“Cô lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt tôi, nếu như tôi không có phản ứng vậy thì sẽ xảy ra vấn đề.”
Diệp Thiên trợn mắt nhìn công chúa rồi tự mình buộc thắt lưng.
Công chúa nghe vậy thì tức điên lên, vừa cầm áo choàng mặc cho Diệp Thiên vừa nói: “Nếu như anh có thể giúp ba tôi đánh lui quân phản loạn, nếu như anh muốn cùng lắm thì đến lúc đó tôi sẽ...Làm cho anh hài lòng!”
Cô ta muốn để lại cho Diệp Thiên sự mong nhớ, như vậy có thể làm cho anh ta anh dũng giết địch khắp nơi ở trên chiến trận.
Nhưng không ngờ Diệp Thiên từ tốn nói: “Đợi sau khi đánh xong hai người vợ của tôi đều sẽ tỉnh lại, đến lúc đó không có chuyện của cô.”
Công chúa khẽ đảo hai mắt, tự nhủ ở trong lòng: “Đợi vợ của anh tỉnh lại chỉ sợ anh cũng không còn mạng sống để hưởng thụ.”
Nghĩ như vậy cô ta bèn hỏi Diệp Thiên: “Anh cần bao nhiêu thời gian?”
“Cái gì cần bao nhiêu thời gian?” Diệp Thiên nghi ngờ.
“Đó là...Nếu như bây giờ tôi...Anh phải mất bao lâu mới xong?” Cô ta đỏ mặt nói.
Cô ta biết sau trận chiến này không chỉ có Diệp Thiên chết mà cô ta cũng sẽ chết, cô ta đột nhiên có suy nghĩ muốn làm loại chuyện mà lúc còn sống chưa từng làm thực hiện trước khi chết, cũng xem như là nguyện vọng của mình, Diệp Thiên lại được lợi.
“Khoảng một canh rưỡi.” Diệp Thiên nói.
Một canh là hai tiếng, một canh rưỡi là ba tiếng.
Công chúa nghe vậy thì biết hy vọng tan vỡ: “Được rồi, quá dài, chúng ta không có thời gian nên đi thôi.
Diệp Thiên suy nghĩ cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Trên thực tế hoàn toàn đủ thời gian, thành sẽ không bị phá nhanh như vậy, ít nhất cũng phải bốn năm canh giờ mới có thể phá vỡ, mà trong thời gian này cũng đủ để anh ta làm hai lần.
Chỉ là ngộ nhỡ Đóa Đóa chạy vào thì sẽ không tốt.
Cho nên bỏ bi.
Thế là anh ta cùng với công chúa mỗi người cưỡi một con ngựa trắng rời khỏi Hầu phủ.
Khi hai người đến doanh trại nghĩa quân thì phát hiện doanh trại nghĩa quân đã trống rỗng, chỉ còn lại mấy người đang lười nhác ngồi ở trên võ đài.
Thấy thế công chúa bỗng nhiên nhíu chặt lông mày, một loại dự cảm không may lập tức xông lên đầu.
Hầu hết nghĩa quân bỏ chạy vì e sợ trận chiến này!
Quả nhiên!
Trần Dật Xuân và mấy tu sĩ thấy Diệp Thiên và công chúa đến doanh trại quân đội thì bay đến trước mặt hai người.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thiên hỏi.
Trần Dật Xuân thở dài nói: “Hơn ba trăm nghìn nghĩa quân biết quân phản loạn dùng bốn năm nghìn khẩu Phích Lịch Pháo để tấn công thành thì biết rằng quân phản loạn khẳng định sẽ dẫn theo số lượng lớn quân cứu viện, lại nghe nói Bắc Lương Vương muốn quyết sống chết với quân phản loạn thì tất cả bị dọa sợ bỏ chạy.”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Thiên không nói gì, công chúa tức giận đầu tiên: “Những người ham sống sợ chết này! Quả thực không xứng làm đàn ông!”
Diệp Thiên cười ha ha: “Đúng như trong dự đoán, tôi biết sẽ không trông cậy được họ có thể ra ngoài thành nghênh chiến với tôi.”
Nói đến đây Diệp Thiên vui mừng nhìn Trần Dật Xuân và mấy chục người khác nói: “Nhưng mà chuyện làm cho tôi cảm thấy vui mừng là còn có mười mấy người không sợ chết là các ngươi, nên cũng không làm cho tôi thất vọng.”
Nhưng không ngờ Trần Dật Xuân xấu hổ cười nói: “Thống lĩnh, các huynh đệ rất muốn tạo sự nghiệp lớn với ngài, thế nhưng địch mạnh ta yếu, trận chiến này tất bại nên chúng ta cũng không muốn đi chịu chết, sở dĩ chúng ta không đi là vì muốn ở đây nói với ngài một tiếng, bây giờ nói cũng đã nói rồi nên chúng ta rút lui trước.”
Nói xong mấy chục người bỏ đi như một trận gió.
Diệp Thiên: “...”
Ăn hại! Một đám ăn hại!!!
Công chúa gầm thét điên cuồng.
Sau đó liếc nhìn doanh trại quân đội trống rỗng, cô ta chỉ cảm thấy đột nhiên bị rút sạch hồn phách, vô cùng đau đớn bất lực ngồi liệt ở trên mặt đất.
“Xem ra ông trời thật sự muốn diệt cơ nghiệp của ba tôi!”
Sau khi thở dài cô ta ôm hai đầu gối bất lực khóc lên.
Diệp Thiên thấy thế thì dở khóc dở cười nói: “Cô nói cô khóc cái gì chứ, không phải còn có tôi ở đây sao, cô quên tôi đã nói với Cô thế nào sao, tôi lấy đầu thủ lĩnh quân phản loạn trong triệu quân giống như lấy đồ ở trong túi mà thôi?”
Nói đến đây anh ta đưa tay ra: “Đứng dậy đi, có tôi ở đây thì thiết kỵ của quân phản loạn cũng đừng nghĩ bước vào Bắc Lương Thành!”
Công chúa nghe xong thì trong lòng rất cảm động.
Ít nhất lúc này Diệp Thiên vẫn còn đang bên cạnh an ủi cô ta. Mặc dù cô ta không có bất kỳ hy vọng nào với Diệp Thiên nhưng lại làm cho cô ta trở nên kiên cường hơn rất nhiều. Thế là cô ta hít sâu một hơi, lau nước mắt đứng lên. Sau đó nắm bàn tay đang duỗi ra của Diệp Thiên. Nhưng không phải lên ngựa mà lôi kéo anh ta đi về phía lều vải lớn. “Cô làm gì vậy?” Ở bên trong lều vải lớn Diệp Thiên thấy công chúa cởi áo choàng của anh ta xuống thì nhíu mày hỏi. “Vừa rồi tôi nói không đủ thời gian là vì sợ càng kéo dài thì tin tức truyền vào doanh trại nghĩa quân làm cho lòng người bàng hoàng mất đi dũng khí chiến đấu, chỉ không ngờ họ chạy còn nhanh hơn thỏ không một người nào ở lại, cho nên bây giờ có thời gian tường thành cũng sẽ không bị phá nhanh như vậy, quyết chiến cũng không bắt đầu nhanh như vậy, tôi ôm lòng quyết sống chết vì sự tồn vong của ba tôi còn có Bắc Lương Thành, nếu như đã muốn chết vậy thì tôi cũng muốn một lần được làm phụ nữ rồi mới chết, như vậy cũng không uổng công tôi được sinh ra ở trên đời này, anh vừa vặn ở bên cạnh tôi xem như anh được lợi.” Lúc công chúa nói xong thì cô ta và Diệp Thiên đều giống như con đường bị mưa to Cọ rửa rất sạch sẽ. “Tới đi.” Công chúa ôm eo Diệp Thiên, hơi thở tựa như hoa lan.
Trong trường hợp này làm sao Diệp Thiên còn có thể từ chối chứ? “Nếu như không chết cô có thể xem như chuyện kế tiếp chưa từng xảy ra không?” Diệp Thiên hỏi.
“Làm sao có thể không chết chứ.” Công chúa cười thảm nói: “Anh yên tâm, nếu như không chết tôi sẽ không nhớ kỹ chuyện này càng sẽ không đi phá vỡ gia đình của anh, bởi vì người đàn ông ở trong lòng tôi phải là người có tấm thân trong sạch giống như tôi, mà anh lại không phải, nếu như không phải bây giờ không tìm thấy người đàn ông như vậy thì tôi mới không để anh được lợi.”
“Vậy là được rồi.”
Diệp Thiên lập tức cảm thấy yên tâm.
Vừa vặn đã gần một năm kể từ lúc làm với Thẩm An Kỳ nên anh ta cũng không khách sáo.
Ở bên trong lều vải lớn nhanh chóng cầm sắt hài hòa, dường như đang tấu vang một khúc hòa âm tuyệt đẹp duy nhất, không ngừng liên miên như núi cao, nước chảy, sóng lớn vỗ bờ, rung động đến tâm can!