Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 577: Chap-583




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 584: Trận chiến cuối cùng!​

Ba ngày này Bắc Lương Thành vô cùng yên tĩnh.

Ở ngoài thành không có giết chóc và chiến tranh; ở trong thành cũng không có phóng hỏa giết người và cướp bóc.

Thậm chí có ít người nghi ngờ chiến nhằm vào Bắc Lương Thành có phải cứ như vậy kết thúc không?

Vì thế có một số gia đình lớn cảm thấy thật sự rất vui mừng, họ bày biện tiệc và ăn uống thả cửa trong ba ngày để chúc mừng thắng lợi này.

Nhưng cũng có rất nhiều người cảm thấy đây chỉ là sự yên lặng trước cơn bão táp mà thôi.

Mà Diệp Thiên chính là người đang chờ đợi bão tố đến.

Ba ngày này Diệp Thiên đều ở chơi đùa với con gái, dẫn con gái ra ngoài dạo chơi, những nơi họ đi qua đều nhận được rất nhiều sự chào đón của dân chúng trong Bắc Lương Thành.

Đóa Đóa muốn ăn thứ gì Diệp Thiên đều dẫn Đóa Đóa đi mua, người ta thấy hai ba con này là người của Long tộc lại thấy rất giống với trong miêu tả nên hỏi họ có phải là Diệp Thiên thống lĩnh của nghĩa quân và con gái không?

Diệp Thiên nói đúng vậy thì mua đồ ăn vặt đều không cần phải trả tiền, ông chủ cửa hàng tặng miễn phí làm cho Đóa Đóa ăn đến nỗi miệng bóng lưỡng.

Chiều nay cửu chuyển hoàn hồn đan sẽ được luyện xong.

Cho nên buổi sáng Diệp Thiên làm bảo mẫu lại lau người cho Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy một lần.

“Vợ à em đã ngủ hai năm đêm nay em sẽ tỉnh lại rồi, con bé Đóa Đóa sướng đến phát rồ rồi, sáng sớm thức dậy đã không ngừng vui vẻ, anh cũng vui vẻ bởi vì đã lâu rồi anh không được ăn bữa sáng do vợ làm nên anh muốn ăn.”

Diệp Thiên vừa thay quần áo sạch cho Tần Liên Tâm vừa nở nụ cười nói, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều và nhớ nhung tới bữa sáng ngon lành của vợ.

Anh nghĩ tới chuyện sắp được ăn bữa sáng do vợ làm thì lại cảm thấy rất vui.

Sau khi thay quần áo cho Tần Liên Tâm, Diệp Thiên lại thay quần áo cho Thần Diệp Hy.

Thần Diệp Hy và Tần Liên Tâm cùng nằm trên một cái giường, như vậy anh có thể thuận tiện chăm sóc cho họ.

Tương tự như vậy, Diệp Thiên cũng thì thào nói không ngừng khi thay quần áo cho Thần Diệp Hy.

“Anh vẫn cảm thấy dựa vào khí chất của và dáng người của em nếu như mặc quần áo của Trái Đất thì sẽ càng đẹp hơn, có thể tôn lên dáng người của em càng tốt hơn cho nên anh đã lấy quần áo của vợ anh để thay cho em, dù sao thì dáng người của em và vợ anh cũng tương tự nhau nên em hẳn là không để ý phải không?”

“Anh đã từng nói muốn đền bù cho em, em cũng đã từng nói phải đợi anh đền bù cho em, vợ của anh rất cảm kích việc em chăm sóc cho Đóa Đóa nên cô ấy không phản đối anh cưới em, Đóa Đóa cũng rất thích em nên vẫn thường gọi em là mẹ nhỏ. Đợi sau khi em tỉnh lại anh sẽ cưới em để đền bù cho em có được không?”

“Em hẳn là sẽ không phản đối đúng không?”

Nói đến đây Diệp Thiên không nhịn được cười.

Người phụ nữ ngu ngốc này bởi vì bị anh nhìn thấy cơ thể nên không quản đường xa đi tìm anh muốn khuyên anh trở về làm Thần Tử, chỉ dựa vào điểm này Diệp Thiên đã biết mình muốn cưới cô ấy nên cô ấy chắc canh ta sẽ không phản đối.

Huống chi trước khi chết cô ấy cũng hy vọng Đóa Đóa có thể gọi cô ấy một tiếng mẹ, nói rõ rằng cô ấy cũng hy vọng có thể trở thành vợ của anh.

Đương nhiên cô cũng hy vọng có một đứa con gái đáng yêu giống như Đóa Đóa.

“Nếu như em muốn có một đứa con gái đáng yêu giống như Đóa Đóa thì anh có thể thương lượng với vợ anh, dù sao thì bây giờ Đóa Đóa cũng đã tám tuổi cũng sẽ trưởng thành trong nháy mắt, anh đã dành nhiều tình yêu thương cho con bé nên anh nghĩ vợ anh hẳn là sẽ không phản đối để em cũng sinh một đứa.”

Nói đến đây Diệp Thiên nở nụ cười.

Thật ra anh cũng rất thích trẻ con cũng hy vọng có một đám trẻ vây quanh mình, nhưng mà nghĩ tới Bắc Lương Vương anh lại thấy sợ, nếu như sau này mấy đứa trẻ cũng giống như con của Bắc Lương Vương tranh giành nhau vì lợi ích thậm chí muốn giết chết Bắc Lương Vương bằng bất cứ giá nào, vậy thì thực sự sẽ bị làm cho tức chết.

“Được rồi, hai người lại nằm đi buổi tối anh sẽ trò chuyện suốt đêm với hai người.”

Diệp Thiên nhếch miệng cười, hôn lên môi Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy sau đó mới đi ra khỏi phòng.

“Bnha!”

Đóa Đóa nhìn thấy Diệp Thiên đi ra thì cưỡi hổ trắng tới, dáng vẻ rất vui vẻ.

Diệp Thiên cũng ngồi ở trên lưng hổ trắng ôm Đóa Đóa rồi hỏi: "”Có phải là con không kịp chờ đợi hy vọng mẹ và mẹ nhỏ tỉnh lại không?”

“Đúng vậy!” Đóa Đóa gật đầu như giã tỏi: “Đóa Đóa hy vọng mẹ và mẹ nhỏ sẽ tỉnh lại ngay bây giờ, Đóa Đóa không thể chờ được nữa rồi!”

Diệp Thiên cười ha ha sau đó hỏi: “Đóa Đóa có muốn có thêm một em gái để cùng chơi đùa với Đóa Đóa không?”

“Muốn ạ!” Đóa Đóa không chút do dự nói.

Diệp Thiên cười nói: “Vậy đợi mẹ nhỏ Thần Diệp Hy tỉnh lại ba sẽ để mẹ nhỏ Thần Diệp Hy sinh cho con một em gái để cùng chơi đùa có được không?”

“Vậy thì tốt quá, nhưng mà có em gái rồi liệu ba có không cần Đóa Đóa nữa không?” Đóa Đóa nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt lo lắng.

“Sao có thể chứ."” Diệp Thiên sờ cái đầu nhỏ của Đóa Đóa nói: “Đóa Đóa mãi mãi là cung cưng của ba, ba không muốn ai cũng sẽ không bao giờ không muốn Đóa Đóa.”

“Mẹ nhỏ có con của mình rồi có đối tốt với Đóa Đóa nữa không?” Đóa Đóa lại lo lắng hỏi.

“A…”

Diệp Thiên gãi đầu: “Hay là chờ mẹ nhỏ tỉnh lại để ba hỏi mẹ nhỏ xem?”

“Được ạ.” Đôi mắt của Đóa Đóa cười thành hình lưỡi liềm nói: “Mẹ khẳng định sẽ thương Đóa Đóa giống như trước, nếu như mẹ nhỏ cũng có thể thương Đóa Đóa giống như ở trong Thần Huyền Tông thì tốt rồi, vậy thì Đóa Đóa sẽ không sợ mẹ nhỏ sinh em gái cho Đóa Đóa, hơn nữa Đóa Đóa cũng sẽ đối xử tốt với em gái.”

“Ừ.”

Diệp Thiên cười gật đầu sau đó đi tới phòng thuốc với Đóa Đóa.

......

Lúc này trong vương phủ Bắc Lương.

Bắc Lương Vương đang trao đổi chiến sự với mấy tướng lĩnh và đại thần.

“Đại vương, người mà ngài cử đi thuyết phục tam vương tử đã bị giết hại nên có thể thấy được tam vương tử cũng quyết tâm muốn cướp ngôi, tam vương tử làm ngư ông đắc lợi đang đợi ngài và nhị vương tử đánh nhau đến khi cả hai đều thiệt hại thì mới xuất binh.”

“Cách đây không lâu trinh sát đã đến báo cáo ở năm nghìn dặm bên ngoài Bắc Lương Thành phát hiện ra số lượng lớn lực lượng quân sự khoảng chừng một triệu người đang tới gần Bắc Lương Thành. Bởi vậy không khó để phán đoán rằng thành Bắc Đãng đã bị công phá nên tứ vương tử dẫn theo một triệu quân của hai thành chủ Bắc Sa và Bắc Lãnh đến để tiếp viện cho nhị vương tử.”

“Mà bây giờ ở trong thành của chúng ta nếu như không tính nghĩa quân, Long Vũ Vệ, Thần Vũ Vệ cùng với quân bảo vệ thành, tổng cộng tất cả lực lượng quân sự cũng chỉ có khoảng năm trăm nghìn người, xem như cộng với cấm quân thì cũng chỉ kéo thêm được tới sáu trăm nghìn người, mà nhị vương tử được tứ vương tử tiếp viện thì lực lượng quân sự lại lần nữa đạt được hơn hai triệu năm trăm nghìn người.”

“Tính theo thời gian thì năm sáu tiếng nữa đội quân của tứ vương tử đại quân sẽ tụ hợp với đội quân của nhị vương tử, lúc đó nhị vương tử khởi xướng tổng tiến công thì Bắc Lương Thành thực sự sẽ không thể phòng thủ được nữnha!”

Sắc mặt của Binh bộ thượng thư ngưng trọng nói.

Bắc Lương Vương nghe xong thì sắc mặt u ám đến có thể gạt ra nước.

“Xem ra ông trời thực sự muốn diệt Bắc Lương ta!”

Bắc Lương Vương cảm thấy mình đã không còn sức lực để xoay chuyển trời đất nữa.

Sáu trăm nghìn đối phó với hai triệu năm trăm nghìn, hơn nữa quân phản loạn thông qua việc tăng quân đã tăng số lượng Nguyên Anh từ năm người lên bảy người, ở trong thành tính cả Ngụy công công và Trương Thượng thì cũng chỉ có năm Nguyên Anh nên hoàn toàn không cách nào chống lại quân phản loạn.

“Ba tôi, bây giờ số lượng nghĩa quân của Diệp Thiên đã đạt tới ba trăm nghìn người, nếu như chỉ huy thỏa đáng thì có lẽ còn có thể đánh thắng!” Công chúa nói.

Binh bộ thượng thư cười gượng: “Hôm qua ta đã tới nghĩa quân doanh để kiểm tra xem xét, đó đơn giản chỉ là một đám người ô hợp không có kỷ luật, nhậu nhẹt uống rượu, chơi xúc xắc, Có một số người thậm chí còn đưa cả phụ nữ vào doanh trại quân đội để chơi, cứ như vậy thì chúng ta còn có thể trông cậy vào nghĩa quân có thể ra khỏi thành để chiến đấu sao?”

Công chúa: “...”

Mấy ngày nay cô ta đều đi tới doanh trại nghĩa quân kiểm tra quan sát, cô không biết có người đưa phụ nữ vào doanh trại của nghĩa quân hay không nhưng cô ta tận mắt nhìn thấy họ uống rượu chơi xúc xắc, hơn nữa cô ta còn từng quát họ.

Cho nên khi binh bộ thượng thư nói những lời này thì cô ta cũng cảm thấy nghĩa quân xác thực không đáng tin, ít nhất thì chiến lực của ba trăm nghìn nghĩa quân cũng không bằng một trăm nghìn quân chính quy.

“Báo!!!”

Đúng lúc này có người bảo vệ ở của thành t đến báo. “Đại vương, không xong rồi! Quân phản loạn lại tới gần Bắc Lương Thành lần nữa. Một vùng đen kịt tất cả đều là Phích Lịch Pháo, ít nhất có bốn năm nghìn khấu, dự tính nửa tiếng sau sẽ phát động tổng tấn công vào Bắc Lương Thành!” “Cái gì!” Tin tức này vừa truyền ra tất cả mọi người trong vương phủ sợ ngây người! “Bốn năm nghìn khẩu Phích Lịch Pháo cùng được bắn ra, chỉ cần bốn năm tiếng đã có thể phá tan đội hình phòng thủ của thành, lúc đó một triệu quân của tứ vương tử vừa vặn có thể đuổi tới, hai đội quân liên hợp đánh vào trong thành thì Bắc Lương Thành tất sẽ bị diệt vong!” Binh bộ thượng thư run giọng nói. “Đúng vậy. Xem ra hôm nay không thể giữ được Bắc Lương Thành!” “Mę kiếp!" Lúc này Tư Đồ Mục đại tướng quân của Long Vũ Vệ tức giận nói: “Đại vương hãy tập hợp tất cả lực lượng quân sự lại, lúc cửa thành bị phá vỡ chính là lúc chúng ta quyết sống chết với quân phản loạn!” “Đúng vậy! Chết trên chiến trường là vinh quang của mỗi tướng sĩ nên tuyệt không thể dâng tặng thành đầu hàng, không chiến đấu đến một giọt máu cuối cùng thì Thượng Quan Vân ta tuyệt không chấp nhận số mệnh!” Thượng Quan Vân cũng nói năng có khí phách.

“Đại vương, ngài hãy ra lệnh tử chiến đi, Hoàng Phủ Trung ta tuyệt không sợ chết!” Hoàng Phủ Trung vỗ ngực nói.

“Được!” Bắc Lương Vương quyết định chắc canh ta, ra lệnh: “Tập trung tất cả lực lượng quân sự ở trong thành tập trung ở cửa chính, lúc của thành bị phá bổn vương và toàn thể tướng sĩ sẽ đi ra chiến đấu, cho dù có chết cũng tuyệt không cúi đầu trước quân phản loạn!”

“Vâng!”

Tiếp theo Bắc Lương Vương lại nói: “Thường Nhi con hãy đi gọi Diệp Thiên dẫn theo tất cả nghĩa quân tập hợp ở cửa Nam, nói cho anh ta biết đây là trận chiến cuối cùng của Bắc Lương Thành nếu như nghĩa quân sợ chết thì đừng đi, không sợ chết thì hãy chiến đấu cùng với bổn vương, chết cũng phải để cho quân phản loạn phải trả một cái giá khủng khiếp!”.

“Vâng! Ba tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.