Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 571: Cơ hội trổ tài
“Trời ạ! Thật lợi hại! Hắn là người của Long tộc thật sao?” Công chúa kinh ngạc, nhìn lửa đỏ rực trời. Vẻ mặt phức tạp xen lẫn kinh ngạc cả sợ hãi.
Một chiều nháy mắt giết chết năm vị Kim Đan.
Phải cao thủ cỡ nào chứ?
Nhưng mà, xuất thân của hắn lại là người Long tộc.
Thật sự không thể tin được.
Bị áp bức hai vạn năm, người Long tộc sống như loài súc sinh, sao có thể lợi hại như vậy được?
Cô ta càng nhìn càng không hiểu được, chỉ cảm thấy quá đỗi
kinh ngạc.
Lúc này Diệp Thiên vung tay áo, xua đi vùng trời lửa, tiến về phía công chúa nói: “Cô xưng bổn cung, chắc hẳn là con gái của Bắc Lương Vương. Nếu cô còn lương tâm, coi như tôi đây cứu cô
một mạng, ngày mai cầm một tỷ tám trăm triệu linh thạch đến cải thiện cuộc sống của người Long tộc chúng ta. Nếu một linh thạch cũng không cho, coi như tôi cứu được con chó"
"Anh..” Công chúa tức đến đỏ mặt. Chẳng qua cô ta đến xóm nghèo là để tìm Diệp Thiên đến vương phủ, xem anh có đan dược nào tốt hơn cứu phụ vương cô ta.
Bắc Lương Thành đang trong nguy khốn, cô ta phải lấy đại cục
làm trọng, không thể so đo với anh.
Đột nhiên, cô ta nghĩ ra điều gì đó, liền nói: “Có phải anh có một người con gái cưỡi Bạch Hổ, cùng một lão nô bộc?"
"Đúng vậy" Diệp Thiên vừa định quay lưng đi, nghe công chúa nói vậy liền quay đầu gật nhẹ một cái.
"Vậy anh nhanh đi cứu con gái anh đi. Cô bé đang bị một đám người mặc áo choàng đen công kích."
Công chúa vội thúc giục.
"À” Diệp Thiên gật đầu: “chuyện của con gái tôi không cần cô quan tâm, nó không sao, tốt hơn là cô nên cân nhắc chuyện ở đây đi, nghĩ xem có nên dùng một tỷ tám trăm triệu linh thạch đến cảm tạ tôi hay không” Nói xong Diệp Thiên hóa thành một luồng ánh sáng bay đi.
Anh không linh cảm được điều gì khác thường, cũng như không nhận được tín hiệu cầu cứu từ Bạch Hổ nên cũng không quá lo lắng. Bởi vốn dĩ trên người Long tộc bọn họ luôn có linh thức tương thông. Nên nếu họ bị giết, anh đã sớm nhận được tin tức.
"Trời ạ, không để tâm chút nào đến an nguy của con gái mình. Trên đời này nào có người cha như vậy chứ!" Công chúa không nhịn được mà cảm thán, không quay đầu về mà đi theo anh.
Lúc Diệp Thiên và công chúa đến cửa nhà tộc trưởng, đám người mặc áo choàng đen đã bị giết hết, khắp nơi đều là thi thể.
"Trời ơi! Đây.... đây là..."
Công chúa run sợ, không thể tin được điều đang hiện hữu trước
mắt. Nhiều người mặc áo choàng đen như vậy đều bị giết sạch. Thật quá lợi hại!
“Ba, ba về rồi”
Đóa Đóa thấy ba về liền vui mừng, vỗ mông Bạch Hổ chạy đến trước mặt Diệp Thiên.
"Công chúa tỷ tỷ, sao chị lại về cùng với bao của em vậy ?? Đóa Đóa hiếu kỳ nhìn công chúa.
"Đừng để ý đến kẻ theo đuổi này, nào, để ba ôm một cái." Diệp Thiên vừa nói xong liền bế Đóa Đóa từ trên lưng hổ vào lòng.
Dù Đóa Đóa đã tám tuổi nhưng trong mắt Diệp Thiên thì cô bé vẫn là cục cưng, luôn không kìm lòng được mà muốn ôm. Mà cô bé cũng rất thích được ba cưng chiều.
Công chúa thấy vậy hai mắt khẽ đảo.
Nếu không phải muốn nhờ vả anh thì ai thèm đi theo anh chứ?
Con cũng lớn như vậy rồi, đừng tự luyến như vậy có được không?
Thấy cô ta trừng mắt, Diệp Thiên liền đặt Đóa Đóa xuống dưới.
"Chủ tử, tên này sai người đến muốn giết ngài, tôi và Bạch Hổ đã đánh gã trọng thương. Gã không đòi tiền, cũng không đòi đan dược. Tôi nghi gã có người chỉ điểm. Gã ngoan cố không khai ra đầu sỏ, tôi giữ lại mạng gã, chờ ngài thẩm vấn”.
Diệp Thiên liếc nhìn gã, Thiên Hà Kiếm Tiên từ trên không chỉ vào đầu tên người mặc áo choàng đen nói: “Không cần thẩm vấn, là con thứ hai của Bắc Lương Vương sai khiến. Giết hắn đi”
Người mặc áo choàng đen nhíu mày kinh ngạc: “Sao mày biết”
"Vừa rồi có tên óc chó muốn giết tao, nói rằng muốn vì nhị vương tử mà tạo nên nghiệp lớn, nên tao biết ngay là con trai thứ hai của Bắc Lương Vương làm"
Diệp Thiên nói.
"Ha ha ha. Người mặc áo choàng đen cười lớn: “Nếu như đã biết là nhị vương tử làm thì mày càng không nên giết tao, bởi không bao lâu nữa nhị vương tử sẽ là Bắc Lương Vương mới, mà mày đã bị nhị vương tử liệt vào hàng ngũ phải giết. Nếu mày thả tao ra, hơn nữa giết Hoàng Phủ Thường, ngày nhị vương tử công phá Bắc Lương Thành, tao sẽ thỉnh cầu nhị vương tử giữ cho mày một mạng. Nếu không, ngày đó chính là ngày chết của mày"
"Đừng nghe gã" Công chúa la lên: “Bắc Lương Thành sẽ không thất thủ, nhị vương tử sớm muộn sẽ bị ba tôi trấn áp. Tuyệt đối không được tin lời gã"
"Ha ha ha!” Người mặc áo choàng đen cười điên cuồng: “Trấn áp? Các ngươi lấy gì để trấn áp?" Nói rồi gã quay sang Diệp Thiên: “Tao cho mày biết, Bắc Lương Vương sức tàn lực kiệt, mà nhị vương tử đã nắm giữ một nửa binh quyền của Bắc Lương, số binh lực còn lại đều là trung lập. Mày cản thấy nếu nhị vương tử tiến công, Bắc Lương Thành còn thủ được chăng?"
"Ăn nói hàm hồ” công chúa vội quay sang nói với Diệp Thiên: “đừng tin lời gã mê hoặc. Phụ vương tối trước đây bệnh tình nguy kịch, các đại quân liền rời ra, nay phụ vương tôi đã qua cơn nguy hiểm, các đại quân kia nhất định sẽ quay lại xin hàng. Tới lúc đó không chỉ Bắc Lương Thành được giữ vững, nhị vương tử kia cũng
bị trấn áp. Anh tuyệt đối đừng nghe gã mê hoặc”
“Tin cô ta mày chỉ có đường chết” Người mặc áo choàng đen nói: “Tam vương tử cũng muốn kế vị, hắn khống chế ba tòa thành, chỉ đang đợi ngao cò đánh nhau hắn làm ngư ông đắc lợi. Sao có thể đi cầu hòa chứ. Mà tứ vương tử và nhị vương tử cùng mẹ sinh ra, hậu thuẫn cho nhau. Tuyệt đối không thể đi cầu hòa. Vậy nên Bắc Lương Thành sớm muộn cũng rơi vào tay nhị vương tử mà thôi”
“Nếu như mày thức thời, đầu quân dưới trướng nhị vương tử, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng. Nếu không thức thời, sớm muộn cũng bị lên đoạn đầu đài, mà ngay cả toàn bộ Long tộc trong Bắc Lương Thành lúc đó cũng sẽ bị nhị vương tử hạ lệnh tàn sát
hết.”
“M... M... M..” công chúa giận không nói lên lời.
Nếu Diệp Thiên bị dụ dỗ đến đầu quân dưới trướng nhị vương tử, không những thương thế của phụ vương không còn hy vọng mà đến Bắc Lương nhất định sẽ diệt vong!
“Tôi cảm thấy gã nói rất có lý” Diệp Thiên nhìn về phía công chúa
Công chúa: ".”
“Ha ha!” Người mặc áo choàng đen sảng khoái cười nói: “Người anh em, cậu quả là người hiểu lý lẽ, mau giết cô ta, ngày công thành, tôi nhất định sẽ tấu rõ công trạng của cậu với nhị vương tử, cam đoan cậu cả đời vinh hoa phú quý!”
“Gã ra điều kiện rất hấp dẫn” Diệp Thiên nói với công chúa.
Công chúa cắn môi: “Tôi cũng có thể ra điều kiện”
“Điều kiện gì?” Diệp Thiên hỏi
Công chúa đáp: “Chẳng phải anh muốn một tỷ linh thạch sao? Giết gã đi, tôi sẽ lập tức sai người trở về mang đến cho anh!”
“Người anh em, tôi cũng có thể cho cậu một tỷ linh thạch” Người mặc áo choàng đen vội vàng nói” Hơn nữa tôi có thể cam đoan, ngày phá thành, sẽ khiến cậu phát tài”
“Gã ra điều kiện thật sự rất hấp dẫn nha” Diệp Thiên nói.
Hai mắt công chúa khẽ đảo: “Rốt cuộc anh muốn gì? Nói thẳng
đi”
“Được.” Diệp Thiên gật đầu nói ra: “Cho tôi một tỷ linh thạch, đồng thời phải đồng ý với tôi hạ lệnh toàn thành cầm kỳ thị Long tộc, hằng năm cho mỗi hộ dân Long tộc một ngàn linh thạch phí trợ cấp dân nghèo, tôi sẽ giết gã, sẽ giúp phụ vương có chữa lành bệnh, tiện thể giúp cô giữ vững Bắc Lương Thành”
Công chúa nghe vậy trong lòng thầm tính toán. Năm triệu người Long tộc, gần năm trăm ngàn hộ dân, một năm một hộ một ngàn linh thạch. Chính là năm trăm triệu linh thạch. Khoản này tuy không nhỏ nhưng Vương phủ vẫn chịu đựng được”
“Được, tôi đồng ý”.
Người mặc áo choàng đen nghe xong lập tức la lên: “Người anh em, đừng tin cô ta, người Thiên Hoang đối với Long tộc kì thị tận xương tủy. Cho dù cô ta có hạ lệnh, cũng chưa chắc được người dân đồng ý
“Ngược lại là cậu, nếu như có thể giúp nhị vương tử làm lên việc lớn, công danh lẫy lừng, về sau có thể khiến người Thiên Hoang
không thể kỳ thị người Long tộc được nữa. Cô ta nói chưa chắc đã làm được”
“Ai là người anh em” Diệp Thiên trừng mắt liếc gã một cái, nói: “Bây giờ mày vì mạng sống, nói thật dễ nghe, nếu tao đồng ý với
mày, ngày công thành cũng là lúc mày để nhị vương tử xử tao. Có kẻ ngốc mới hợp tác với mày”
Người mặc áo choàng đen: "..”
Vậy mà bị nhìn ra rồi?
“Giết gã đi” Diệp Thiên phân phó
“Dạ chủ tử” Thiên Hà Kiếm Tiên lập tức giơ lên.
“Đừng mà!”
Một kiếm chém xuống, người mặc áo choàng đen bị chém thành hai nửa, Kim Đan bị nổ tung, chết hoàn toàn.
Công chúa như trút được gánh nặng: “Cùng tôi đến vương phủ, xem xem có thể chữa khỏi cho phụ vương tôi không? Nếu như có thể, tôi sẽ cho anh nhiều hơn cả một tỷ linh thạch!”
Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Muốn cho người Long tộc trở mình, phải gây dựng nên một đại nghiệp. Mà dưới thế cục của nước Bắc Lương, không phải là cơ hội để anh thể hiện tài năng sao? Cuối cùng anh đem theo Đóa Đóa, cùng công chúa về phủ của Bắc Lương Vương.