Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 544: Chap-546




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 547: Đánh đòn phủ đầu! Cướp lấy Lạc Nhật!​

Lúc này, toàn bộ các tướng sĩ trên Linh Bảo đều phát cuồng.

Hầu hết tất cả họ đều là những cựu chiến binh từng đã đến Táng Tiên Cốc vài lần, đã khá quen thuộc với nó, họ biết chỉ cần không động đến pháp bảo thần binh thì quái vật sẽ không tấn công.

Bên trong có rất nhiều tiên thảo tiên dược trên mặt đất, đặc biệt là càng vào sâu thì chất lượng của tiên thảo tiên dược càng tốt, có rất nhiều loại tiên thảo tiên dược siêu cấp mà Thiên Hoang không có.

Bởi vậy, họ cảm giác như đi vào để nhặt tiền vậy. Có thể không phấn khích hay sao?

“Sư tôn, mau vào đi, kẻo đồ tốt đều bị bọn họ lấy hết.” Cảnh Hiên Thần Tử kích động thúc giục, vẻ mặt háo hức thử.

“Lên đường!”

Long Ngạo thần tướng sốt ruột kêu lên.

“Đợi đã!”

Diệp Thiên đột nhiên giơ tay ngăn cản.

“Diệp thượng tiên đang chờ cái gì?” Long Ngạo thần tướng nhíu mày thành hình Xuyên, tỏ vẻ nếu không đi vào ngay thì đợi đến khi nào.

Diệp Thiên bỏ tay xuống, ôm Đóa Đóa trong lòng, nhẹ nói: “Cho bọn họ vào trước, chúng ta đừng vội, kẻo bị bọn họ đánh lén.”

“Ý của Diệp thượng tiên là họ muốn giết chúng ta ở bên trong?” Long Ngạo cau mày sâu hơn nữa.

Diệp Thiên gật đầu: “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, họ có rất nhiều người, tu vi lại cao, nếu xông vào, một khi bị bao vây hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.”

“Không phải chứ, sư tôn, nếu bọn họ làm như vậy, chẳng lẽ là không muốn trở về Thiên Hoang sao?” Cảnh Hiên Thần Tử tỏ ra khó tin.

Diệp Thiên vỗ vào đầu anh ta một cái: “Tại sao tôi lại nhận một tên học trò ngu ngốc như vậy, thật là làm vi sư phải xấu hổ, đồ óc heo!”

Phụt!

Khiến cho Đóa Đóa lập tức bụm miệng cười.

Cảnh Hiên Thần Tử khổ sở nói: “Tại sao tôi lại ngu ngốc được chứ?”

Diệp Thiên trợn tròn mắt: “Lòng hại người có thể có, nhưng tâm phòng người không thể thiếu, đạo lí này mà cậu cũng không hiểu sao?”

“Ờm… Tôi chỉ biết rằng tâm hại người có thể không có, nhưng tâm phòng người là không thể thiếu, chứ chưa từng nghe nói lòng hại người có thể có.” Cảnh Hiên Thần bĩu môi.

Diệp Thiên lại vỗ vào đầu anh ta một cáu: “Còn phải xem là đối với ai, nếu như đối đầu với kẻ địch thì phải có lòng hại người, không có lòng hại người thì làm sao có thể tiêu diệt kẻ thù?”

“Nói như vậy là sư tôn muốn loại bỏ bọn họ sao?” Cảnh Hiên Thần Tử sửng sốt.

Long Ngạo thần tướng và những người khác cũng biến sắc.

Nói đùa sao, quăng chiến hạm tinh không sang một bên không tính, chỉ riêng Thập trưởng lão của Lạc Nhật cũng đủ để tiêu diệt hết bọn họ rồi, lấy gì mà loại bỏ chúng đây?

Nhưng không ngờ Diệp Thiên lại gật đầu nói: “Nhóm người này nhất định không phải tử tế, vừa rồi bọn họ tới bắn phá chúng ta không nói lời nào, rõ ràng là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, cũng may là ta đã cải tiến Linh Bảo, nếu không, bây giờ các người đã chết cả rồi.”

Mọi người đều gật đầu.

Đây là sự thật!

Diệp Thiên lại tiếp tục: “Sau đó hai bên giao tranh ác liệt, họ thua ở chỗ Lạc Nhật không linh hoạt bằng Linh Bảo, vì vậy họ phải kìm chế lửa giận. Trong lòng họ vẫn sát tâm với chúng ta, một khi nhập cuộc một cách hấp tấp, chúng ta sẽ bị họ tấn công.”

“Nếu tôi không sai thì ngay khi chúng bước vào, Lạc Nhật sẽ rời khỏi đây, cách xa Linh Bảo để không bị tiêu diệt. Khi chúng tiêu diệt chúng ta trong Táng Tiên Cốc và hái tiên thảo tiên dược xong, họ sẽ tấn công Linh Bảo.”

“Không tin thì nhìn bọn họ xem, bọn họ sắp tiến vào chiến trường rồi, cứ xem Lạc Nhật có rời khỏi đây hay không. Rời đi có nghĩa là suy đoán của tôi là chính xác. Nếu không rời đi thì cứ xem như tôi không nói bất cứ điều gì?”

Mọi người lại gật đầu, cảm thấy những gì Diệp Thiên nói không phải không có lý.

Thế là họ lặng lẽ quan sát.

Lúc này, trận pháp Lạc Nhật đã được mở ra.

“Này! Sao các người còn chưa đi vào!” Có người bên kia hét lên.

Diệp Thiên lập tức phản ứng lại: “Các anh rất mạnh, để tỏ lòng thành muốn cùng khai thác Táng Tiên Cốc, chúng tôi để cho các anh hái trước, chúng tôi sẽ hái sau.”

“Haha!!!”

Trong Lạc Nhật bỗng vang lên một trận cười.

“Xem ra bọn họ vẫn là sợ chúng ta.” Một thần tướng nói.

“Chúng ta có nhiều Nguyên Anh như vậy, có thể không sợ sao?” Một thần tướng tướng khác chế nhạo.

Thập trưởng lão cười khẩy: “Có sợ cũng vô dụng, chúng ta đi vào trước, thiết lập sẵn một vòng mai phục, chờ bọn họ tiến vào sẽ bao vây quét sạch.”

“Vâng!”

Rất nhanh sau đó, ngoại trừ một phó tướng và năm trăm tu sĩ ở lại trông coi Lạc Nhật, những tu sĩ và thần tướng khác cùng với Thập trưởng lão lao về vòng ánh sáng vàng lộ ra từ không trung mỏng manh, hòa vào trong sương mù mênh mông rồi biến mất.

Ngay sau đó, ở trên chiếc Lạc Nhật có một giọng nói vang lên:

“Các anh em, trưởng lão đi vào một tiếng, chúng ta bên ngoài nhàn rỗi, lần đầu tiên trở lại Côn Hư, chi bằng lái Lạc Nhật đi xung quanh, có thể thưởng thức phong cảnh Côn Hư!”

“Được, được, được!”

Lực lượng năm trăm binh sĩ hùng hậu đáp trả.

Sau đó liền thấy Lạc Nhật từ từ bay lên và nhanh chóng đi về một hướng.

“Này! Quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán của sư tôn, bọn họ thật sự lái Lạc Nhật đi rồi!”

Cảnh Hiên Thần Tử kêu lên, sau đó hỏi: “Sư tôn, chúng ta phải làm sao bây giờ, bọn họ muốn tập kích chúng ta, ngài nói có tiến vào hay không?”

“Nói cái rắm, đợi một lát hẵng nói, mau nạp đạn đi, đuổi theo bắn chết bọn chúng!” Diệp Thiên hét lên.

“Cái gì!”

Mọi người đều sững sờ.

“Bắn chết bọn họ?” Vẻ mặt Long Ngạo thần tướng Quân thay đổi, ông ta không dám tin: “Nếu bắn chết bọn họ, đến khi mấy người kia đi ra thì chúng ta chết chắc!

“Đúng đấy sư tôn! Không được! Ngàn vạn không được!” Cảnh Hiên Thần Tử hoảng sợ.

Lần này, Diệp Thiên trực tiếp đá anh ta một cái, mắng mỏ: “Có vi sư ở đây mà sợ cái quái gì chứ. Trước tiên nổ chết bọn họ, sau đó xem vi sư dùng tâm hại người như thế nào, giết hết những người đã tiến vào trong!”

“Hại… hại thế nào?” Cảnh Hiên Thần Tử yếu ớt hỏi.

Diệp Thiên quát lên: “Mau bắn chết bọn họ đi rồi tôi sẽ sớm giải thích cho cậu, nếu không bọn họ chạy xa rồi, lại đổi hướng khác thì không biết đâu mà tìm!”

Long Ngạo và Cảnh Hiên Thần Tử nhìn nhau.

“Mau lên!”

Diệp Thiên thúc giục

“Chết tiệt!”

Cảnh Hiên Thần Tử cắn răng, trong lòng hạ quyết tâm, ra lệnh: “Long Ngạo thần tướng, mọi thứ cứ nghe theo sư tôn, nổ chết Lạc Nhật trước cho tôi!”

“Bọn họ muốn chúng ta chết! Vậy thì hãy đánh đòn phủ đầu! Giết chúng đi!”

“Vâng!”

Long Ngạo thần tướng không do dự. Bởi vì ông ta cũng rất tức giận, trực tiếp hạ lệnh: “Dùng hết tốc lực đuổi theo Lạc Nhật, nạp đầy hỏa lực, bắn giết Lạc Nhật cho tôi!”

Lệnh vừa đưa ra, Linh Bảo đã ngay lập tức đuổi theo với tốc độ tối đa.

Lúc này, ở trên Lạc Nhật.

“Cơ phó tướng, bọn ngu ngốc của Linh Bảo có lẽ đã xuất trận rồi, chắc là bị Thập trưởng lão làm thành bánh rồi đúng không?”

Hạm trưởng nhàn rỗi không có việc, cùng phó tướng nói chuyện phiếm.

“Đương nhiên rồi!” Cơ phó tướng nói chắc như đinh đóng cột: “Với chỉ số thông minh của bọn họ, nhất định không thể nghĩ tới âm mưu do Thập trưởng lão dàn dựng. Bây giờ chắc là từng kẻ một đang bị giết chết!”

“Hahaha !!!”

Năm trăm tướng sĩ đều cười vang.

Đúng lúc này!

Bùm bùm bùm! ! !

Một trận đại bác dồn dập vang lên.

“Chuyện gì thế?”

Cơ phó tướng, hạm trưởng và những người khác đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Giây tiếp theo!

Họ trố mắt nhìn và hét lên như nhìn thấy quỷ:

“Ôi không!!!”

Ngay khi tiếng hét của họ vang lên, hàng trăm tiếng phích lịch đạn nổ tung trên rìa trận pháp của Lạc Nhật, khiến Lạc Nhật rung chuyển dữ dội, những người bên trong đều loạng choạng không thể đứng vững.

“Rút! Rút nhanh! Vừa rút vừa đánh trả !!!”

Cơ phó tướng hét lên.

Tuy nhiên, Linh Bảo đã ra tay trước, tốc độ lại rất nhanh, làn phích lịch đạn bao phủ đã bắn tới, Lạc Nhật bị dội bom đang đổ nát, những tướng sĩ phía trên rất khó để có thể đứng vững, làm thế nào mà chống trả được?

Sau khi bị tấn công bởi hơn chục đợt nổ, trận pháp bảo vệ của Lạc Nhật xuất hiện vết nứt.

“Cơ phó tướng! Trận pháp bảo vệ sắp tan vỡ rồi! Làm sao đây!” Hạm trưởng lo lắng hét lên.

“Rút lui! Tăng tốc rút lui!” Cơ phó tướng rống lên.

“Đã nhanh nhất rồi! Nhưng tốc độ của Linh Bảo quá nhanh! Không thể thoát khỏi sự truy đuổi của họ!” Đội trưởng sắp khóc đến nơi.

Cơ phó tướng lập tức tuyệt vọng.

Vài giây sau.

Rầm!!!

Trận pháp bảo vệ của Lạc Nhật đã bị phá hủy bởi vụ đánh bom.

“Ngừng bắn!” Diệp Thiên đột nhiên hét lên.

“Sư tôn, ngài không bắn hạ bọn họ sao?" Cảnh Hiên Thần Tử hỏi.

“Không, không, không!” Diệp Thiên lắc đầu nói: “Vi sư còn muốn lái Lạc Nhật trở về, đổi tên là Tuyết Thần, tại sao phải bắn hạ bọn họ chứ.”

Nói đến đây, anh ta nhìn về phía Long Ngạo: “Long Ngạo thần tướng, ông dẫn người đi theo tôi. Giết Lạc Nhật, xử lí bọn họ càng nhanh càng tốt, khống chế Lạc Nhật, sau đó có thể tiến vào Táng Tiên Cốc như bình thường.”

Nói xong, Diệp Thiên đặt Đóa Đóa lên boong.

“Vâng!”

Thần Long Ngạo lập tức hạ lệnh: “Tất cả tướng sĩ nghe đây. Pháo thủ ở lại trên tàu, những người còn lại sẽ cùng tướng quân tôi đi hạ Lạc Nhật!”

Chẳng bao lâu sau, Linh Bảo đã bay lên phía trên Lạc Nhật, gần một nghìn người nhảy xuống Lạc Nhật.

“Giết!!!”

Đột nhiên có một tiếng hét rung chuyển bầu trời. Hai nhóm người xông vào chiến đấu.

Bởi vì chỉ còn lại một Nguyên Anh ở trên Lạc Nhật, Nguyên Anh của Linh Bảo, cộng thêm dị nhân Diệp Thiên, họ đã nhanh chóng giết sạch tướng sĩ trên Lạc Nhật. Sau đó điều khiển Lạc Nhật, đưa nó hạ cánh trên đỉnh núi.

"Hu hu hu!!!"

Những người bên phía Diệp Thiên vô cùng kích động.

“Có rất nhiều người đẹp này!”

Nhìn thấy đám đông mỹ nữ bị bắt trên boong tàu, người của Linh Bảo Tông sướng chết đi được, ai nấy đều nhìn muốn nhìn, muốn ôm một cái cho vui.

Lúc này Diệp Thiên nói: “Long Ngạo thần tướng, ông cùng hai vị phó tướng sẽ theo tôi đi vào Táng Tiên Cốc, những người còn lại sẽ ở bên ngoài.”

“Chỉ có bốn người chúng ta vào thôi sao?” Long Ngạo cau mày.

Diệp Thiên gật đầu nói: “Tôi có cách giết nhóm người Lạc Nhật đã tiến vào, lúc đó chỉ cần đoạt lấy nhẫn không gian của bọn họ là được, tất cả tiền thảo tiên được bọn họ thu thập đều thuộc về chúng ta.”

Long Ngạo thần tướng suy nghĩ một lát rồi đồng ý, sau đó hạ lệnh: “Để một nửa người ở lại giữ Lạc Nhật, một nửa trở về Linh Bảo!”

“Vâng!”

Ngay sau đó, một nửa số người quay trở lại Linh Bảo.

“Bảo những người trông chừng Lạc Nhật thành thật một chút, đừng động đến những mỹ nữ này, tôi phải đem về tông môn để cho người của môn phái tôi chơi với mấy em gái ở Thiên Hoàng.” Diệp Thiên nói.

“Haha!!!"

Long Ngạo thần tượng cười vang: “Nghe rõ hết rồi chứ! Những mỹ nữ này đều là của Diệp thượng tiên! Đừng có đụng vào! Càng không được giở trò đã rõ chưa?”

“Đã rõ rồi.”

Ai nấy đều phàn nàn.

“Đóa Đóa! Cưỡi Bạch Hổ lại đây!”

Lúc này, Diệp Thiên gọi Đóa Đóa lại.

Ngay sau đó, Đóa Đóa ngồi trên Bạch Hổ bay lên không trung rồi đáp xuống Lạc Nhật.

Diệp Thiên ngồi trên lưng hổ, ôm Đóa Đóa, hô to: “Long Ngạo thần tướng, chúng ta xuất phát đến Táng Tiên Cốc thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.