Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 545: Chap-547




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 548: Táng Tiên Cốc mênh mang, xa xôi mà lại thần bí!​

Táng Tiên Cốc mênh mang, xa xôi mà thần bí, không tầm thường lại hoang vu.

Nhìn từ bên ngoài, biển mây lững lờ, mông lung mơ hồ, tựa như chiếc lá làm chói mắt người ta, không thể nhìn rõ cảnh vật bên trong, tạo cho người ta cảm giác không biết hình dáng bên trong của núi.

Từ bên trong nhìn ra, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, ráng chiều sáng rọi phủ khắp. Bằng mắt thường có thể thấy ở trong đó có linh khí đang dao động, có đàn hạc tung tăng vui đùa trên không, thỏ rừng và dê đang sống hòa thuận bên nhau, chim chóc nô đùa náo nhiệt, cảnh tượng hết sức thanh bình.

Thỉnh thoảng sẽ có tiếng dã thú gầm thét truyền tới. Chim muông nô đùa, như trẻ con nghịch ngợm, bị người lớn khiển trách thì sẽ im bặt trong chốc lát.

Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Sau đó, chúng lại tiếp tục vô tư vui đùa.

Đối với chúng mà nói, điều này đã trở thành thói quen rồi.

Nhưng chúng lại tiếp thêm chút sinh khí và sức sống cho Táng Tiên Cốc rộng lớn này.

Vào thời điểm này, hàng ngàn người đang vây quanh một ánh sáng vàng có đường kính khoảng ba thước ở hướng cực nam của Táng Tiên Cốc. Đội hình nghiêm ngặt, rút đao đứng chờ, có một vạn quân canh giữ, luôn trong trạng thái kẻ nào đến sẽ giết.

Có lẽ vì phải chờ đợi quá lâu nên gương mặt của hàng nghìn người này dần lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, lo lắng, háo hức,….

Giống như cảm giác sốt ruột khi đã chờ đợi được một khoảng thời gian rất lâu rồi, xe cũng chuẩn bị lái đi mà người vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

"Chết tiệt!"

Có một vị thần tướng mặc giáp vàng không thể đợi thêm được nữa, liền mắng to: "Lũ cặn bã này, được mười lăm phút rồi ! Tại sao vẫn còn chưa vào!"

"Ở bên ngoài, coi như Lạc Nhật đã bị tiêu diệt, giữ lại bọn họ, chính là muốn họ tiến vào, mở vòng giết chóc, trút bỏ tà khí. Kết quả, lũ chúng nó nửa ngày trời rồi còn chưa vào. Cứ kéo dài thời gian như thế này, còn muốn hái thuốc tiên cái quái gì nữa, săn yêu quái thì có! ”Lại một vị thần tướng đeo giáp vàng khác nóng giận lên tiếng .

"Đúng vậy, nghe quái thú gầm thét, xem ra là có quái thú tinh phẩm, giá trị cao đây. Tôi nghĩ không thể chờ lâu hơn nữa. Chúng ta trước tiên cứ làm việc của mình, đợi một giờ sau khi kết thúc, chúng ta ra ngoài thanh toán với họ cũng không muộn!”Một vị thần tướng áo giáp bạc đề nghị.

"Tôi đồng ý!"

"Tôi đồng ý!"

"Tôi cũng đồng ý!"

Rất nhiều người lần lượt giơ tay thể hiện quan điểm của mình.

“Thập trưởng lão, không thì chúng ta cứ làm việc trước, mấy người có tu luyện thấp đi hái tiên dược, sáu Nguyên Anh chúng ta đi săn yêu quái cấp cao, lấy pháp bảo cao cấp, còn việc thanh toán để sau được không?” Vị thần tướng giáp vàng nhìn Thập trưởng lão, nóng lòng hỏi.

Thập trưởng lão suy tư một lúc, có chút bất an nói: "Tôi đang tự hỏi, bọn họ lâu như vậy không có tiến vào, có phải sẽ công kích Lạc Nhật của chúng ta không."

Lời nói này vừa phát ra, tim phổi mọi người bỗng nhiên thắt lại, trong lòng có chút lo lắng không yên.

Nhưng ngay sau đó, một lão tướng giáp vàng nói: "Thập trưởng lão, ông quá lo lắng rồi, có cho mười lá gan chúng cũng không dám. Với thực lực của chúng, chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng ta. Cho dù Lạc Nhật có bị bắn hạ đi nữa, chúng có thể bảo đảm sẽ phá hủy chúng ta ư?”

Thập trưởng lão lắc đầu: "Không thể bị chúng tiêu diệt."

“Đúng vậy!” Lão tướng nói: “Vì không chắc tiêu diệt được chúng ta nên bọn họ không dám ra tay với Lạc Nhật, nếu không chúng ta không thể quay về, tông môn của chúng ta nhất định sẽ phái chiến hạm Tinh Không ra, đến lúc đó sẽ tìm chúng ta. Nói thật, chúng không sợ Lạc Nhật Tông của chúng ta báo thù sao? "

"Cho nên tôi nghĩ bọn họ nhất định có thể nghĩ ra sự việc này. Chỉ cần không làm cho chúng nóng nảy, chúng nhất định sẽ không dám ra tay. Bằng không cũng không phải đánh hai mươi hiệp là xong, mà là mấy trăm mấy trăm hiệp."

"Tôi đồng ý với cách nói của Ân Báo thần tướng. Cho Long Ngạo một trăm lá gan, ông ta cũng không dám phát động công kích Lạc Nhật. Tôi nghĩ chúng sợ ta sắp đặt mai phục, nên muốn vào sau một chút, như thế sẽ có lợi hơn đối với chúng.” Một vị thần tướng giáp vàng nói.

"Được rồi."

Thập trưởng lão cảm thấy họ nói cũng có lý nên nói: "Vậy thì chúng ta hãy xuất phát, vào sâu bên trong hái các loại dược liệu trường sinh bất tử cấp cao, nhân tiện săn yêu quái cấp cao, lấy pháp bảo thần binh cao cấp!"

“Tuân lệnh! Thập trưởng lão!"

Mọi người vui mừng khôn xiết, Ân Báo thần tướng lập tức hạ lệnh: "Đẩy sâu vào Táng Tiên Cốc! Không được tự động làm rối loạn yêu quái khi chưa được phép!"

“Tuân lệnh!"

Chẳng mấy chốc, một đội hơn bốn nghìn người đã hùng hùng hổ hổ, đạp gió tiến vào sâu trong Táng Tiên Cốc.

Trong Táng Tiên Cốc, mặc dù không thể sử dụng tiên pháp nhưng vẫn có thể bay, nếu không thì với cái Táng Tiên Cốc rộng hàng nghìn km này, chỉ đi bộ thôi cũng mất một giờ mà vẫn chưa thể đi sâu vào trong.

Không lâu sau khi người của Lạc Thần Tông tiến sâu vào, Diệp Thiên và nhóm năm người đi vào.

"Chà! Đẹp quá ba ơi! Có nhiều thỏ trắng và dê con quá đi thôi!"

Ngay khi bước vào Táng Tiên Cốc, Đóa Đóa đã bị thu hút bởi những chú thỏ trắng và những chú dê con đang tung tăng bay nhảy xung quanh. Đột nhiên, lòng hiếu kỳ lại bộc phát, con bé nhảy ra khỏi lưng hổ, đi đến ôm một con thỏ trắng nhỏ vào lòng rồi vuốt ve nó.

Cũng thật kỳ lạ khi những chú thỏ trắng và dê con này, thay vì Đóa Đóa, thì lại tạo thành từng nhóm vây quang cô bé, như thể muốn làm bạn với cô.

“Chú ý cảnh giới, xem có mai phục không!” Long Ngạo thần tướng nâng cao mười hai phần cảnh giác nói.

Hai vị phó tướng lập tức đưa mắt nhìn xung quanh.

“Yên tâm đi, không có mai phục, bọn họ hẳn là đi hái dược rồi. Nơi nào còn nhàn rỗi chờ chúng ta.” Diệp Thiên cười nói.

Sau đó ba người Long Ngạo thần tướng mới thả lỏng cảnh giác một chút.

Vì vậy Diệp Thiên hỏi: "Các anh làm Cửu Chuyển Hoàn Hồn Thảo tuyệt chủng ở đâu? Mau đưa tôi đi xem."

"Ở đằng kia! Diệp thượng tiên, đi theo tôi!" Long Ngạo thần tướng nói xong dẫn đầu bay về phía biên.

“Đóa Đóa, trèo lên lưng hổ đi, ba sẽ đi hái thuốc cứu mẹ con và mẹ nhỏ Thần Diệp Hy.” Diệp Thiên cưỡi Bạch Hổ đến bên cạnh Đóa Đóa nói.

Bạch Hổ rất tự giác nằm trên mặt đất.

"Vâng ba."

Đóa Đóa ôm con thỏ trắng nhỏ lập tức ngồi ở trước mặt Diệp Thiên. Sau đó Bạch Hổ bay lên, đuổi theo Long Ngạo thần tướng.

Không lâu sau, họ đến bên một cái đầm.

Chỉ nghe giọng nói của Long Ngạo thần tướng đầy tiếc nuối: "Đầm này trước kia kéo dài mấy cây số, chỗ nào cũng có Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo, nay không còn nữa, tất cả đều đã trở thành Long Đảm thảo mà chúng tôi trồng rồi."

Nói xong, Long Ngạo thần tướng nhổ số lượng lớn Long Đảm thảo để nhét vào không gian bên trong.

Diệp Thiên thực sự muốn cho bọn họ vài phát.

Mẹ nó, đến bãi đầm kéo dài vài km cũng đã tuyệt chủng, một ngọn cỏ cũng không để lại. Các anh cũng rảnh rỗi quá đi. Nếu có thời gian như vậy,các anh không biết đi hái thêm chút tiên thảo, dược thảo à?

“Còn có chỗ nào khác không?” Diệp Thiên hỏi.

Long Ngạo thần tướng vừa nhổ thảo dược vừa nói: "Theo như chúng tôi được biết, hình như chỉ có ở nơi này mới có, tôi chưa từng thấy ở những nơi khác. Tuy nhiên, Táng Tiên Cốc quá lớn, rất nhiều chỗ chúng tôi cũng chưa đi qua, cũng không biết có hay không.”

"Ba ơi, vậy nên làm thế nào bây giờ?"

Đóa Đóa gấp gáp. Cô bé có một loại cảm giác muốn khóc khi biết rằng thuốc để cứu mẹ mình và mẹ nhỏ Thần Diệp Hy đã không còn nữa.

"Không vội Đóa Đóa. Cửu Chuyển Hoàn Hồn Thảo thích mọc ở những nơi ẩm thấp, tối tăm. Chúng ta hãy cứ đi dọc theo bãi đầm này để tìm xem sao."

Nói xong, Diệp Thiên cưỡi Bạch Hổ đi về phía tây dọc theo bãi đầm để tìm kiếm Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo.

“Vậy nếu không còn cách nào nữa thì sao, hả ba?” Đóa Đóa lo lắng hỏi.

Diệp Thiên nói: "Nếu thật sự không có, ba sẽ đưa mẹ con và mẹ nhỏ Thần Diệp Hy đến Thiên Hoang. Nghe nói nơi đó có rất nhiều, nên toàn lấy đến cho lợn ăn."

“Thế có kịp cứu mẹ và mẹ nhỏ Thần Diệp Hy không ạ?” Đóa Đóa lại hỏi.

“Kịp. Ba sẽ không để Đóa Đóa mất mẹ và mẹ nhỏ Thần Diệp Hy."

"Tốt quá ạ."

......

Tại thời điểm này, nhóm người Lạc Thần Tông đã đi sâu được ba trăm dặm vào Táng Tiên Cốc.

Vốn dĩ họ còn ghét bỏ cỏ linh thảo và linh dược trên mặt đất quá rác rưởi, lúc này, mắt họ cuối cùng cũng bắt đầu sáng lên.

Chỉ thấy tiên thảo và tiên dược nhấp nháy ánh sáng xanh ở khắp mọi nơi.

Đây là một loại tiên dược thượng phẩm. Mặc dù không phải hiếm thấy nhưng ở Thiên Hoang, những loại thảo dược có chất lượng như thế này vẫn còn khá giá trị.

"Thập trưởng lão mau nhìn xem! Yêu quái cùng thần binh thượng phẩm!"

Đột nhiên một vị thần tượng giáp bạc nhấc ngón tay chỉ qua đó.

Trên sườn đồi cách đó không xa, một con lợn rừng khổng lồ đang nằm cạnh tảng đá. Trên tảng đá có một thanh kiếm tỏa ánh sáng xanh.

"Chỗ này cũng có!"

"Chỗ kia cũng có!"

Một lúc lâu sau lại có kinh ngạc vang lên.

Trên mặt đất rộng lớn, có một số tảng đá khổng lồ. Mỗi tảng đều có pháp bảo hoặc thần binh thượng phẩm. Nhưng luôn có lợn. rừng, báo săn và những yêu quái cấp cao khác không thể gọi tên canh giữ ở bên cạnh.

"Chúng ta cùng nhau hợp lực giết một con yêu quái thượng phẩm, xem nó có dữ tợn không. Nếu nó không hung ác, chúng ta sẽ đi săn một con yêu quái tinh phẩm. Nếu nó dữ tợn thì không cần đi nữa." Thập trưởng lão nói.

Lời nói vừa dứt, ông ta liền dẫn đầu nắm quyền, đánh về phía đầu con lợn rừng.

Năm vị thần tượng khác cũng đều lấy ra những thần binh thượng phẩm và tinh phẩm đi qua ám sát.

Mặc dù thần binh tinh phẩm khá phổ biến ở Thiên Hoàng, nhưng không phải ai ai cũng hợp với nó. Tuy nhiên về cơ bản, các trưởng lão của các môn phái lớn đều được trang bị thần binh pháp bảo tinh phẩm, thần tướng cũng có. Một số Phó Tướng được trang bị tinh phẩm, một số thì là thượng phẩm.

Vì vậy, họ cũng muốn săn lùng một số yêu quái tinh phẩm, để khiến một số người không dùng được thần binh pháo bảo tinh phẩm cũng có thể sử dụng chúng.

Điều quan trọng nhất là yêu đan tinh phẩm ở Thiên Hoàng càng có giá trị hơn cả pháp bảo thần binh tinh phẩm!

Bởi vì ở Thiên Hoang, có người có thể chế tạo ra thần binh tinh phẩm,nhưng yêu quái tinh phẩm rất hiếm thấy, rất khó để nhìn thấy chúng.

Kết quả là sáu người hợp lực, chỉ trong vài chiêu.

Một tiếng hét vang lên, con lợn rừng yêu quái thượng phẩm đã bị giết chết.

"Haha, quá yếu!"

Cả sáu người khoái trí cười lớn.

Chẳng bao lâu, con lợn rừng bị mổ bụng và lấy ra một viên yêu đan có kích thước bằng một quả trứng.

“Không tồi, không tồi, viên yêu đan thượng phẩm cấp ba này có thể trị giá 20 triệu linh thạch.” Vẻ mặt Thập trưởng lão vô cùng hài lòng.

Yêu đan được chia thành sáu cấp bậc, cấp một ít nhất, cấp sáu là tốt nhất.

“Nếu không thì, chúng ta lại săn thêm mấy con nữa?” Ân Báo thần tượng nổi lên hứng thú.

Thập trưởng lão phất tay nói: "Rèn sắt khi còn nóng, đi săn yêu quái tinh phẩm!"

"Vâng!"

Mọi người hỏa tốc tiếp tục tiến sâu vào.

Trên đường đi, họ gặp phải ít nhất hàng trăm yêu quái thượng phẩm. Tuy nhiên, họ chỉ bị mê hoặc bởi yêu quái tinh phẩm, vì vậy không tốn công phí sức vào yêu quái thượng phẩm.

Rốt cuộc, chỉ có thời gian một giờ.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tiến vào hơn ba trăm km, trước mắt là tiên được màu tím sáng chói, xương trắng khắp nơi, ít nhất cũng phải một ngàn bộ!

"Trời đất! Đây có phải là những người của Linh Bảo Tông đã bị những con yêu quái tinh phẩm cắn chết không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.