Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 555: Đến Thiên Hoang, Linh Bảo Tông bị tiêu diệt!
Bầu trời mù mịt không biết ranh giới là đâu.
Đứng trên boong tàu hướng về chỗ Linh Bảo Tông đóng đô, nhìn xung quanh bao trùm dày đặc những ngôi sao, từng ngôi to lớn hiện ra giống như gần trong gan tất, tiện tay là có thể với tới được.
"Đẹp quá ba ơi!"
Đóa Đóa nắm chặt lan can boong tàu nhìn bầu trời đầy sao to lớn, đôi mắt đẹp lóe lên vẻ tò mò và kinh ngạc.
"Đúng là được mở mang tầm mắt, có rất nhiều ngôi sao trên bầu trời này!"
Thiên Hà Kiếm Tiên bất giác cảm khái.
“Long Ngạo thần tướng, tôi vừa thấy mỗi ngôi hình như có vết tích trên đó, có phải trên đó có sự sống hay không?” Diệp Thiên hỏi.
"Có, chỉ có điều là đã bị tiêu diệt." Long Ngạo thần tướng nói.
"Bị tiêu diệt?"
Diệp Thiên và Thiên Hà Kiếm Tiên đều lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc
Long Ngạo thần tướng gật đầu một cái: "Hai mươi bốn ngôi sao xung quanh Thiên lộ đều tồn tại những nền văn minh. Hai vạn năm trước, linh khí tràn vào Thiên lộ, khiến cho linh khí của hai mươi bốn ngôi sao này lớn hơn Thiên lộ gấp mấy lần. Chỉ trong vài trăm năm, tu vi ở trên hai mươi bốn ngôi sao đã tăng mạnh, có dấu hiệu sẽ dần dần vượt qua Thiên Hoang."
"Để tránh thảm họa này phủ xuống Thiên Hoang, Vô Cực Tông, Đạo Thần Tông, Thái Cực Tông và Thánh Kiếm Tông bốn môn phái hàng đầu trong Thiên Hoang, đã cử bốn mươi chiến hạm Tinh Không của Thiên Hoang Tinh với bốn mươi Hóa Thần trấn giữ trong trấn chỉ huy một vạn quân tinh nhuệ. Một trăm vạn Kim Đan, phải mất năm năm để tàn sát tất cả các tu sĩ trên hai mươi bốn ngôi sao và phá hủy chúng thành đống hoang tàn."
"Từ nay về sau, xung quanh Thiên lộ không có sự sống, chỉ còn duy nhất Thiên Hoang là thống trị tinh cực. Hàng vạn năm nay đều hưng thịnh, lớp lớp nhân tài xuất hiện, cho dù là Bắc Hàn Tinh muốn thống trị Thiên Hoang đều vô cùng khó khăn."
"Bởi vì tứ đại môn phái đã cướp đoạt một lượng tài nguyên trên hai mươi bốn tinh thần này, cho nên sức mạnh của bọn họ phải nói là rất lớn, áp đảo Thiên Hoang. Mỗi năm, Linh Bảo Tông chúng tôi phải dâng lên cho bốn đại môn phái này một trăm triệu linh thạch, nếu không sẽ bị dẫm đạp. Có thể nói chúng tôi là tầng lớp thấp cổ bé họng, không thể không cúi đầu!
Diệp Thiên thì không cảm thấy gì, còn Thiên Hà Kiểm Tiên nghe xong, ông ta liền cảm thấy da đầu tê dại.
Hai mươi bốn ngôi sao đã bị tiêu diệt!
Điều này thật quá tàn nhẫn!
“Cũng may là chưa tiến vào Côn Hư nếu không Côn Hư sẽ trở thành một mảnh đất khô cằn, hoang vu mất.” Thiên Hà Kiểm Tiên bất giác vui mừng.
Long Ngạo thần tướng cười khẩy: "Côn Hư là một vùng đất cằn cỗi đầy sỏi đá, bọn họ lười đi tiêu diệt. Vào hai vạn năm trước Côn Hư đến một viên Kim Đan còn không có, bằng không ngươi cho là Côn Hư còn tồn tại đến hôm nay hay sao."
Thiên Hà Kiếm Tiên: "..."
“Thiên Hoang có bao nhiêu Hóa Thần?” Diệp Thiên hỏi.
"Không đến một trăm, tám mươi phần trăm nằm trong bốn môn phái lớn. Linh Bảo Tông của tôi là một, đứng thứ tám trong số các môn phái hàng đầu ở Thiên Hoang, hai Lạc Nhật Tông đứng thứ tư trong mười môn phái hạng nhất." Long Ngạo thần tướng nói.
Diệp Thiên gật đầu, tính ra số lượng vẫn là không lớn lắm.
Tuy nhiên, anh đi đến Thiên Hoang để hái thuốc, không phải để đánh nhau, cho dù có bao nhiêu Hóa Thần cũng không liên quan gì đến anh. Chờ đến khi chữa khỏi cho Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy, anh ta sẽ sử dụng một loại pháp bảo cực phẩm làm con bài để Linh Bảo Tông đưa anh trở lại trái đất.
Với tu vi hiện tại hoàn toàn không phải là đối thủ của Hóa Thần. Ít nhất anh phải vào Nguyên Anh mới có thể lay chuyển được Hóa Thần.
Cũng may con số lượng không lớn lắm chưa đến một trăm, trong mười vạn dân trong Thiên Hoàng xác suất đụng phải Hóa Thần bé như hạt cát.
Dĩ nhiên, đây là những gì Cảnh Hiên Thần Tử nói với anh.
Thiên Hoang Tinh lớn hơn Trái đất một trăm lần, với hơn ba nghìn vạn dân. Chỉ có một lục địa, nó được gọi là Lục địa Thiên Hoang hay còn được gọi là Thánh địa Thiên Hoang, chiếm ba phần năm diện tích khu vực của Thiên Hoang Tinh, sau đó chính là Thiên Hải.
Thiên Hải rất giàu tài nguyên thiên nhiên, bao gồm rồng, Côn, có Huyền Vũ các loại.
Đây là một thánh địa nơi các tu sĩ Thiên Hoang Tinh săn đuổi quái vật và linh thú, nhưng cực kỳ nguy hiểm và có rất nhiều tu sĩ đã bỏ mạng ở Thiên Hải.
Thực tế, Diệp Thiên cũng có tính toán, nếu có thể, bắt sống một bầy Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cho Đóa Đóa, Tần Liên Tâm, Thần Diệp Hy và cả anh cùng với người nhà. Nó có thể tăng cường khả năng phòng ngự khiến cho các Hóa Thần không thể đến gần.
Nhưng có tu vi Hóa Thần thì mới được, nếu như Diệp Thiên có tu vi của Nguyên Anh thì gần như có thể làm được.
Bốn tháng sau, Diệp Thiên đã luyện chế ra gần hai trăm viên yêu đan, tu vi đã được nâng cấp từ Kim Đan cấp một lên Kim Đan cấp bốn.
Nhưng còn cần phải tinh chế năm nghìn viên yêu đan mới có thể tu luyện đến Kim Đan hoàn hảo.
Bởi vì mỗi lần lên được một cấp, lượng yêu đan càng dùng lại càng lớn.
Nếu có cực phẩm yêu đan như lời đồn thì chỉ cần năm trăm viên là đủ.
Tất nhiên linh thạch cũng được, nhưng linh thạch tu luyện quá chậm, cần một trăm triệu linh thạch để tu luyện Kim Đan đến độ hoàn hảo, nhưng cũng phải mất mấy trăm năm.
Nếu như có năm nghìn viên yêu đan tốt nhất thì mười năm nữa có thể làm xong.
Sau đó, lại mất thêm bốn mươi chín ngày để luyện chế Thể Đan, nâng Thể Đan lên gấp bốn lần thì có thể củng cố phòng ngự đồng thời có thể khống chế rất tốt tu vi của cảnh giới Kim Đan.
Trong vài tháng tiếp theo, dưới sự hướng dẫn cẩn thận của Diệp Thiên, Đóa Đóa tiến vào cảnh giới Thông Linh từ cảnh giới Luyện Khí của tu vi ban đầu, thành công đạt đến cảnh giới Thông Linh.
Con nhoc này lười biếng không thích tu luyện, bằng không với trình độ của con bé và sự chỉ dẫn của Diệp Thiên, con bé tu luyện sẽ không chậm hơn Diệp Thiên.
Chín tháng nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn.
Vào ngày này, Cảnh Hiên Thần Tử đến gác mái nơi Diệp Thiên ở và nói cho anh về việc mười giờ sau, chiến hạm Tinh Không sẽ rời khỏi Thiên Lộ tiến vào Thiên Hoang.
"Thật tốt quá! Mẹ và mẹ nhỏ Thần Diệp Hy cuối cùng có thể sẽ nhanh tỉnh lại!"
Sau khi Đóa Đóa biết được tin này trong lòng không khỏi vui sướng.
Bởi vì Diệp Thiên nói với nó rằng Thiên Hoang có rất nhiều Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo, người ta ở đó đều hái về cho lợn ăn, có thể nói kiếm được một ít Cửu Chuyển Hoàn Hồn Thảo có thể không mấy dễ dàng.
"Đóa Đóa đi ra ngoài chơi với Bạch Hổ và tiểu Hồ Ly đi. Ba lau người cho mẹ và mẹ nhỏ Thần Diệp Hy." Diệp Thiên nói.
Đóa Đóa bây giờ đã gần tám tuổi rồi, không nên cho nó xem những thứ mà nó không nên xem, kẻo con nhỏ lại tò mò hỏi cái này cái kia, không hay.
Đóa Đóa gật đầu chạy đi chơi với Bạch Hổ và yêu thú giỏi nhất Cửu Vĩ Hồ.
Trong chín con yêu thú siêu phàm, Đóa Đóa thích nhất là con cáo trắng như tuyết và vì thấy dễ thương nên đã đem nó về.
Lúc này, Diệp Thiên lấy khăn nhúng một ít nước ấm và lau người cho Tần Liên Tâm và Tần Hi.
Sau gần hai năm hôn mê, cả hai người đều xanh xao, gầy gò, mất đi hoàn toàn, cả người mất đi hoàn toàn vẻ thanh tú trước đây khiến Diệp Thiên không khỏi cảm thấy đau khổ.
Nhưng nó không thành vấn đề, chỉ cần họ tỉnh lại và tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ trở lại giống như trước kia.
Sau khi lau người, Diệp Thiên lại mặc quần áo sạch cho hai người họ.
Anh định đến Thiên Hoang liền rời Linh Bảo tự tìm một nơi ở, sau đó bỏ tiền ra để nhờ người hái Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo.
Dù sao thì anh đã lấy được pháp bảo từ Táng Tiên Cốc, anh lo lắng đi cùng với Linh Bảo Tông cùng bọn người Long Ngạo thì không chừng có thể gặp phải điều không may.
Ngay từ ban đầu, anh muốn diệt khẩu bọn họ, nhưng anh sợ rằng sẽ không có chiến hạm Tinh Không để trở về Trái đất.
Vì vậy chỉ có thể tạm thời tránh xa bọn họ và chờ khi cứu được Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy, rồi xem thử có thể đi theo chiến hạm Tinh Không từ các môn phái khác trở về được hay không, nếu có thể là thì tốt còn nếu không, chỉ có thể mạo hiểm liên lạc với Long Ngạo.
Rất nhanh đã đến mười giờ, Diệp Thiên sử dụng pháp bảo tối cao là Đương Phi Kiếm, mang Tần Liên Tâm, Thần Diệp Hy và Đóa Đóa lên boong tàu.
"Sư phụ, ngài làm gì vậy? Sao lại mang hai vị sư mẫu đi nhanh vậy?" Cảnh Hiên Thần Tử hỏi .
Diệp Thiên cười nói: "Giờ phải mau đến Thiên Hoang? Vi sư xin phép cáo từ, vi sư phải mau đi tìm thuốc cứu hai vị sư mẫu của cậu."
“Đừng mà, sư phụ!” Cảnh Hiên Thần Tử nắm lấy tay Diệp Thiên tay: “Không phải chỉ là Cửu Chuyển Hoàn Hồn Thảo thôi sao? Đây cũng đâu phải chuyện gì lớn, ngài cùng đệ tử đi đến Linh Bảo Tông, đệ tử sẽ phái người hái cả một chiếc xe ngựa quay lại giao cho sư phụ không phải được rồi hay sao?"
“Đúng vậy, Diệp thượng tiên cùng đến Linh Bảo Tông với chúng tôi, để chúng tôi có thể tiếp đón và chiêu đãi ngài một bữa.”Long Ngạo cũng nói theo..
“Không cần đâu Long Ngạo, tôi là Diệp Bắc Minh quen đi chu du một mình một cõi, muốn đi thăm thú khắp nơi, không quấy rầy ai cả.” Diệp Thiên xua tay.
“Sư phụ!” Cảnh Hiên Thần Tử làm nũng nói: “Ngài theo tôi đến Linh Bảo Tông, tôi muốn ngài hướng dẫn cách tu luyện Kiếm Vũ Quyết.”
Diệp Thiên không biết nên làm gì với Cảnh Hiên Thần Tử, anh nhẹ nhàng nói: “Nếu hiểu cho sư phụ thì đừng mời tôi đến Linh Bảo Tông nữa. Còn nếu không hiểu cái gì thì có thể thông qua thần khí hỏi vi sư, vi sư sẽ hướng dẫn."
Anh vẫn hiểu người đệ tử mình thu nạp giữa đường này không phải là người xấu, cho nên cũng không ngại nói cho người đệ tử này biết sự thật.
Đương nhiên Cảnh Hiên Thần Tử không ngốc cũng nghe ra được ý tứ của Diệp Thiên, không còn cách nào khác ngoài cong môi nói: "Ngay cả sư phụ cũng quen làm theo cách của mình, vậy đệ tử sẽ không ép buộc ngài nữa."
“Được.” Diệp Thiên hài lòng nói: “Luyện tập chăm chỉ, đừng làm xấu hổ Linh Bảo Tông, huống chi tôi là sư phụ của cậu.”
“Vâng! Sư phụ!” Cảnh Hiên Thần Tử chắp tay kính anh.
"Ồ, một số người coi thường Linh Bảo Tông của chúng ta, cảm thấy miếu nhỏ của chúng ta không thể chứa nổi ai đó thật không cho chúng ta một chút thể diện. Muốn đi đến Vô Cực Tông, chúng ta cũng không còn cách nào!” Phó tướng Lâm Sùng Hổ ở một nói bóng nói gió.
“Ý tôi không phải vậy.” Diệp Thiên nói.
"Ý của ngài không phải vậy? Vậy thì ngài nên chấp nhận lời mời tử tế của chúng tôi và đến phái với tư cách là một vị khách, để chúng tôi có thể để nói lời cảm ơn vì đã cứu chúng tôi khỏi Lạc Nhật Tông." Lâm Sùng Hổ nói.
“Đúng vậy, ngài chính là coi thường Linh Bảo Tông của chúng tôi!” Phó tướng Vương cũng giả bộ bất mãn.
Diệp Thiên có thể thấy được, hai người này đều là những kẻ nguy hiểm, một khi đã đến Linh Bảo Tông, nhất định bọn họ sẽ đem chuyện anh có pháp bảo cực phẩm nói cho chưởng giáo bên kia, rồi hắn sẽ gặp rắc rối.
Vì vậy, anh không thể đi!
“Hai người nói thế nào cũng được.” Diệp Thiên thờ ơ nói.
"Anh ..." Lâm Sùng Hổ tức giận chỉ vào Diệp Thiên: "Anh không nể mặt Linh Bảo Tông chúng tôi!"
Ông ta không quên việc Diệp Thiên dùng kiếm Vũ Quyết đánh bại ông ta khiến ông ta rất mất mặt, ở Côn Hư không có cách nào lấy từ tay Diệp Thiên nhưng một khi đã tới Linh Bảo Tông, ông ta có vô số cách để lấy được.
Kết quả, Diệp Thiên không đến, ông ta có thể không bực mình sao?
“Được, được rồi, cho dù Diệp Thiên không muốn đi, chúng ta cũng đừng ép buộc. Dù sao mỗi người đều có ý muốn của riêng mình.” Long Ngạo thần tướng đứng ra giảng hòa
Sau đó ông ta quay sang cười nói với Diệp Thiên: "Nếu Diệp thượng tiên không muốn chúng tôi cũng không miễn cưỡng, nếu như có việc gì cần giúp thì cứ đến tìm tôi ."
Diệp Thiên gật đầu, cũng không khó nhìn ra Long Ngạo thần tướng cũng không có tâm tình xấu.
Điều này lại gây khó chịu cho hai vị phó tướng kia.
Nếu anh không đến Linh Bảo Tông, thiên Hoang lớn như vậy sẽ không dễ dàng tìm được anh.
Có cách nào để lừa anh tới Linh Bảo Tông Không? Cả hai chìm đắm trong suy nghĩ.
"Sư tôn! Sắp đến Thiên Hoang rồi!"
Không lâu sau, Thần Tử đột nhiên hét lên.
Cơn gió mạnh khiến bầu không khí đen kịt xung quanh đột nhiên biến mất một cánh đồng bằng trắng xóa hiện lên.
Đây là vùng bằng Nam Cực của Thiên Hoang Tinh, và Thiên Lộ nằm từ cực bắc của Côn Hư đến cực nam của Thiên Hoang.
"Nã pháo!"
Bốn con tàu thuộc Lạc Nhật Tông đã đợi chín tháng nay, lúc này đều phát lệnh nổ súng.
Bùm bùm bùm bùm!!!
Gần một nghìn phát súng đều đã được bắn vào Linh Bảo Tông.
Bum!
Hệ thống phòng ngự của Linh Bảo Tông ngay lập tức tan vỡ, thân tàu bị bắn phá làm đôi. Linh Bảo Tông ngay lập tức mất kiểm soát và nhanh chóng ngã xuống.
"A!!!"
Kèm theo đó là những tiếng la hét thất thanh và sau đó là một tiếng nổ lớn, chiếc thuyền Linh Bảo Tông đập mạnh vào tảng băng.
Sau đó, một giọng nói vang vọng trên bầu trời.
"Tôi đợi các người rất lâu rồi! Rốt cục thì các người đã trở lại! Nói! Con tàu Lạc Nhật thứ sáu của giáo phái của tôi đã bị tiêu diệt! Có phải là do các người làm hay không?"