Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 559: Chap-565




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 566: Đêm mây đen gió lớn, phóng hoả giết người!​

“Bệnh tình của Đại vương trở nên nguy kịch rồi! Mau truyền Khâu Ngọc Đường vào cung!!!”

Một giọng nói vang lên, chẳng bao lâu sau, Khâu Ngọc Đường vội vàng tiến vào tẩm cung của Bắc Lương Vương.

"Tiểu nhân Khâu Ngọc Đường bái kiến thế tử điện hạ, công chúa điện hạ."

Khâu Ngọc Đường bước vào tẩm cung và quỳ xuống cúi lạy đầy cung kính.

"Đứng dậy đi, đan dược cực phẩm đâu?"

Công chúa đỡ Khâu Ngọc Đường dậy và sốt sắng hỏi.

Khâu Ngọc Đường lấy một chiếc hộp gấm từ trong tay áo ra và cung kính nói: "Đây là mười viên đan dược thượng hạng, tiểu nhân đã phải mạo hiểm tiêu tốn năm trăm triệu đá linh thạch mới lấy được nó. Hy vọng nó sẽ giúp được cho bệnh tình của đại vương!"

Khâu Ngọc Đường là người làm ăn, tất nhiên phải kiếm lại được số tiền đã bỏ ra, vì vậy ông ta phải báo cao giá lên. Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Bắc Lương Vương thì ít nhất ông ta sẽ nhận được số tiền gấp đôi, còn nếu không chữa khỏi được thì coi như là đầu tư lỗ vậy.

Quả nhiên, thế tử điện hạ nói: "Ông chủ Khâu tốn kém rồi, nếu sau khi phụ vương ta uống thuốc mà bệnh tình chuyển biến tốt đẹp thì bản cung sẽ thưởng cho ông thật xứng đáng!"

Nói xong, thế tử điện hạ nôn nóng cầm lấy cái hộp gấm và vội vội vàng vàng mở ra.

Một luồng nguyên khí dày đặc lập tức bao phủ khắp tẩm cung.

Mắt ba vị đại tướng quân lập tức phát sáng, đồng thanh kêu to:

"Nguyên khí nặng quá!"

Công chúa vội vàng hỏi: "Ba vị đại tướng quân, mau xem phụ hoàng có uống đan dược này được không."

Ba vị đại tướng quân lập tức cầm một viên lên ngửi thử.

Giây tiếp theo!

"Bảo bối! Đây đúng là báu vật đan dược trăm năm khó gặp!"

Ba vị đại tướng quân đều kinh ngạc cảm thán.

Tư Đồ Mục nói: "Thế tử, công chúa, đan dược này chứa một lượng lớn nguyên khí sinh mệnh, được gọi là sinh lực đan, dày nặng hơn cả sinh lực đan tinh phẩm chứa luồng nguyên khí dày đặc trên thị trường ít nhất gấp trăm lần, hơn nữa nguyên khí rất tinh khiết. Sinh lực đan tinh phẩm trên thị trường cũng không thể sánh bằng. Có thể nói đây chính là sinh lực đan cực phẩm!"

“Mười mấy năm trước, mạt tướng từng may mắn nhìn thấy cụ bà Đan chế luyện sinh lực đan cực phẩm trong nhà một người bạn dưới trướng Thái Cực tông. Viên sinh lực đan cực phẩm này chỉ có hơn chứ không có kém so với viên sinh lực đan cực phẩm do cụ bà Đan chế luyện, là cực phẩm trong cực phẩm đấy. Nếu cho đại vương ăn cả mười viên này vào thì ít nhất có thể giữ lại mạng sống cho đại vương."

“Vậy vậy vậy… Mau cho cha ta ăn hết đi!” Thế tử điện hạ giục.

Thật ra hắn ta cũng rất rầu rĩ, nếu Bắc Lương Vương được chữa khỏi thì hắn ta sẽ không được lên làm Bắc Lương Vương, nhưng tình thế hiện giờ đang rất nguy cấp, nếu Bắc Lương Vương chết, một khi Bắc Lương thành bị tấn công thì hắn ta không những không được lên làm Bắc Lương Vương mà có khi còn mất luôn cả mạng.

Vì vậy, hắn ta phải lấy đại cục làm trọng, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Bắc Lương Vương thì mới có thể ổn định được đại cục.

Công công lập tức bón cả mười viên sinh lực đan cực phẩm cho Bắc Lương Vương.

Không lâu sau, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Bắc Lương Vương từ từ mở mắt ra, không hề ho khan cũng không thở hổn hển.

"Phụ vương, phụ vương thấy thế nào?"

Công chúa rất mừng rỡ, ngập ngừng hỏi.

Bắc Lương Vương kinh ngạc nói: "Tốt hơn nhiều rồi, ta cảm giác có một dòng nước ấm đang phục hồi lại lục phủ ngũ tạng của quả nhân, nhưng mà Nguyên anh bị tổn thương vẫn chưa có chuyển biến gì rõ rệt."

"Tốt quá rồi!"

Tất cả mọi người nghe thấy vậy thì đều vui mừng khôn xiết.

“Phụ vương, chỉ cần long thể người hồi phục thì sớm muộn gì cũng sẽ chữa được nguyên anh, hồi phục tu vi.” Công chúa nói.

"Ừm."

Bắc Lương Vương cũng hài lòng gật đầu, hỏi: "Hai đứa đã dùng thuốc gì mà có thể kéo được bản vương về từ quỷ môn quan vậy?"

“Bẩm phụ vương, đó là nhờ ông chủ Khâu Ngọc Đường của Dược Vương Đường đã mạo hiểm và tiêu tốn năm trăm triệu đá linh thạch để mua mười viên sinh lực đan cực phẩm, mới chữa được cho phụ vương đấy ạ.” Thế tử điện hạ đáp.

"Ồ!"

Bắc Lương Vương ngồi dậy. Nhìn ra phía sau, ánh mắt rơi vào Khâu Ngọc Đường.

"Có thể chữa khỏi cho đại vương, dù có hy sinh cái mạng này của tiểu nhân cũng không đáng là gì!"

Khâu Ngọc Đường lập tức quỳ lạy, đây là cơ hội tốt nhất để lấy lòng Bắc Lương Vương, sao ông ta có thể bỏ lỡ được chứ.

Quả nhiên, Bắc Lương Vương rất xúc động, lập tức nói: "Ông chủ Khâu mau đứng dậy đi, nói cho ta nghe xem ông đã mạo hiểm và tiêu tốn một số tiền lớn để lấy được đan dược như thế nào?"

Khâu Ngọc Đường đứng lên và cung kính trả lời: "Một người Long tộc đã mang viên đan dược cực phẩm này đến dược vương đường của thần để bán, một viên trị giá năm mươi triệu đá linh thạch, và còn có hai điều kiện nữa."

"Điều kiện thứ nhất là bãi bỏ quy định ‘Người Long tộc và chó không được phép vào trong’ mà Dược vương đường đã đặt ra từ nghìn năm trước; điều kiện thứ hai, muốn dược vương đường chúng thần phải xin lỗi người Long tộc, đồng thời từ nay phải giảm ba mươi phần trăm giá tất cả các loại dược liệu cho người Long tộc, người của Thiên Hoang không được hưởng đãi ngộ này.”

"Lúc đó, bên ngoài dược vương đường có mấy trăm ngàn người Thiên Hoang đều hô hào tiểu nhân không được đồng ý, nếu như tiểu nhân đồng ý thì sau này sẽ không đến dược vương đường mua thuốc nữa."

"Nhưng tiểu nhân lo lắng cho sự an nguy của đại vương, nên đã không làm theo ý của người Thiên Hoang. Không những bãi bỏ quy định ‘người Long tộc và chó không được phép vào trong’ mà còn xin lỗi người Long Tộc, khiến vô số người chỉ trích mắng mỏ. Cuối cùng tiểu nhân dùng năm trăm triệu đá linh thạch mua lại mười viên đan dược của người Long Tộc đó, sau đó vội vàng chạy tới đây để đưa ngài dùng."

Khâu Ngọc Đường nói xong, lập tức được mọi người khen ngợi.

Bắc Lương Vương nói: “Trời đất có thể chứng giám cho lòng trung thành của ông chủ Khâu đối với bản vương, có thể đưa ra quyết định như vậy đúng là đã làm khó ông chủ Khâu rồi".

“Chỉ cần đại vương khỏe mạnh, cho dù dược vương đường có bị đập phá, phá sản và đóng cửa, tiểu nhân cũng sẽ không hối hận!” Khâu Ngọc Đường suýt chút nữa cũng tự làm mình khóc .

Bắc Lương Vương vô cùng xúc động ra lệnh: "Hãy phong cho Khâu Ngọc Đường danh hiệu Đệ nhất Lương Thương Bắc Lương. Thưởng Khâu Ngọc Đường một tỷ đá linh thạch, phong cho Khâu Ngọc Đường tước vị bá tước trung nghĩa, đồng thời kể từ nay về sau Khâu Ngọc Đường có thể tự do ra vào phủ Bắc Lương Vương, không ai được ngăn cản."

"Đa tạ đại vương! Đa tạ đại vương!"

Khâu Ngọc Đường kích động quỳ lạy.

Ông ta cảm thấy mình lời to rồi!

"Đúng rồi ông chủ Khâu, địa vị của người Long tộc thấp kém, đừng nói là đan dược cực phẩm, mà ngay cả đan dược thượng phẩm bọn họ cũng không thể chế luyện được, sao lại có thể có được mười viên sinh lực đan cực phẩm, hơn nữa chất lượng còn chẳng thua kém gì sinh lực đan cụ bà Đan chế luyện chứ?” Lúc này, Âu Dương Hạ – thủ lĩnh của Cấm vệ quân hỏi.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Bắc Lương Vương đều nhìn về phía Khâu Ngọc Đường.

"Cái này tiểu nhân cũng không rõ lắm."

Khâu Ngọc Đường lắc đầu nói: "Nhưng người này rất kỳ quái, đan dược cực phẩm quý hiếm như thế mà hắn ta cũng không thèm quan tâm, mà lại dùng nó làm bánh kẹo cho con gái mình ăn. Tiểu nhân sợ con gái hắn ta ăn hết nên đành phải chấp nhận hai điều kiện hoang đường kia, có thể thấy người đó rất không bình thường."

“Hắn ta tên là gì, hiện đang ở đâu?” Bắc Lương Vương tò mò hỏi.

Khâu Ngọc Đường trả lời: "Người này tên là Diệp Thiên. Nếu tiểu nhân không đoán nhầm thì hắn ta sống ở một khu ổ chuột, nghe nói hắn ta muốn dùng tiền bán đan dược để lợp nhà cho người của Long tộc."

"Ồ!"

Bắc Lương Vương nghe vậy thì càng thêm tò mò.

Lập tức nói: "Thường, con đi đến khu ổ chuột với ông chủ Khâu, tìm cái người Long tộc tên là Diệp Thiên kia rồi dẫn tới gặp ta."

"Vâng thưa phụ vương!"

Công chúa và Khâu Ngọc Đường lập tức rời đi.

Còn Bắc Lương Vương thì cùng thảo luận chiến lược đánh lui địch với thế tử và ba vị đại tướng quân cùng nhau.

......

Tại thời điểm này, bên ngoài cách Bắc Lương thành vạn dặm, một đội quân với quy mô vô cùng lớn đang cấp tốc tiến lên.

"Báo cáo!"

Một vị tướng quân mặc giáp đồng cưỡi ngựa tới báo cáo: "Nhị vương tử, 'Lợi Nhẫn' vừa truyền lời. Sau khi uống mười viên đan dược cực phẩm, đại vương đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm và bảo nhị vương tử mau chóng phải thế lực trong Bắc Lương thành đến khu ổ chuột giết một người Long Tộc tên là Diệp Thiên, chính là người đã bán đan dược cực phẩm chữa khỏi nội thương của đại vương. Lợi Nhẫn lo rằng kẻ này có đan dược có thể chữa khỏi Nguyên anh cho đại vương nên nhất định phải giết kẻ này trước khi công chúa tới!"

"Người Long tộc thật là ghê tởm!"

Nhị vương tử tức giận nắm chặt tay, ra lệnh: "Mau truyền tin cho Thanh Long, bảo họ không cần biết làm cách nào cũng phải giết tên Long tộc kia trước Hoàng Phủ Thường. Nếu gặp phải tình huống cấp bách, giết luôn cả Hoàng Phủ Thường, tuyệt đối không được để cho tên Long tộc kia vào vương phủ! "

"Rõ!"

Cùng lúc đó, trong Bắc Lương thành, Hắc Phong đường.

"Đường chủ, nghe nói người được chúng ta phải đi giết Long tộc đã bị một người tên là Diệp Thiên giết rồi, với lại người bán đan dược cực phẩm tại dược vương đường hôm nay cũng chính là hắn ta, hiện tại hắn ta đang ở nhà tộc trưởng của Long tộc!"

Một kẻ mặc đồ đen báo cáo.

"Rất tốt!"

Đường chủ của Hắc Phong Đường vui mừng nói: "Đêm nay vừa khéo lại là một đêm mây đen gió lớn, thích hợp để phóng hoả giết người."

"Hộ vệ nghe lệnh!"

"Rõ!"

"Hai người các ngươi dẫn năm mươi người qua đó, giết tên Diệp Thiên kia cho ta, nhân tiện lấy luôn năm mươi tỷ đá linh thạch mà hắn ta có được nhờ bán đan dược kia luôn cho ta, nếu vẫn còn đan dược thì cũng mang về đây!"

"Vâng! Đường chủ!"

Cùng lúc đó, công chúa ngồi trên một chiếc xe ngựa, dẫn theo mấy chục binh lính tiến tới khu ổ chuột.

Mười lăm phút sau, Thanh Long đường.

Gần một trăm kể mặc đồ đen tập hợp lại.

Kẻ mặc đồ đen đứng tại vị trí đường chủ lên tiếng: “Vừa nhận được tin báo, Bắc Lương Vương đã thoát khỏi nguy hiểm, mà kẻ cứu Bắc Lương Vương là một người Long tộc tên là Diệp Thiên, có lẽ bây giờ đang ở khu ổ chuột."

"Nhị vương tử ra lệnh cho chúng ta bằng mọi giá phải tìm được Diệp Thiên và giết hắn ta. Nếu có kẻ nào ngăn cản, bất luận là ai cũng giết cho ta, nhất định không được để người long tộc làm hỏng đại nghiệp của nhị vương tử!"

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Gần trăm người mặc đồ đen đồng thanh hét lên.

Đường chủ vung tay lên, quát: “Đêm nay mây đen gió lớn, đã đến lúc phóng hoả giết người, mau xuất phát tới khu ổ chuột!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.