Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 547: Chap-549




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 550: Thú vương hạ lệnh, toàn bộ yêu thú tấn công!​

"Hahaha !!!"

Nhìn thấy cảnh này, Thập trưởng lão cùng mấy người đang đuổi theo đều không nhịn được, bật cười lớn tiếng.

“Đồ ngốc này, hoảng sợ đến nỗi chạy toán loạn khắp nơi, lại dám tháo chạy tới chỗ yêu thú mãn cấp tinh phẩm. Lần này không cần chúng ta ra tay, bọn chúng sẽ phải lâm vào bước đường trở thành đồ ăn trong miệng yêu thú!” Ân Báo thần tướng ôm bụng cười lớn.

"Ừm!"

Thập trưởng lão cười nói: "Kết quả này tôi cũng không ngờ tới. Ngược lại giúp chúng ta tiết kiệm thời gian khỏi lãng phí lên người bọn chúng. Có thể quay về tiếp tục tìm kiếm và săn giết yêu thú tinh phẩm cấp một rồi."

Nói rồi,Thập trưởng lão cũng không thèm đoái hoài gì đến bọn họ nữa.

Thật nực cười. Yêu thú mãn cấp tinh phẩm là một sự tồn tại đáng sợ mà bọn họ không dám đụng tới. Bọn chúng xông tới trước thứ yêu thú đáng sợ như vậy, còn cần gì đến bọn họ ra tay?

Hoàn toàn có thể bị yêuthú ăn thịt đến nỗi không còn một mảnh vụn!

Không ngờ, khi bọn họ đang chuẩn bị quay người, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên giống như một chiếc chuông bạc.

"Đại quái thú, mi đừng cắn bọn ta, chúng ta kết bằng hữu với nhau, được chứ?"

Ngay khi yêu thú mở miệng định ăn thịt, Đóa Đóa đột nhiên nói với yêu thú.

"Haha !!!"

Nghe thấy lời này, Thập trưởng lão và mấy người kia đều cười hả hê.

"Cô gái nhỏ này thật quá nực cười. Lại bảo yêu thú kết bằng hữu với nó? Con bé bị điên rồi sao?" Ân Báo thần tướng không khỏi lên tiếng.

Nhưng chưa từng nghĩ rằng, giọng nói của con bé vừa dứt.

Liền nhìn thấy con yêu thú đang định cắn Đóa Đóa bọn họ đột nhiên ngừng tấn công, đôi mắt vốn dĩ to lớn dữ tợn lúc này cũng trở nên dịu dàng.

Sau đó, con yêu thú ngậm miệng lại. Hướng về phía Đóa Đóa, gật gật đầu, còn dụi đầu lên người Đóa Đóa hai lần. Thể hiện tình hữu hảo.

"Chuyện gì vậy?"

Năm người Thập trưởng lão đều sững sờ.

Không thể tin nổi cảnh tượng này!

Con yêu thú lại thực sự đồng ý kết bằng hữu với cô gái nhỏ này?

"Hì hì!"

Lúc này, Đóa Đóa cất tiếng cười như tiếng chuông bạc, vuốt vuốt cái đầu lông lá xồm xàm của con yêu thú, nói: "Đại quái thú, xem ra mi rất lợi hại, có thể giúp ta cắn chết bọn họ không?"

Nói xong, Đóa Đóa chỉ về phía Thập trưởng lão năm người bọn họ.

Giây tiếp theo, con yêu thú đi về hướng mà Đóa Đóa đã chỉ.

Grừ !

Thập trưởng lão và những người khác sắc mặt tức thì thay đổi, vừa sợ hãi nuốt nước miếng,vừa lảo đảo lùi về phía sau.

Kết quả là trước bao nhiêu ánh mắt, con yêu thú lại lắc đầu nói với Đóa Đóa: "Bọn chúng không xâm phạm lãnh địa của ta, ta không muốn cắn chúng."

Đóa Đóa có thất khiếu linh lung tâm, có thể giao tiếp với vạn vật, vì vậy con bé đã dùng tâm hồn của mình để giao tiếp với yêu thú: "Nhưng chúng ta là bằng hữu, mi có thể giúp ta không, bọn họ muốn giết ta và ba ta!"

Yêu thú suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ta có thể không cắn các người, nhưng ta cũng sẽ không giúp các người. Hơn nữa, các người cũng không thể động vào thứ tBảo Bảo vệ, nếu không ta cũng sẽ cắn các người."

Nói rồi, yêu thú đã lùi xuống bên cạnh phiến đá. Dáng vẻ không được phép động vào pháp bảo mãn cấp tinh phẩm trên phiến đá.

Đóa Đóa bĩu môi, quay đầu nói với Diệp Thiên: "Ba, nó không nói nó không cắn chúng ta, nó cũng không giúp chúng ta, còn không cho chúng ta đụng vào đồ của nó."

"Chết tiệt. Đúng là thứ yêu thú ngu dốt. Chẳng giống loại thần thú như Bạch Hổ có thể giao tiếp dễ dàng như vậy. Nó chẳng qua chỉ là thứ não tàn!" Diệp Thiên không khỏi mắng chửi.

Phải biết rằng nếu yêu thú không giúp đỡ, bọn họ không những không thoát khỏi thập trưởng lão bọn họ, ngược lại còn bị thập trưởng lão bọn họ tàn sát ngay nơi này

Đương nhiên, điều này Diệp Thiên cũng không ngờ tới.

Anh vốn tưởng rằng Thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa có thể kết bằng hữu với yêu thú nghe lời Đóa Đóa như Bạch Hổ, Đóa Đóa kêu nó làm gì thì làm cái đấy. Không ngờ con yêu thú này cứng nhắc như vậy, không chịu giúp đỡ bọn họ .

Chẳng trách nó là yêu thú chứ không phải là thần thú.

Thật là ngu xuẩn!

"Đúng thế! Mi là đồ ngu ngốc!" Bạch Hổ không khỏi dùng tiếng thú vật để chửi bới: "Nếu không phải ở trong này mà là bên ngoài, chủ nhân của ta đảm bảo chặt chết nhà mi. Vả lại đi theo chủ nhân ta tốt biết bao, ngày ngày có đan dược để uống, còn có thể được tiểu chủ nhân dễ thương ôm vào trong lòng. Nếu mi không cho bản thân là thứ ngu ngốc, vậy thì hãy cắn chết bọn họ,biến thành chú chó con cho tiểu chủ nhân ôm. Nếu mi không cắn chết bọn họ, mi vĩnh viễn là đồ ngốc. Chỉ có thể bị giam hãm trong mảnh đất cỏn con này, sớm muộn gì cũng sẽ bị săn giết! "

"Gầm!!!"

Yêu thú bị lời nói của Bạch Hổ làm cho nổi cáu, nó há to miệng, bổ nhào về phía Bạch Hổ, còn không quên nói với Đóa Đóa: "Ta muốn cắn chết nó, mi mau xuống đi, nếu không ta cũng cắn chết mi!"

"Bạch Hổ! Mau chạy!"

Đóa Đóa không đành lòng để Bạch Hổ bị cắn chết, ngay lập tức hét lên.

Bạch Hổ phản ứng nhanh chóng, vắt cẳng chạy ngay, còn vừa chạy vừa mắng chửi: "Đồ ngu nhà mi, ta sẽ kêu tiểu chủ nhân của bọn ta đi tìm Thú vương của bọn mi, nói với thú vương của bọn mi đánh chết thứ ngu xuẩn nhà mi!"

Yêu thú nghe nói đến thú vương liền run lẩy bẩy, nhanh chóng lui về địa bàn của mình, không dám thở to lấy một hơi.

Khứu giác của nó còn nhạy bén hơn cả của tu sĩ, có thể ngửi thấy thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa, có thể giao tiếp với vạn vật. Bao gồm cả Thú vương.

Ngộ nhỡ Thú vương bị con bé thuyết phục thì sao?

Do vậy nó rất sợ hãi.

Bởi vì ở lãnh địa này, thú vương là kẻ thống trị tối cao, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, tất cả yêu thú sẽ tấn công, xé xác nó thành từng mảnh.

"Hahaha !!!"

Nhưng Thập trưởng lão bọn họ không hiểu tiếng thú vật. Tưởng rằng đám người Diệp Thiên bị yêu thú đuổi đi, bọn họ không nhin nổi cười lớn tiếng, sau đó liền đuổi theo sau.

"Yêu thú không giúp các người! Đừng chạy nữa! Đứng lại chịu chết đi!"

Thập trưởng lão và mấy người kia vừa đuổi theo vừa hét lớn.

“Làm gì đây Diệp thượng tiên, Thập trưởng lão chạy quá nhanh, chúng ta sắp bị đuổi kịp rồi!” Long Ngạo lo lắng nói.

“Thú Vương ở đâu?” Diệp Thiên hỏi.

Lời nói của Bạch Hổ đã nhắc nhở anh, có lẽ tìm Thú vương, mới là lựa chọn tốt nhất.

Tốt nhất là có thể thương lượng được với Thú vương, lỡ thương lượng không được, có Đóa Đóa ở đó, việc giữ bọn họ lại chắc hẳn không phải là vấn đề gì to tát.

Nhưng trước hết là anh và Bạch Hổ phải ngậm miệng lại.

Đặc biệt là Bạch Hổ. Cái miệng chỉ toàn nói bậy bạ, khiến cả yêu thú mãn cấp tinh phẩm người ta cũng bị chọc tức phát điên.

“Thú vương ở ngay phía trước, tiếp tục chạy về phía trước, nhìn thấy một hòn đảo nhỏ thì có thể nhìn thấy Thú vương rồi!” Long Ngạo thần tướng nói.

“Dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước!” Diệp Thiên hét lên.

Đồng thời cũng không quên dặn dò Bạch Hổ: "Chút nữa gặp được thú vương, cả hai ta đều ngậm miệng lại, nhất là ngươi, đừng ăn nói linh tinh, có biết không?"

"Nếu tôi biết tên ngốc đó cố chấp như vậy, tôi sẽ không chửi mắng nó. Chẳng trách tôi được gọi là thần thú còn nó được gọi là yêu thú. Quả thật là thứ không có não. Hại chân của tôi giờ cũng mềm nhũn đến nỗi không chạy được nhanh nữa.” Bạch Hổ tức giận mắng chửi.

Khiến choĐóa Đóa nghe thấy cũng bịt miệng cười.

"Đứng lại! Đừng chạy!"

Thập trưởng lão và mấy người kia vừa hét vừa đuổi theo.

Đúng lúc sắp bị đuổi kịp, lại tìm thấy một yêu thú mãn cấp tinh phẩm khác, bọn họ bèn nấp bên cạnh yêu thú một lát. Con yêu thú này cũng giống y như con trước đó, nể mặt Đóa Đóa không cắn bọn họ nhưng cũng không giúp họ cắn thập trưởng lão và mấy người không xâm phạmlãnh địa của nó.

Sau khi nghỉ ngơi, Bạch Hổ chân không mềm nhũn nữa, Diệp Thiên kêu mấy người Long Ngạo lên lưng hổ, sau đó tiếp tục tiến về phía Thú Vương.

"Mẹ kiếp! Đứa con gái này là cái thứ quỷ quái gì! Tại sao con bé vừa ra mặt là yêu thú lại không cắn bọn họ nữa?"

Thập trưởng lão không khỏi oán trách một câu, sau đó lại tiếp tục đuổi theo.

Sau khi chạy khoảng năm phút, cuối cùng đã đến một hồ nước rộng mênh mông.

Chỉ thấy ở giữa hồ một hòn đảo nhỏ, trên đảo ánh sáng đỏ nhấp nháy, khắp nơi đều là các loại tiên thảo tiên dược cực phẩm.

Và phía trên hòn đảo nhỏ, có một con chim lửa khổng lồ đứng lặng im.

Con chim lửa ấy có hình dáng giống hạc đầu đỏ, trên mình có nhiều màu sắc, chủ yếu là màu đỏ. Toàn thân có ngọn lửa bốc cháy hừng hực, đứng bằng một chân trên khoảng không ấy, khoảng hư không được ngọn lửa trên người nó đốt thành một màu đỏ rực.

"Xùy!"

Dường như nhìn thấy có người đến bên hồ, nó liền kêu một tiếng kêu lanh lảnh, như muốn chào hỏi, lại như muốn cảnh báo.

"Hóa ra là một con Tất Phương!"

Diệp Thiên hai mắt sáng lên.

"Đúng vậy, Diệp thương tiện, Tất Phương này chính là thú vương. Một khi tới hòn đảo, nó sẽ phát động tấn công. Phải làm sao đây? Thập trưởng lão bọn họ sắp đuổi kịp rồi!" Long Ngạo lo lắng nói.

Diệp Thiên lại cười nói: "Tất Phương là thần thú. Đóa Đóa hẳn là có thể thuyết phục nó, khiến nó giúp chúng ta đối phó với những thứ rắc rối kia."

Nói rồi, Diệp Thiên vừa kẹp nhẹ vào lưng con hổ, Bạch Hổ lập tức bay vọt lên tiến gần về phía Tất Phương.

"Mẹ kiếp! Đó là một con yêu thủ cực phẩm, bọn họ lại dám đến gần sao?" Ân Báo thần tướng đuổi theo nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đầy kinh hãi.

"Bọn họ không còn đường nào để đi nữa rồi. Chúng ta hãy chờ đợi ở đây. Nếu bọn họ không chết cũng sẽ bị đuổi trở lại. Đến lúc đó sẽ đuổi giết bọn họ." Thập trưởng lão nói.

Sau đó, năm người bọn họ khoanh tay trước ngực, chống mắt lên nhìn với nụ cười khoái chí.

Thình thịch!

Khi Diệp Thiên và những người khác sắp tiến đến gần, Tất Phương không nói lời nào, vỗ đôi cánh khổng lồ, một biển lửa đầy trời bao phủ lấy Diệp Thiên và những người khác.

"Haha! Bọn họ chết chắc rồi! Sắp bị thiêu sống tới nơi rồi!"

Thập trưởng lão và những người khác nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn phá lên cười.

Thật nực cười, ở đây không thể thi triển tiền thuật. Uy lực của ngọn lửa mà yêu thủ cực phẩm phóng ra nhất định vô cùng lớn mạnh. Trong trạng thái không có bất kỳ vật gì hộ thân, bị thiêu thành tro là điều tất yếu.

Không ngờ, vừa dứt lời, bọn họ nhìn thấy một chùm ánh sáng bảy sắc bốc lên từ trong biển lửa.

Giây tiếp theo, một biển lửa ngập trời giống như bong bóng nước bị đâm bục, lập tức biến mất không còn tăm tích.

Ngay sau đó, liền nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trên người Đóa Đóa, mà chùm ánh sáng bảy sắc ấy chính là từ trên người con bé phát ra.

"Chết tiệt! Chẳng trách yêu thú không cắn con bé! Chẳng trách ngọn lửa yêu thú không thiêu cháy nổi con bé! Hóa ra nó là thất khiếu linh lung tâm!"

Thập trưởng lão và những người khác kinh ngạc cảm thán.

Mà khi Tất Phương nhìn thấy cảnh này, giống như nhìn thấy hảo bằng hữu, lập tức rút lui ngọn lửa trên người, bay về phía Đóa Đóa, đáp trên đầu Bạch Hổ. Cái mỏ sắc nhọn dài hơn một mét dụi dụi lên mặtĐóa Đóa, sau đó kêu “chíp chíp” hai tiếng thể hiện tình bằng hữu.

Đóa Đóa cười hì hì, vuốt bộ lông mịn màng bóng mượt của Tất Phương, nói với Tất Phương, "Ngươi có phải lão đại trong Táng Tiên Cốc này không?"

Tất Phương đắc ý gật đầu.

“Vậy thì chúng ta có thể kết giao bằng hữu được không?” Đóa Đóa hỏi.

Tất Phương lại gật đầu.

“Vậy bọn ta bị bọn họ ức hiếp, ngươi là hảo bằng hữu của ta, có phải là nên trút giận cho ta không?” Đóa Đóa chỉ tay về phía Thập trưởng lão mấy người bọn họ.

Tất Phương nhìn theo hướng đó, nó tức thì réo lên một tiếng.

Giây tiếp theo!

Cảm tưởng như thánh chỉ được ban xuống, toàn bộ đám yêu thú trong Táng Tiên Cốc, bất luận là hạ cấp, thượng cấp hay tinh phẩm,ít nhất cũng phải hơn một vạn con, tất cả như dòng thủy triều, lao điên cuồng về phía thập trưởng lão bọn họ.

Trong tích tắc, toàn bộ Táng Tiên Cốc vang lên âm thanh giày xéo như hàng vạn con ngựa phi nước đại.

"Chuyện gì vậy?"

Thập trưởng lão và mấy người kia sửng sốt, ý thức được nhìn bốn phía xung quanh.

Chỉ thấy ở hai bên trái phải và phía sau, hàng trăm con yêu thú tinh phẩm bất ngờ tập kích về phía họ.

Ngay sau đó, bọn họ hét lên một tiếng kinh hoàng.

"Trời đất ơi! Chạy mau !!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.