Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 569: Mỹ nhân nằm trong lồng ngực.
Công chúa nghe thấy vậy, mí mắt hơi nhíu lại, trầm giọng nói: "Diệp Thiên không ở trong tay bổn cung."
Nàng ta nghĩ rằng những người này, là các ca ca của nàng ta phái tới, khả năng lớn nhất là nhị ca phái tới.
Không thể nghi ngờ gì nữa, bọn họ tới để giết Diệp Thiên!
Không cho Diệp Thiên đi gặp phụ vương của nàng ta, sợ Diệp Thiên sẽ chữa khỏi cho phụ vương bằng đan dược. Từ đó làm ảnh hưởng đến đại cục.
"Có lẽ có nội gián, mới để lộ tin tức."
Nàng ta cân nhắc trong lòng.
Đồng thời, cũng càng thêm bất an.
Nếu thực sự có nội gián thì thật là đáng sợ.
Bởi vì biết phụ vương phái nàng ta đi mời Diệp Thiên vào vương phủ.
Nàng ta và thế tử không thể để lộ tin tức được.
Như vậy người để lộ tin tức sẽ là một trong bốn người kia.
Long võ vệ đại tướng quân Tư Đồ Mục, thần võ vệ đại tướng quân Thượng Quan Vân, cấm vệ quân thống lĩnh Âu Dương Hạ, và công công.
Lúc ấy trừ nàng ta và thế tử, chỉ có bọn họ ở đó.
Ông chủ của Dược Vương đường - Khâu Ngọc Đường cũng ở đây, nhưng lúc sau ông ta cùng nàng ta tới tìm Diệp Thiên, khả năng ông ta truyền tin tức ra ngoài rất nhỏ.
Nếu công công là nội gián còn được, nếu một trọng ba vị đại tướng quân làm nội gián, nhị hoàng tử đến kinh thành sẽ gặp rắc rối lớn, nào là trong nội gián ngoài bè phái, vậy phiền phức lớn rồi.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?"
Người cầm đầu bọn áo đen cười lạnh: "Nhanh chóng đem Diệp Thiên giao ra đây, bằng không chúng ta không ngại giết hết cái khu ổ chuột này, đương nhiên bao gồm luôn cả công chúa điện hạ, tất cả đều phải chết."
"Làm càn!"
Thống lĩnh thị vệ cầm đại đao trong tay chỉ về phía người áo đen, tức giận nói: "Các người quả thực là chán sống rồi sao, dám uy hiếp công chúa điện hạ, xem ta lấy đi cái mạng chó của các ngươi như thế nào!"
Dứt lời, thống lĩnh thị vệ phi lên lưng ngựa, bay lên cao mười mét, thần binh thượng phẩm trong tay chém về phía tên cầm đầu bọn người áo đen.
"Ồn ào!"
Tên áo đen cầm đầu ánh mắt sắc bén, nhanh chóng chưởng một cái, chỉ thấy bàn tay hắn ta chợt dài ra, thống lĩnh thị vệ không kịp phản ứng, lập tức bị hắn ta tóm được, sau đó chỉ hơi dùng sức một chút.
Ầm!
Thống lĩnh thị vệ liền vỡ tan tành như bong bóng khiến mọi người khiếp sợ!
Tất cả mọi người sợ ngây người!
Thống lĩnh thị vệ chính là cao thủ của phủ công chúa, tu vi đã đạt tới Kim Đan cảnh mà bị bóp chết dễ dàng như vậy sao?
Ông trời ơi! Tên áo đen này thật sự quá đáng sợ.
Trong lúc nhất thời, phía dưới lâm vào hoảng loạn.
Công chúa cũng run lên bần bật, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
"Kiếm tiên, người đánh thắng được mấy người xấu này không ?" Đóa Đóa kéo góc áo của Thiên Hà Kiếm Tiên, ngửa đầu nhỏ giọng hỏi.
Thiên Hà Kiếm Tiên cười ha ha: "Phải thử một chút mới biết được, nhưng vì để an toàn, Đóa Đóa cưỡi Bạch Hổ ra, Bạch Hổ mạnh hơn ta mà."
Đóa Đóa gật gật đầu rồi chạy vào nhà tộc trưởng.
"Công chúa, ta hỏi lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có giao Diệp Thiên ra không?"
Lúc này, tên áo đen cầm đầu có vẻ đã không còn kiên nhẫn nữa.
"Hắn ta không nằm trong tay của bổn cung, ông muốn bổn cung giao như thế nào?" Công chúa có chút tức giận.
"Hừ!"
Người áo đen cầm đầu hừ nói: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách sao ta lại giết sạch các người!"
Dứt lời, hắn ta hét lớn một tiếng:
"Giết cho ta!"
"Rõ!"
Gần trăm người áo đen lập tức đáp xuống, trong chốc lát tất cả thị vệ đều bị giết sạch.
"Dù có liều mạng cũng phải giết chết bọn chúng."
Tuy trông công chúa vẫn còn rất trẻ, nhưng lại là một quái vật sống mấy ngàn năm, là một tu sĩ tinh phẩm Kim Đan cảnh, cho nên cũng không sợ hãi mà lập tức vươn tay lên lấy một thần binh tinh phẩm ra, lao vào bọn áo đen mà chém giết.
"Giết chúng."
Bọn thị vệ kêu lên thảm thiết, đều bị bọn áo đen giết nằm la liệt dưới đất.
Leng keng leng keng!!!
Chỉ một thoáng, tiếng kim loại dày đặc va vào nhau inh ỏi.
"Trở về! Tất cả trở về!"
Thiên Hà Kiếm Tiên thấy thế vội hét lên với người Long Tộc.
Người Long tộc bị dọa cho sợ hãi, nghe Thiên Hà Kiếm Tiên nói, vội vã chạy trốn vào trong nhà tộc trưởng.
Người Long tộc chạy tán loạn khắp nơi.
Chỉ trong chốc lát, trên con đường vốn dĩ đông nghẹt người giờ chỉ còn hai đám người đang chém giết lẫn nhau, còn có ba người khác nữa vẫn đang đứng xem.
Một người là Thiên Hà Kiếm Tiên, một người là ông chủ Dược Vương đường - Khâu Ngọc Đường, còn có một người là người cầm đầu bọn người áo đen, đang đứng quan sát trên không trung.
Đặc biệt là Khâu Ngọc Đường đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên động thủ hay là nên lui lại. Nếu động thủ, đánh không lại thì sẽ chết chắc, nếu lui lại lỡ bên phía công chúa thắng thì sau này ông ta không thể ra vào Bắc Lương thành được.
Cho nên có vẻ rất khó xử.
Càng lúc càng rối rắm, bỗng nhiên phát hiện bọn thị vệ đều đã bị giết hết, chỉ còn có công chúa đang cố gắng chống chọi lại bọn áo đen.
"Còn không mau đi giúp chử tử của ông đi."
Thiên Hà Kiếm Tiên đẩy Khâu Ngọc Đường lên lưng con lợn rừng và thúc giục nói.
Khâu Ngọc Đường run bần bật nói: "Vậy sao ông không đi giúp hả? Ta thấy ông cũng là tu sĩ, ông hẳn là nên đi cứu công chúa."
"Nàng ta là công chúa của các người. Không phải là công chúa của ta, chức trách của ta là bảo vệ người Long tộc, không phải bảo vệ công chúa của các người." Thiên Hà Kiếm Tiên nói.
"Ông...!"
Khâu Ngọc Đường cạn lời, cũng lười nói chuyện tiếp cùng Thiên Hà Kiếm Tiên, sau đó bèn hô lên với công chúa: "Công chúa, người kiên trì một chút, ta đi vương phủ mượn binh!"
Nói xong, ông ta hét lớn một tiếng:
"Cha!"
Lợn rừng lập tức bay lên không.
Đúng vào lúc này!
Tên cầm đầu bọn áo đen búng tay một cái.
Vù!
Một tia kim quang chém về phía Khâu Ngọc Đường.
"Cẩn thận!"
Thiên Hà Kiếm Tiên nhắc nhở một câu.
Khâu Ngọc Đường quay đầu.
"Mẹ ơi!"
Sắc mặt ông ta tái mét. Lập tức xoay người nhảy xuống.
Vụt!
Lợn rừng bị chém thành hai nửa.
Cũng đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên, công chúa bị đá trúng, sau đó té xuống mặt đất.
"Công chúa, người không sao chứ?"
Khâu Ngọc Đường vội vàng đỡ công chúa dậy, nhìn người áo đen nói: "Diệp Thiên thật sự không ở trong tay công chúa, không tin các ngươi tự tìm trong xe ngựa mà xem, hắn ta căn bản không ở trong khu ổ chuột này!"
Người cầm đầu bọn người áo đen nghe vậy, khẽ quát một tiếng:
"Lục soát!"
Vừa nói xong liền có một tên áo đen xông vào xe ngựa kiểm tra.
Nhìn thoáng qua, người áo đen kia liền nói: "Trên xe không có ai."
Tên cầm đầu người áo đen lông mày nhăn lại.
"Đã tin chưa?" Khâu Ngọc Đường nói: "Các ngươi muốn tìm Diệp Thiên thì chờ ở đây đi, lát nữa hắn sẽ về, công chúa vô tội, các ngươi đừng giết chết công chúa!"
Lại không ngờ, tên cầm đầu người áo đen bàn tay vung lên và nói:
"Giết! Một người cũng không tha!"
Mấy chục người áo đen lập tức chém giết.
"Má ơi!"
Khâu Ngọc Đường sợ hãi, dìu công chúa đứng lên nhanh chóng lùi về sau.
Đúng lúc vào lúc này, một tiếng khẽ kêu vang lên:
"Bạch Hổ! Cắn chết người xấu này đi!"
Mọi người nhìn theo tiếng nói, thì thấy một cô bé bảy tám tuổi, nhỏ bé xinh đẹp cưỡi một con Bạch Hổ vọt ra từ nhà tộc trưởng.
"Grào!!!"
Bạch Hổ gầm một tiếng, bổ nhào qua, để lại bốn vết thương sâu trên ngực bốn tên mặc đồ đen.
Âm ầm ầm!
Chỉ một thoáng, trên ngực bốn tên áo đen như bị đạn pháo bắn trúng, lập tức bị chọc thủng.
"Thật là lợi hại!"
Khâu Ngọc Đường cùng công chúa đều kinh ngạc hộ lên.
Tên cầm đầu áo đen tức giận nói: "Giết! Giết chết con nghiệt súc này cho ta!"
Bọn người áo đen lập tức đánh về phía Bạch Hổ.
"Bạch Hổ! Mau cắn chết bọn họ!"
Đóa Đóa ham chơi, khó mà nghe lời khi cha không có ở đây, Đóa Đóa có thể thể hiện một chút thân thủ, liền chỉ huy Bạch Hổ, không có chút nào gọi là nhút nhát, ngược lại lại rất hứng thú vui vẻ.
"Tiểu tổ tông của ta ơi!"
Thiên Hà Kiếm Tiên biến sắc, vội vàng lấy một thần binh tinh phẩm ra và chém giết bọn người áo đen.
Tuy rằng Đóa Đóa là thất khiếu linh lung tâm, mọi tiên pháp đều không thể làm nàng bị thương, nhưng lỡ bọ chúng không dùng tiên pháp mà chưởng Đóa Đóa một cái thì có thể khiến cho Đóa Đóa bị hộc máu.
Diệp Thiên trở về mà nhìn thấy Đóa Đóa bị thương thì sẽ không biết sẽ như thế nào.
Cho nên ông ta không thể đứng im mà xem nữa, điều cần thiết lúc này là bảo vệ Đóa Đóa an toàn.
Thiên Hà Kiếm Tiên và Bạch Hổ hợp sức với nhau, người áo đen binh bại như núi đổ, chỉ trong chốc lát đã chết gần một nửa.
"Khốn kiếp!".
Người áo đen cầm đầu vô cùng giận dữ, cũng lấy thần binh tinh phẩm ra, lao xuống giết.
Thiên Hà Kiếm Tiên né đòn, chiến đấu với tên cầm đầu áo đen không phân cao thấp, ngang tài ngang sức với nhau.
Sau một hồi giao chiếu, Thiên Hà Kiếm Tiên đối mặt với tên cầm đầu áo đen, có vẻ lực bất tòng tâm.
"Ông giữ chân hắn ta ở đây! Ta đi vương phủ nhờ trợ giúp!"
Công chúa thấy tình thế không ổn, nói với Thiên Hà Kiếm Tiên, hóa thành một đạo quang và vọt tới vương phủ.
"Phó đường chủ, cho ta mượn vài người đi giết Hoàng Phủ Thường!"
Người cầm đầu bọn người áo đen bị Thiên Hà Kiếm Tiên cuốn lấy không thể thoát thân lập tức chạy.
Bốn năm người áo đen lập tức đuổi theo.
Không bao lâu, công chúa đã bị bọn chúng chặn lại.
"Giết!"
Phó đường chủ la lên một tiếng, dẫn đầu xông về phía công chúa.
Leng keng leng keng!
Công chúa ngăn cản mấy cái hiệp đã không thể chống đỡ nổi đám người phó đường chủ đang tấn công mãnh liệt, ngực bị phó đường chủ chưởng mạnh.
Phụt!
Máu trong miệng nàng ta không ngừng chảy ra.
Giây tiếp theo!
"A!!!"
Nàng ta rơi xuống như diều đứt dây.
Đúng vào lúc này, một đạo quang xẹt qua từ không trung, công chúa bay ngược ra ngoài vững chắc bay ra hướng tia đạo quang.
Ngay sau đó, một lời nói thô tục vang lên.
"Mẹ kiếp! Vừa về đến nhà đã có mỹ nhân rơi vào trong lồng ngực, ta đúng là quá may mắn!".