Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 579 : Đại loạn Bắc Lương Thành
Lúc này, quân phản loạn bao vay từ hai phía trái phải, hai mươi vạn Long Vũ vệ và hai mươi vạn Thần Vũ vệ, như hai cơn lốc xoáy bao vay lấy họ gào thét trong điên cuồng, nhìn về phía của hai phe quân phản loạn.
"Giết đi!!!"
Âm thanh hô hào giết chóc và tiếng móng ngựa phi hòa lẫn vào nhau, làm rung động cả trời đất.
Đặc biệt là tiếng móng ngựa phi kia, cuốn lên trăm trượng cát bụi, che khuất cả bầu trời, lại càng làm tăng thêm mấy phần kinh khủng và cảnh tượng thảm thiết tiếng vang lên cho cuộc chiến đấu sắp bắt đầu.
"Thái Vương, mau hạ lệnh cho đại quân đi bao vay nghênh đón địch từ hai phía, phái một đại quân trấn thủ cửa chính, pháo binh và Thái vương rút về quân trại!"
Một số quân sư thấy vậy, liền nói với Hoàng Phủ Thái.
Hoàng Phủ Thái gật đầu một cái.
"Truyền lệnh của bổn soái."
Lúc này Hoàng Phủ Thái truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới: "Chu Mậu thành chủ thành Bắc Mạc, lặp tức dẫn theo năm mươi vạn quân thành Bắc Mạc đi bảo vệ quân thành. Công kích hai mươi vạn quân của Long Vũ Vệ từ phía cánh phải, tiêu diệt triệt để Long Vũ Vệ.”
"Mạt tướng nghe lệnh!"
Chu Mậu lúc này lặp tức xoay đầu ngựa lại, mặt hướng về phía cánh phải của đại quân Long Vũ Vệ, hét lên một tiếng: "Tất cả đoàn quân thành Bắc Mạc quay về bảo vệ quân thành, còn lại lập tức theo bổn tướng ra phía trước nghênh địch!"
"Dạ!"
Chỉ một thoáng năm mươi vạn đội quân tinh nhuệ dữ dội xông đến đánh úp về phía đại quân của Long Vũ Vệ.
"Khương Kỳ Thụy thành chủ thành Bắc U nghe lệnh, nhanh chóng dẫn theo năm mươi vạn quân thành Bắc U bảo vệ thành quân công kích Thần Vũ Vệ từ phía cánh trái!"
"Mạt tướng nghe lệnh!"
Năm mươi vạn đại quân rất nhanh đã tiến về hướng cửa chính.
Rồi sau đó, Hoàng Phủ Thái lại để cho hai thành chủ Bắc Hoang, Bắc Vu tùy cơ ứng biến, bên nào cần chi viện thì chi viện giúp bên đó.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, anh quay đầu ngựa lại, hô to:
"Doanh trại Phích Lịch Pháo, tất cả nhanh chóng cùng bổn soái rút lui về quân trại!"
Dứt lời, anh dẫn đầu rút lui về hướng quân trại.
Trong lúc này, Tư Đồ Mục đại tướng quân của Long Vũ Vệ cùng với Chu Mậu thành chủ thành Bắc Mạc đang chiến đấu trên không với nhau.
Đại quân Long Vũ Vệ đanh chính diện khai chiến chém giết với đoàn quân đang bảo vệ quân thành của thành Bắc Mạc!
Đồng thời, đại quân Thần Vũ Vệ cũng đang chính diện khai chiến chém giết với đoàn quân đang bảo vệ quân thành của thành Bắc U!
Bởi vì Long Vũ Vệ và Thần Vũ Vệ là hai chi viện đại quân chiến lực mạnh nhất dưới quyền của Bắc Lương Vương, có thể nói là tinh nhuệ nhất trong trong nhuệ, bất luận là về tu vi, pháp bảo, thần binh cũng là mạnh hơn so với những đại quân khác.
Cho dù là hai mươi vạn đối đầu với năm mươi vạn cũng không sợ, cũng không bao giờ làm hạ mất khí thế của mình, ngược lại còn xé ra một cái miệng lớn ở hai bên.
Bởi vì Tư Đồ Mục và Thương Quan Vân, sớm đã sắp xếp người công kích ở chỗ Phích Lịch Pháo, sau khi xé rách ra, Thần Vũ Vệ và Long Vũ Vệ, đều có năm ngàn tinh nhuệ liều chết đánh về phía doanh trại phích lại pháo đã rút lui.
Bởi vì Phích Lịch Pháo cồng kềnh cho nên tốc độ rút lui di chuyển rất chậm, rất nhanh đã bị đội quân tinh nhuệ của Thần Vũ Vệ và Long Vũ Vệ đuổi kịp.
Nhưng mà trong lúc năm ngàn quân tinh nhuệ của Thần Vũ Vệ và Long Vũ Vệ đuổi đến doanh trại Phích Lịch Pháo thì số quân cũng đã chết hết một nửa.
"Trên lưng ngựa, lại dám đánh lén doanh trại Phích Lịch Pháo! thật là đáng chết!"
Sắc mặt giận dữ của người phụ trách xem tình mà là thành chủ Bắc Hoang, nói với thành chủ thành Bắc Vu: "Anh Dương, anh đi tiêu diệt quân địch công kịch cánh trái của doanh trại Phích Lịch Pháo, tôi đi phía cánh phải, lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt bọn họ!"
"Được, vậy tôi đi đây!"
Dương Khôn thành chủ thành Bắc Vu, lúc này hóa thành một luồng sáng, bắn đi về hướng phía cánh trái của doanh trại Phích Lịch Pháo đang bị công kích, thành chủ thành Bắc Vu thì bắn về hướng phía cánh phải.
Cũng ngay tại lúc này, Bắc Lương Vương hạ lệnh.
"Mở cửa trận ra, nghênh kích quân phản loạn!"
Rất nhanh, chính diện bị mở ra, lập tức Hoàng Phủ Trung dẫn theo mấy trăm nghìn đại quân xông ra ngoài.
Tiếp theo đó, Bắc Lương Vương mở đại trận hộ vệ thành ra, ra lệnh:
"Nổ pháo, áp chế hỏa lực, dữ tợn công kích đám phản quân của doanh trại Phích Lịch Pháo cho bổn vương! tiếp tục bắn tên, hung hãn bắn kích đám phản quân cho bổn vương!"
"Vâng!"
Nhất thời, mấy trăm cửa gác ở trên cổng thành Phích Lịch Pháo đồng loạt bắn ra!
Đùng, đùng, đùng!!!
Những ngọn lửa pháo như những ngôi sao trên trời, bao trùm cả hướng rút lui về của Phích Lịch Pháo.
Ngay sau đó!
Phù phù phù!!!
Mũi tên bắn như mưa rơi, bắn nhanh xuống phía dưới của quân phản loạn.
Đùa sao, quân phản loạn cũng có Phích Lịch Pháo, huống chi là quân chính quy của Bắc Lương Thành.
Bắc Lương Vương quy định sau khi nắm giữ đại quyền, kinh sư Bắc Lương Thành bảo vệ quân thành, dựng thêm tám ngàn khẩu Phích Lịch Pháo, bốn cửa thành mỗi cửa dựng hai trăm khẩu, ngoài ra mười một tòa thành, mỗi tòa dựng thêm sáu trăm khẩu Phích Lịch Pháo, mỗi cửa thành là một trăm năm mươi khẩu.
Mà tổ chức quân phản loạn của doanh trại Phích Lịch Pháo là sự kết hợp lại của năm thành trì Phích Lịch Pháo mà ra, tổng cộng có ba ngàn môn phái
Nhiều sự tấn công của Phích Lịch Pháo thế này, uy lực của nó là vô cũng khủng khiếp.
cho dù là Bắc Lương Thành có vô cùng kiên cố như thế nào mà quá nhiều sự công kích gần của Phích Lịch Pháo trong một ngày thì cũng sẽ bị công phá
"Nhanh, nhanh chóng che canh cho Phích Lịch Pháo!!!"
Hoàng Phủ Thái đã rút lui đến doanh trại quân đội, nghe thấy tiếng truyền đến của đại pháo, xoay đầu lại nhìn, nhìn thấy doanh trại Phích pháo đang gặp phải sự công kích mãnh liệt, không ít Phích Lịch Pháo đã bị phá hủy, làm cho anh tôi xém chút nữa là bị rơi từ trên lưng ngựa xuống.
Phải biết đến Phích Lịch Pháo là công cụ công kích, một khi Phích Lịch Pháo mà bị phá hủy hoàn toàn thì muốn công phá sự kiên cố của Bắc Lương Thành sẽ rất khó.
"Con mẹ nó!"
Binh sĩ của hai vị thành chủ của Long Vũ Vệ và Thần Vũ Vệ đang dọn dẹp hai bên cánh trái phải của doanh trại Phích Lịch Pháo, thấy hỏa lực đang bao trùm đến, đem Phích Lịch Pháo xung quanh họ đều phá hủy cả, ngay cả một số binh sĩ cũng bị nổ chết, khiến hai người bọn họ tức giận đến nỗi muốn bốc lửa.
Bởi vì hai người họ là nguyên anh, tu luyện cao, có thể gánh nỗi sức nổ của Phích Lịch Pháo, vì để tránh Phích Lịch Pháo bị phá hủy toàn bộ, hai người lúc này nhanh chóng đem Phích Lịch Pháo một khẩu rồi lại một khẩu đem giấu vào giới không gian bên trong.
Mấy khẩu Phích Lịch Pháo này, mỗi khẩu đều nặng cả trăm tấn, hơn nữa vừa cao vừa lớn, còn là dính liền một thể, khổng thể tách ra được, cho nên giới không gian bên trong nhẫn không gian của những lính thông thường sẽ không đựng vào được.
Phải dùng nhẫn không gian bằng nguyên chất, lối vào và sức chức cũng rất lớn, mới có thể đựng vừa những vật khổng lồ này vào bên trong giới không gian.
Mà nhẫn không gian bằng nguyên chất lại cực kỳ ít, chỉ có thành chủ cấp bật cao như bọn họ mới có một cái, cho nên là binh sĩ thông thường sẽ không có, trong lúc Phích Lịch Pháo bị phá hủy thì chỉ có thể ngắm nhìn trong than thở mà thôi.
Hai vị thành chủ bận rộn hơn một khắc đồng hồ sau, mới đem hết Phích Lịch Pháo vào biên giới bên trong.
Nhưng cộng lại cũng chỉ có một nửa số lượng, số lượng còn lại đều bị phá hủy cả rồi, khiến hai người họ tức bể phổi, lúc này chú động tiên pháp, công kích hướng về phía tường thành của Bắc Lương Thành đánh mở ra một chưởng dời núi lấp biển.
Thấy vậy, lúc này Bắc Lương Vương điều khiển tâm trận, đem hộ thành trận mở ra.
Đùng đùng!
Hai cú đấm mạnh như hai ngọn núi đánh vào tường, nếu như không có đại trận phòng ngự, một củ thì có thể đánh ngã tường thành, khiến cho hộ thành trận pháp mất đi hiệu quả, như vậy thì Bắc Lương Thành sẽ rất nguy hiểm.
Nhung mà một khi hộ thành trận pháp được khóa lại, thì Phích Lịch Pháo và lưỡi kiếm đều sẽ không phát ra được.
Bởi vì trận pháp được hình thành là một số lồng bảo hộ trong suốt, đều che phủ cả một Bắc Lương Thành bên trong đó, cho nên người ở bên trong thì không thể ra ngoài, người ở bên ngoài cũng không thể vào trong, trừ khi là đập tan trận pháp.
"Trên lưng ngựa!"
Trong lúc này, Hoàng Phủ Thái quét nhìn chiến trường, phát hiện ít nhất có hai mươi vạn binh sĩ, chết bao trùm trong Phích Lịch Pháo và mũi tên phóng ra như mưa, cộng thêm gặp phải sự công kích của hai phía và chính diện, dân số chết và bị thương có thể lên đến hơn ba mươi ngàn người, khiến anh ta tức giận đến nỗi cắn răng nghiến lời, cảm ơn không dứt.
"Thái Vương, mau thừa dịp ra lệnh thế lực bên trong nội thành, đem tất cả kho lương thực, kho dầu, kho muối, ngân hàng bên trong thành toàn bộ đốt hết, cứ như vậy, chắc chắn sẽ dẫn đến đại loạn trong thành, như thế bọn họ đành phải rút một số binh lính rời khỏi để trấn áp, một số binh lính đi tuần tra, đến lúc đó, bọn họ sẽ không thể nào có năng lực để ra chiến đấu với chúng ta, như thế chúng tôi có thể yên tâm mà phá thành, cho đến khi phá vỡ tường thành!" quân sư đề nghị ra.
"Đúng vậy!"
Hoàng Phủ Thái nghe vậy liền vui vẻ lên ngay, haha cười nói: "Đây thật là một biện pháp hay, có thể ngăn chặn trăm vạn quân
đó!"
Dứt lời, anh ta lập tức hạ lệnh: "Lập tức truyền âm cho hai mươi lăm thế lực chi viện bên trong thành, đem tất cả kho lương thực, kho dầu, kho muối, ngân hàng bên trong thành đốt hết, người cản trở giết chết không tha!". "Da!" Tiếp theo đó, Hoàng Phủ Thái lại hạ lệnh cho Long Vũ Vệ, Thần Vũ Vệ và cả quân bảo vệ thành của Bắc Lương Thành phát động tổng công kích. Cũng ngay tại lúc này, Bắc Lương Vương hạ lệnh cho rút quân về ngay lập tức. Không bao lâu sau, bên trong Bắc Lương Thành, đột nhiên xảy ra nhiều hỗn loạn. "Không hay rồi, cháy rồi, mau cứu người đi, có thích khách phóng hỏa!" Hàng triệu tu sĩ theo dõi trận chiến trên bầu trời, nghe thấy lời nói và nhìn thấy, chỉ thấy bên trong Bắc Lương Thành bốc cháy lên không ít ngọn lửa, hơn nữa vẫn còn gia tăng. "Tôi đi, đó không phải là nhà tôi, ngân hàng Thịnh Vượng Đường sao, con mẹ nó ai lại dám đốt cháy ngân hàng nhà tôi chứ!" Trần Dật Xuân phát hiện ngân hàng nhà mình bị đốt, con mắt đỏ đến nỗi có thể nhổ ra máu. Tiếp theo đó, rất nhiều tu sĩ đều kêu lên.
"Con mẹ nó chứ, kho lương thực, kho dầu, kho muối, ngân hàng Thịnh Vượng Đường đều cháy cả rồi!"
"Mẹ nó, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy, con mẹ nó là ai đã làm vậy! đem tất cả kho lương thực, kho dầu, kho muối, ngân hàng đều đốt hết thì làm sao mà sống qua ngày đây!"
"Không tốt, lòng ngực của công chúa run lên bần bật, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: "Thế lực quân phản loạn bên trong thành đã hành động rồi! hơn nữa xem ra từ kích thước phóng hóa cho thấy không dưới vạn chúng! một khi tất cả kho lương thực, kho dầu, kho muối, ngân hàng bị đốt, Bắc Lương Thành sẽ không cần đánh mà tự đổ!"
Mà Diệp Thiên, cũng cảm thấy được cơ hội của thế lực dân quân lớn mạnh đến rồi, lúc này liền nói với công chúa, bảo Cô mau đi thông báo cho ba của cô, lập tức phải binh lính đi nghiêm thủ các kho lương thực, kho dầu, kho muối, ngân hàng lớn trong thành."
Rồi sau đó anh lại hô to với các tu sĩ: "Không muốn tham gia dân binh, mau đi cứu lửa, muốn tham gia dân binh thì mau theo tôi cùng đi tiêu diệt kẻ thích khách phóng hỏa đó!"