Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 577: Tôi có tư cách làm thống lĩnh không?
Rầm rầm rầm!
Mấy nghìn đạn pháo lần lượt bắn ra, đạn lửa đầy trời, như sao băng mà xé rách không trung, nện lên tường thành, nổ ra ánh lửa ngút trời, khói thuốc súng tràn ngập, toàn thành rung động!
Nếu quân tạo phản muốn đánh vào Bắc Lương Thành, nhất định phải công phá pháp trận bảo vệ thành.
Mà pháp trận đó được thiết lập ở trên tường thành dài mười trượng, chỉ cần nổ hư một bức tường, pháp trận bảo vệ thành sẽ sụp đổ, khi đó tường thành giống như là đậu hũ, tùy tiện tìm một binh sĩ đánh một chưởng vào là có thể đánh sập tường thành.
Có điều lúc này tường thành có pháp trận che chở, ngàn pháo đạn bắn lên trên cũng như nước mưa bắn vào thủy tình, căn bản không có bất kỳ uy hiếp gì với tường thành.
Nhưng nước chảy đá mòn, chỉ cần hỏa lực đủ, hung hăng oanh tạc, sớm muộn gì cũng có thể đánh sập tường thành, phá pháp trận hộ thành, đến lúc đó khởi xướng tổng tiến công là được.
Cho nên đạn pháo liên tục oanh tạc bên ngoài cửa, căn bản không dừng được.
Chỉ cần đối phương không ra khỏi thành nghênh chiến, bọn họ cứ tiếp tục đánh như vậy, cho đến khi hủy tường thành mới thôi.
Bắc Lương Vương quan sát một lúc, thông qua hỏa lực mà phán đoán, nếu cứ oanh tạc như thế, chỉ cần một ngày, tường thành sẽ bị phá.
Vì vậy lúc này ông ta ra lệnh:
"Long Võ Vệ đại tướng quân Tư Đồ Mục nghe lệnh!"
"Mạt tướng nghe lệnh!"
"Bản vương ra lệnh cho ngươi dẫn theo hai trăm ngàn Long võ vệ, từ hướng cửa đông đi vòng qua cánh phải quân địch, mục tiêu là máy bắn pháo, phải hủy ít nhất năm trăm cái cho tôi, hoàn thành nhiệm vụ thì rút về từ cửa đông!"
"Mạt tướng nhận lệnh!"
Tư Đồ Mục hóa thành một vệt sáng, bay về phía quân doanh của Long vũ vệ ở cửa đông.
"Thần Võ Vệ đại tướng quân Thượng Quan Vân nghe lệnh!"
"Mạt tướng nghe lệnh!"
"Bản vương ra lệnh cho ngươi dẫn theo hai trăm ngàn thần võ vệ, từ cửa đông đi vòng qua cánh trái của quân địch, mục tiêu vẫn là máy bắn pháo, cũng phải hủy ít nhất năm trăm cái cho tôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ rút về từ cửa tây!"
"Mạt tướng nghe lệnh!"
Thượng Quan Vân cũng hóa thành một vệt ánh sáng, bay về phía quân doanh thần võ vệ đóng ở cửa tây.
"Thống lĩnh quân hộ thành Hoàng Phủ Trung nghe lệnh!"
"Mạt tướng nghe lệnh!"
"Nhanh chóng tập kết hai trăm ngàn quân hộ thành xuống dưới cửa chính, đợi lệnh của bản vương, nghênh chiến từ cửa chính, mục tiêu vẫn là máy bắn pháo, phá hủy hết cho tôi, nghe được tiếng chuông thì thu binh về!"
"Mạt tướng nghe lệnh!"
Hoàng Phủ Trung hô lên: "Tất cả anh đệ Thiên Hổ sư và Thiên Báo sư, cùng bản tướng xuống phía dưới tập kết, chuẩn bị xuất chiến!"
"Vâng!"
Rất nhanh, đại quân rậm rạp chằng chịt trên tường thành, ào về phía dưới cổng thành.
Quân hộ thành sở hữu năm mươi nhánh tinh nhuệ, Thiên Long Sư mười nhánh, Thiên Hổ Sư mười nhánh, Thiên Báo Sư mười nhánh, Thiên Ưng Sư mười nhánh, Thiên Hồ Sư mười nhánh.
Mỗi nhánh mười nghìn người.
Tổng cộng năm trăm nghìn người.
Mỗi người đều là tu sĩ ở Tiên Thiên cảnh trở lên.
tiếp đó, Bắc Lương Vương tiếp tục hạ lệnh:
"Đốc thống của Thiên Ưng Sư nghe lệnh, dẫn theo một trăm ngàn thiên ưng sư trấn thủ ở cửa đông, lát nữa yểm hộ Long Vũ Vệ rút về cửa đông!"
"Mạt tướng nghe lệnh!"
"Đốc thống Thiên hồ sư nghe lệnh, dẫn một trăm ngàn thiên hồ sư trấn thủ ở cửa tây, lát nữa yểm hộ thần võ Vệ rút về!"
"Mạt tướng nghe lệnh!"
"Đốc thống Thiên long sư nghe lệnh, dẫn một trăm ngàn thiên long sư trấn thủ cửa chính, lát nữa yểm hộ quân hộ thành rút về!"
"Mạt tướng nghe lệnh!"
Sắp xếp xong trận chiến, Bắc Lương Vương tự mình đốc chiến, cũng tự mình thiết lập lại mắt trận trận pháp hộ thành.
"Ba à, Bắc Lương Vương có thể đánh dẹp được những quân phản loạn kia không?" Đóa Đóa nghe nhiều người bàn luận sắp khai chiến, liền tò mò hỏi.
"Quân phản loạn đều là một đám người ô hợp, chỉ huy được thì thắng được, chỉ huy không thích đáng sẽ không đánh lại được, Bắc Lương Vương có các chỉ huy, nếu như quân phản loạn không có viện quân, tiêu hao từ từ, cuối cùng có khả năng thắng rất lớn, nếu như quân phản loạn có cứu viện, trên căn bản thua là không nghi ngờ gì." Diệp Thiên kiên nhẫn nói.
"Ngươi là một người Long Tộc thì biết gì!"
Bên cạnh có một tu sĩ Thiên Hoang Tộc xem cuộc chiến hừ lạnh nói: "Số lượng quân phản loạn nhiều như vậy, ra khỏi thành nghênh chiến là chịu chết, cũng không biết Bắc Lương Vương nghĩ như thế nào, biết rõ đánh không lại còn đánh, tôi thấy trực tiếp hiến thành là được, dù sao thủ lĩnh của quân phản loạn là con trai ông ta, vương quyền cũng sẽ không rơi vào ay người khác, ông ta làm Thái thượng Vương rất tốt, cần gì đánh tới đánh lui?"
"Ngươi không nghe thấy quân phản loạn nói gì à, muốn khôi phục việc thu thuế, ngươi không sợ dâng thành lên hì con cháu đời sau sẽ bị bóc lột à?" Diệp Thiên cười hỏi.
"Cái này..." Tu sĩ kia nhất thời nghẹn lời.
"Tôi thấy tên Long Tộc này nói có đạo lý, tuyệt đối không thể hiến thành, nếu như khôi phục việc thu thuế như trước kia, như vậy thì khó sống rồi, con nhà ai nhiều thì nhà đó xong đời." Có tu sĩ nói.
"Đúng vậy! Tuyệt không thể hiến thành được! Nếu như phá được thành, tôi có chết cũng giúp đại vương thủ thành, mười hai đứa con của tôi, nếu thu thuế thì chỉ còn cạp đất mà ăn, vậy còn không phải giống như liều mạng với bọn chúng sao!" Có tu sĩ tiếp lời.
Rất nhiều tu sĩ cùng bày tỏ, lúc phá thành thì bọn họ dùng tiên huyết để thủ thành!
Diệp Thiên nhìn thấy nhiều tu sĩ Thiên Hoang tộc đều có quyết tâm muốn bảo vệ chế độ miễn thuế của Bắc Lương Vương, liền đề nghị: "Nếu không tu sĩ chúng tôi, tập kết thành một đội dân binh giúp vua, lúc thành bị phá, trợ giúp Bắc Lương Vương chống đỡ quân phản loạn?"
"Đề nghị này rất hay!"
Có rất nhiều tu sĩ biểu thị tán thành.
"Nhưng mấu chốt là, ai tới làm thống lĩnh của dân binh?" Có tu sĩ hỏi.
"Để tôi làm." Diệp Thiên tự đề nghị.
"Ngươi?" Lúc này có tu sĩ nhìn Diệp Thiên với ánh mắt khinh thường: "Một tên Long Tộc mà đòi làm thống lĩnh cái gì, nhìn người cùng lắm là Trúc Cơ Kỳ, còn chưa chắc cho ngươi làm lính, làm người tôi chán ghét."
"Đúng vậy, ai làm thống lĩnh cũng không tới phiên một tên Long Tộc hèn mọn như ngươi làm thống lĩnh!"
Rất nhiều tu sĩ đều khinh bỉ Diệp Thiên.
"Nếu không như vầy đi." Diệp Thiên đề nghị: "Ai tu vi cao nhất thì người đó làm thống lĩnh, sao nào?"
"Tôi tán thành cái này!"
Tu sĩ xung quanh đều rối rít gật đầu.
"Tu sĩ Kim Đan Cảnh ở đây đứng ra, hiện tại chúng tôi chọn thống lĩnh." Diệp Thiên nói.
"Tôi là kim đan!"
"Tôi là kim đan!"
"Tôi cũng là kim đan!"
Rất nhanh thì có ít nhất ba mươi tu sĩ Kim Đan đứng ra.
"Vậy chúng ta thi đấu một chút, ai lợi hại nhất thì làm thống lĩnh?" Có một tu sĩ Kim Đan hỏi.
"Có thể!"
Hơn ba mươi tu sĩ Kim Đan đều gật đầu.
Lúc này Diệp Thiên nói rằng: "Không cần phiền phức như vậy, toàn bộ các người đánh một mình tôi, nếu như đánh không lại tôi, thống lĩnh để tôi làm, nếu như đánh thắng được tôi, các người lại một đấu một xem ai lợi hại nhất thì làm thống lĩnh."
Lời vừa nói ra, hơn ba mươi kim đan lập tức hai mặt nhìn nhau, sau đó toàn bộ đều cười ha ha.
"Mẹ nó ngươi có lầm không vậy, ngươi để cho hơn hơn ba mươi kim đan chúng tôi đánh ngươi? Đây tương đương với giẫm một con kiến mà cần hơn ba mươi người phải giơ chân sao?" Có tu sĩ cười lạnh nói.
"ha ha ha!"
Mấy ngàn tu sĩ xung quanh toàn bộ cười nghiêng ngửa.
Lúc này có một tu sĩ kim đan cảnh bụng phệ đi tới trước mặt Diệp Thiên nói rằng: "Đánh một tên Long Tộc, một mình tôi là đủ rồi, nếu ngươi có thể đánh thắng được tôi, chúng tôi liền cho ngươi làm thống lĩnh, nếu như đánh không lại tôi thì bị tôi đánh chết, con gái ngươi để tôi nuôi, tuy con gái ngươi là Long Tộc, nhưng rất đáng yêu, tôi không ngại thu dưỡng cô bé làm con nuôi."
"Được đó."
Diệp Thiên đáp ứng rất dứt khoát, sau đó nhìn quét qua các tu sĩ ở đây hỏi: "Các người có dị nghị gì không? Nếu như không có dị nghị gì thì nếu tôi thắng các người phải gọi tôi là thống lĩnh, nghe tôi chỉ huy!"
"Tôi không có dị nghị!" Có một tu sĩ Kim Đan nói: "Đây chính là con của chủ Phúc Thái ngân hàng Trần Dật Xuân, Trần đại thiếu đại danh đỉnh đỉnh, là tu sĩ kim đan cảnh thượng phẩm đại thành trung kỳ, trong chúng tôi sợ là anh ấy có tu vi cao nhất rồi, nếu như anh đánh thắng được Trần đại thiếu, tôi liền phục anh, dù cho anh là người Long Tộc, tôi cũng sẽ xem ngươi như thống lĩnh!"
"Đúng vậy! nếu như ngươi đánh thắng được Trần đại thiếu! Tôi liền phục ngươi làm thống lĩnh!"
"Tôi cũng vậy!"
"Tôi cũng vậy!"
Hơn ba mươi tu sĩ Kim Đan nhao nhao nói.
Nhưng trên mặt đều lộ nụ cười trêu tức.
Nói đùa, hai mươi năm trước, cả Thiên Hoang không có một tu sĩ Long Tộc, hai mươi năm nay dù Long Tộc có thiên phú tu luyện, nhưng thời gian hai mươi năm, có thể tu luyện tới Tiên Thiên Cảnh hay sao, đến được Kim Đan, hai trăm năm cũng đừng nghĩ đạt được.
Cho nên cũng không tin Diệp Thiên có thể đánh thắng được Trần Dật Xuân.
"Vậy ra chiêu đi."
Lúc này Diệp Thiên làm dấu mời với Trần Dật Xuân.
"Đưa con gái người cho người khác tổng giúp, tôi sợ đánh chết người đồng thời cũng đánh chết con gái ngươi, vậy thì thua thiệt quá, đáng yêu biết bao, tôi còn muốn nhận cô bé làm con gái nuôi." Trần Dật Xuân cười nói.
"Được." Diệp Thiên gật đầu, nói với Đóa Đóa: "Đóa Đóa đứng ở bên coi trước nhé, nếu không anh không dám đấu riêng với ba."
"Vâng ạ vâng ạ!"
Lúc này Đóa Đóa liền tụt xuống khỏi lòng Diệp Thiên, đạp không lui sang một bên.
"Hừm!" Tu sĩ ở đây đều nhíu mày thật sâu. Cô nhóc Long Tộc này, có thể đứng vững trên không mấy trăm mét? Đã đạt đến tu vi Thông Huyền Cảnh rồi sao? Bây giờ có thể xuất chiêu chưa?" Diệp Thiên nhìn Trần Dật Xuân cười hỏi. Răng rắc! Trần Dật Xuân nắm chặt tay, nhếch miệng cười nói: "Tôi chỉ cần một quyền có thể nghiền nát người thành cặn bã!" Dứt lời, thân thể gã tôi nhoáng lên, đập một quyền về phía Diệp Thiên. Thấy thế, Diệp Thiên cũng nghên đón một quyền. "Ha ha! Thằng nhóc Long Tộc này dám ra tay à, không sợ sẽ bị đánh nổ tung sao?" Có một tu sĩ Kim Đan cười nói.
Nhưng không ngờ gã vừa dứt lời.
Oanh!
Hai quyền đụng nhau trên không!
Một giây kế tiếp!
"A!"
Trần Dật Xuân như chạm vào yêu thú, cả người té bay ra ngoài, liền đập vào vài tu sĩ, mới có thể ngừng lại.