Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 552: Chap-557




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 558: Làm đàn ông thật khó!​

Gặp phải cao thủ có huyết thống Long tộc, bảy nam nữ thanh niên có thể còn sống giống như bọn họ, thật sự là vô cùng kích động và vui sướng, thậm chí nhất thời không nói nên lời.

"Ba, người Long tộc là cái gì?"

Đóa Đóa tò mò nhìn Diệp Thiên, nói: "Ông cố nói, chúng ta là người Hải Nam, không phải người Long tộc?"

Nói đến đây, Đóa Đóa đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói tiếp: "Thế nhưng ông cố lại nói, chúng ta là hậu duệ của rồng, vậy thì chúng ta cũng là hậu duệ của Long tộc không?"

"Ừm..."

Diệp Thiên không hiểu Đóa Đóa hỏi cái gì, nhưng người của Hải Nam nói anh chính là hậu duệ của rồng, còn về phần anh có phải là hậu duệ của Long tộc hay không thì anh cũng không biết.

Nhưng mà Thiên Hà Kiếm Tiên lại biết một chút về phương diện này, nói: "Đóa Đóa nói đúng, chúng ta chính là hậu duệ của Long tộc."

"Theo ghi chép lịch sử của Côn Hư, Côn Hư ban đầu là một vùng đất hoang vắng, không có người ở. Năm vạn năm trước, một số bộ tộc Thiên Long Tinh chạy nạn đến Côn Hư, sau đó định cư ở Côn Hư. Trải qua mấy vạn năm, Côn Hư mới có hơn năm trăm triệu dân, cho nên người ở Côn Hư cũng tự gọi mình là hậu duệ của rồng."

"Và thế giới người phàm lúc đầu cũng là một nơi hoang vắng. Hàng nghìn năm trước, những người từ Côn Hư chạy nạn tới phàm giới, cho nên mới sinh sản ra nhiều người ở phàm giới như vậy."

"Vì vậy, người dân của Hải Nam được gọi là hậu duệ của rồng vì bọn họ là bản sao chính thống của Long tộc từ Côn Hư chuyển đến, cho nên dù là người của Hải Nam hay Côn Hư, bọn họ đều thuộc dòng chính thống của Long tộc."

"Hóa ra là như thế!"

Diệp Thiên đã hiểu rõ mối quan hệ trong đó.

"Mọi người đến từ Long tộc ở Côn Hư?"

Nghe thấy Thiên Hà Kiếm Tiên nói, bảy nam nữ thanh niên tò mò chạy lại.

“Đúng vậy, còn mấy người thì sao?” Thiên Hà Kiếm Tiên hỏi.

Lý Thanh Sơn trả lời: "Chúng tôi là hậu duệ của Thiên Long Tinh, nhưng nếu suy xét về nguồn gốc ban đầu, cho dù là người của Côn Hư hay Thiên Long Tinh, bọn họ đều là người của Long tộc được sinh sản ra từ Thiên Long Tinh."

“Thiên Long Tinh là nguồn gốc của Long tộc sao?” Diệp Thiên tò mò hỏi.

Bảy thanh niên nam nữ gật đầu.

"Thiên Long Tinh ở đâu? Tại sao mấy người lại chạy tới Thiên Hoang Tinh? Tại sao những người ở Thiên Hoang Tinh lại coi người Long tộc như nô lệ?"

Diệp Thiên hỏi liên tiếp ba câu.

"Haiz!"

Cả bảy người đều thở dài.

"Thiên Long Tinh đã bị phá hủy."

"Bị phá hủy?"

Diệp Thiên và Thiên Hà Kiếm Tiên vô cùng ngạc nhiên.

Bảy người gật đầu, sau đó mỗi người một câu nói rõ nguyên nhân.

Hóa ra Thiên Long Tinh nằm ở cuối phía Nam của Thiên Lộ, là hành tinh có dân số gần trăm triệu người. Hai vạn năm trước, Vô Cực Tông và phái Thần Đạo, dùng hai chiến hạm tới xâm lược Thiên Long Tinh, toàn bộ Thiên Long Tinh trở thành bình địa, trừ mười vạn nam nữ trẻ tuổi bị mang đi, những người còn lại đều bị tàn sát.

Mà hai mươi vạn người cả đàn ông lẫn phụ nữ bị bắt về Thiên Hoang Tinh làm nô lệ, khai thác quặng cho phái Thần Đạo và Vô Cực Tông, nuôi yêu thú, trồng các loại tiên thảo, tiên dược...

Bởi vì hai mươi vạn người của Long tộc bị hạ cấm chú, tất cả đều trở thành phế vật không thể tu luyện, ngay cả con cháu đời sau được sinh ra cũng có linh lực thấp, không có tư cách tu luyện nên địa vị ở Thiên Hoang Tinh đều vô cùng thấp kém, tất cả mọi người đều bị ức hiếp.

Cho đến nay, Long tộc đã sinh sản ra hàng nghìn thế hệ ở Thiên Hoang Tinh.

Bảy người trong số họ, cũng như hơn hai mươi người đã bị giết, thuộc thế hệ thứ hàng nghìn của Long tộc chính thống ở Thiên Hoang Tinh.

Đây cũng là nhóm có lai lịch tốt nhất trong thế hệ thứ hàng nghìn của Long tộc.

Bởi vì khi sinh sản ở thế hệ thứ nghìn, bọn họ không còn bị cấm chế trói buộc, cho nên có tư cách tu hành, được tộc trưởng tuyển chọn, đưa vào tu đạo viện tu hành, chuẩn bị lực lượng dự trữ cho sự quật khởi của Long tộc trong tương lai.

Chỉ là chưa từng nghĩ hôm nay bọn họ cùng nhau ra ngoài hái tiên dược lại bị mai phục, suýt chút nữa phá hủy toàn bộ hy vọng của Long tộc.

Nói đến đây, hốc mắt của bọn họ đã đỏ hoe, giống như những đứa trẻ bị oan khuất.

“Các anh chị đừng buồn, ba của em rất lợi hại, nhất định sẽ giúp mọi người không bị đám người của Thiên Hoang Tinh ức hiếp.” Đóa Đóa nói.

Nghe vậy, mọi người lập tức mỉm cười.

Lời nói của trẻ con ngây thơ hồn nhiên, nhưng bọn họ lại không thể yên tâm.

Ở Thiên Hoang Tinh, không ai có thể ngăn cản người Long tộc bị ức hiếp, người Long tộc chỉ có thể nỗ lực từ thế hệ này sang thế hệ khác, sau hàng ngàn, hàng vạn năm mới có thể ra một người vô cùng... Khiến người của Long tộc được ngẩng cao đầu.

Về phần Diệp Thiên, tu vi Tiên Thiên cảnh có lẽ ở trong mắt bọn họ là rất mạnh, nhưng ở Thiên Hoang Tinh, tu sĩ Tiên Thiên cảnh nhỏ bé như con kiến, rất dễ bị giẫm chết.

Vì vậy, bọn họ không có bất kỳ hy vọng với lời nói của Đóa Đóa.

“Địa vị của mấy người ở Thiên Hoang Tinh thấp kém ti tiện như vậy, tại sao có thể bước vào tu đạo viện tu luyện?” Thiên Hà Kiếm Tiên hỏi.

Ở Côn Hư cũng có tu đạo viện, những người có địa vị thấp sẽ không có tư cách tiến vào.

Lý Thanh Sơn đáp: "Ở thế hệ của chúng tôi, sau khi cấm chú được giải trừ, mặc dù chúng tôi có thể tu luyện, nhưng căn bản là không ai muốn dạy chúng tôi tu luyện."

"Vì lý do này, tộc trưởng của chúng tôi đi thuyết phục hơn nửa Thiên Hoang Tinh, chịu mọi lời sỉ nhục, cuối cùng thuyết phục được Bắc Lương Vương đồng ý cho Long tộc chúng tôi chọn ra ba mươi sáu hậu bối ưu tú nhất của Long tộc đi tu đạo viện tu luyện. Bởi vì bà nội của Bắc Lương Vương là người Long tộc, không phân biệt đối xử với người Long tộc, cho nên có rất nhiều người Long tộc đến Bắc Lương thành sinh sống. Dù không được người dân Bắc Lương thành thiết đãi nhưng ít nhất bọn họ cũng có một nơi để ổn định."

"Chỉ là chúng tôi ở trong tu đạo viện thường bị đối xử bất bình đẳng. Những học viên khác có linh thạch để tu luyện, chúng tôi không có, chúng tôi chỉ có thể hấp thụ linh khí để tu luyện. Những đệ tử khác có đan dược để tăng cường thân thể, chúng tôi không có. Chỉ có thể dựa vào bản thân tự đi hái dược, lấy tiền của mình để người ta luyện chế."

"May là Lăng Vi lão sư sẵn lòng dạy chúng tôi, nếu không, chúng tôi vào tu đạo viện cũng không học được cái gì."

Nói đến đây, tất cả đều cúi đầu, trong lòng tràn đầy tự ti.

“Ba, bọn họ thật sự rất đáng thương.” Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, đôi mắt đẹp chớp chớp, tràn ngập sự đồng tình.

Diệp Thiên gật đầu, không nói gì.

Nhưng trong lòng đang nghĩ cách để giúp đỡ bọn họ.

Dù sao cũng là đồng hương.

Không có linh thạch tu luyện thì anh có thể cho, không có đan dược tăng cường thân thể, anh cũng có thể luyện chế, không có pháp bảo thần binh tốt thì anh cũng có thể chế tạo ra, đối với Bắc Minh tiên tôn như anh thì quả thực những thứ này không đáng là gì.

"Đi, đám huynh đệ tỷ muội các người xếp thành một hàng, tôi sẽ tụ hồn cho bọn họ, đợi đến khi tôi mua được Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo, tôi sẽ luyện ra Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, đồng thời cứu vợ tôi, cũng sẽ cứu được huynh đệ tỷ muội của các người.” Diệp Thiên mở miệng nói.

Mặc dù mọi người không biết có thật hay không, nhưng bọn họ vẫn sắp xếp hai mươi chín hậu bối của Long tộc theo hướng dẫn của Diệp Thiên.

Sau đó, Diệp Thiên chuẩn bị tốt bí thuật tụ hai mươi chín linh hồn lại với nhau, đưa tất cả trở lại bản thể, sau đó ném ra hai mươi chín kim châm, châm vào giữa hai đầu lông mày của bọn họ, cố định linh hồn trong cơ thể.

Bọn họ đều là tu sĩ, tuy rằng tu vi thấp, nhưng linh hồn của bọn họ mạnh hơn người thường. Chỉ cần không chết trong thời gian dài, linh hồn của bọn họ sẽ không tiêu tan. Khi Diệp Thiên tới, bọn họ mới chết được vài phút, cho nên linh hồn không bị phân tán, bị Diệp Thiên dùng bí thuật ngưng tụ lại, vì vậy bọn họ vẫn có thể được cứu sống bằng Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.

Đương nhiên là nếu thân thể không bị phá hủy, nếu thân thể bị phá hủy thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa.

“Ông Lý, dùng phi kiếm nâng bọn họ lên, đưa bọn họ về Bắc Lương thành.” Diệp Thiên ra lệnh.

"Được!"

Thiên Hà Kiếm Tiên lập tức tế ra thần binh thượng phẩm Bắc Đẩu kiếm của ông ấy.

"Trời ơi! Lại là một tu sĩ Tiên Thiên cảnh!"

Bảy thanh niên nam nữ đều sững sờ!

Đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên vang lên.

"Ngưng Sương, Thanh Sơn, Vũ Đồng... Lão sư đến đây, các con sao rồi?"

Đó là một người phụ nữ mặc đồng phục màu vàng trắng, đang đứng ở trong rừng.

Cô ấy có mái tóc dài màu vàng nhạt, đường nét thanh tú, đúng là một người đẹp hiếm có.

"Lăng Vi lão sư!"

Đám người Lý Thanh Sơn chạy đến ngay lập tức.

Lăng Vi nhìn lướt qua, phát hiện một đống thi thể nằm ngay ngắn trên mặt đất, cô ấy sững sờ, cả người run lên: "Ba mươi sáu người, chỉ còn lại bảy người các con?"

"Vâng."

Bọn họ buồn bã gật đầu.

Lãnh Ngưng Sương chỉ vào Diệp Thiên nói, "Nếu không nhờ vị ca ca này cứu bọn con, e rằng tất cả bọn con đã bị người của Hắc Phong đường giết chết rồi."

"Người Long tộc có tu vi Tiên Thiên cảnh?"

Lăng Vi nhìn Diệp Thiên, đột nhiên cau mày.

Trong đám người Long tộc, tại sao lại có người có tu vi Tiên Thiên cảnh?

Cô ấy vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, Thiên Hà Kiếm Tiên đã đưa hai mươi chín thân thể lên phi kiếm.

Diệp Thiên khẽ hô, "Bảy người các người, nhanh đưa chúng tôi đến Bắc Lương thành."

"Mấy người không thể đi!"

Lăng Vi lập tức bước tới rồi nói: "Các người là người Long tộc, lại giết chết người của Hắc Phong đường, nếu đến Bắc Lương thành nhất định sẽ phải chết, tôi khuyên mấy người nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không thì không ai có thể cứu được mấy người!"

“Lòng tốt của Lăng Vi tiên tử, Diệp mỗ vô cùng cảm kích.” Diệp Thiên ôm quyền nói: “Nhưng cô không cần phải lo lắng, nếu các người không nói, không ai biết là chúng ta đã làm.”

Khi lời nói vừa dứt, Diệp Thiên phất tay áo, một luồng gió xẹt qua, xác chết của đám người mặc đồ đen đều biến thành không khí, không còn tăm tích, ngay cả vết máu trên mặt đất cũng không còn, coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Hủy thi diện tích?” Lăng Vi nhíu chặt mày.

Diệp Thiên tủm tỉm cười nói: "Bởi vì cô nguyện ý dạy bọn họ tu luyện, không phải người xấu, tôi sẽ không giết người diệt khẩu, nếu không, cô cũng biết đấy."

“Anh...!” Lăng Vi giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng.

Không ngờ anh ta lại có ý định giết người diệt khẩu?

Quả thật là khốn kiếp!

“Mau lên phi kiếm đi đồng hương.” Diệp Thiên thúc giục.

Bảy người nói không sao, Lãnh Ngưng Sương nói: "Lăng Vi lão sư, chúng ta cùng lên phi kiếm đi."

"Hừ!"

Lăng Vi hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiên, thả người nhảy lên phía trước, bay vọt về phía Bắc Lương thành.

"Tôi không giết cô ấy mà cô ấy vẫn còn giận tôi, lão Lý, làm đàn ông đúng là khó mà."

Diệp Thiên cười khổ.

"Haha!!!"

Thiên Hà Kiếm Tiên cười to.

Ngay sau đó, bảy người nhảy lên phi kiếm, bọn họ chỉ dẫn phương hướng, Diệp Thiên và Lý Thiên Canh mỗi người điều khiển một thanh phi kiếm hướng về Bắc Lương thành.

Đóa Đóa hét lên sung sướng:

"Đến Bắc Lương thành, con có thể cùng ba đi mua thuốc cứu mẹ và mẹ nhỏ rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.