Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 539: Chap-541




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 542: Đều quỳ cho tôi!​

Thần Tử rất muốn học, Kiếm Vũ Quyết lộng lẫy như vậy, nếu anh cũng có thể học, đừng nói nắm giữ toàn bộ, dù chỉ nắm được một nửa tinh túy cũng làm người khác cực kì phấn chấn.

Cho nên, anh rất muốn bái Diệp Thiên làm sư phụ, học được Kiếm Vũ Quyết.

"Hửm?"

Diệp Thiên đang chuẩn bị rời đi, nghe lời này xong lập tức nhăn mày lại, chậm rãi xoay người nhìn về phía chiến hạm Tinh Không.

Ai muốn bái tôi làm thầy?

Rất nhanh, anh nhìn thấy một thanh niên mặc bào phục hoa lệ, vừa hướng anh phất tay vừa nhảy, còn không quên hô lên: "Thượng tiên! Mau xuống đây, tôi muốn bái người làm sư phụ, học Kiếm Vũ Quyết của người!"

Khi Thần Tử nói xong, người toàn bộ Thiên Đạo Tông đều đơ ra!

Bọn họ còn đang mong chờ Thiên Hoang thượng tiên giúp bọn họ giết chết Diệp Bắc Minh để báo thù cho những lão tổ chết ở trên tay Diệp Bắc Minh, hiện tại Thiên Hoang Thần Tử còn muốn bái Diệp Bắc Minh làm sư phụ, vậy thù này làm thế nào để báo!

Không báo được thì thôi.

Nếu là Diệp Bắc Minh có quan hệ với Thiên Hoang thượng tiên rồi diệt cả bọn họ, vậy làm sao bây giờ?

Trái tim bọn họ, chỉ một thoáng đã lên tới cổ họng.

"Thần Tử không thể!"

Lúc này Long Ngạo thần tướng đứng dậy, cực lực khuyên can nói: "Thần Tử là Thần Tử tôn quý của Linh Bảo tông, tương lai sẽ thành tông chủ của Linh Bảo tông. Sao lại có thể bái một cái thổ dân làm sư phụ chứ, đây không phải làm mất thân phận Thần Tử sao? Truyền tới Thiên Hoang, không phải làm người cười đến rụng răng?"

Thần Tử cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng trải qua một hồi suy nghĩ, vẫn nói: "Kim Đan của anh ta có thể đánh bại Nguyên Anh, đã sớm vượt phạm trù qua thổ dân, có lẽ ở trong mắt anh ta, chúng ta mới là thổ dân."

"Này..." Long Ngạo thần tướng tức khắc nghẹn lời.

Ông ta không thể không thừa nhận, Nguyên Anh thua ở Kim Đan, đúng là giống như thổ dân.

Nhưng ông vẫn không thể chấp nhận, liền nói: "Vậy chỉ có thể nói cậu ta quá biến thái, quá biến thái, nhưng cậu ta co huyết thống Côn Hư, quá đê tiện, dù lợi hại như thế nào cũng không tư cách làm sư phụ của Thần Tử."

"Cái này..."

Thần Tử vuốt cằm, anh ta thật sự rất muốn học Kiếm Vũ Quyết, liền muốn tìm lý do thuyết phục Long Ngạo thần tướng.

Rất nhanh, anh liền vẻ mặt đau khổ nói: "Long Ngạo thần tướng, bản cung tuy làmThần Tử, nhưng ở trên bảng Thiên Kiêu, cũng chỉ là người đứng thứ tám mươi sáu."

"Nhìn cả Vô Cực Tông, Thần Đạo Tông, Thái Cực Tông, Thánh Kiếm Tông, Lạc Nhật Tông... Những Thần Tử này, ai mà không phải là mười người đứng đầu trên bảng Thiên Kiêu? Ngay cả một số đệ tử của trưởng lão trong tông môn đều xếp hạng cao hơn so với bản cung."

"Bản cung là tự thẹn, tự ti, tự thán. Nằm mơ đều mong tới gần những Thần Tử này, nhưng thật khó, thật sự rất khó, ngay cả một số đệ tử của Linh Bảo Tông chúng ta, đối với bản cung cũng như hổ rình mồi, bọn họ nằm mơ đều nghĩ kéo bản cung xuống thần vị để thay thế!"

Nói đến lúc này, anh ta như sắp khóc, kéo tay của Long Ngạo thần tướng, thở ngắn than dài, tiếp tục nói: "Long Ngạo thần tướng, ông là thân tín của bản cung, ông không thể trơ mắt nhìn bản cung bị người khác kéo xuống khỏi vị trí thần vị, cuối cùng buồn bực không vui, ôm hận mà chết chứ?"

"Sao có thể! Mạt tướng sao có thể nhìn Thần Tử rơi vào tình huống như vậy!" Long Ngạo thần tướng máy móc lắc đầu, ngay tức khắc, hiểu ra, nói: "Mạt tướng đã hiểu ý định của Thần Tử."

Dứt lời, ông nhảy dựng lên, phi lên trên không, đi đến trước mặt Diệp Thiên, chắp tay khom lưng nói: "Thượng tiên, tôi là thần tướng Linh Bảo Tông Thiên Hoang Thánh Vực, Long Ngạo, xin khẩn cầu mời ngài lên chiến hạm. Thần Tử của tông tôi thiên tư thông minh, chăm chỉ hiếu học, mong ngài thu Thần Tử làm đồ đệ, dù sao chúng ta định ở Côn Hư nghỉ ngơi hơn một năm, ngài tranh thủ khoảng thời gian này dạy dỗ thật tốt, tôi sẽ có thưởng lớn!"

Diệp Thiên vừa nghe xong rất vui vẻ.

Anh vốn đang suy nghĩ, Nguyên Anh của Thiên Hoang đúng thật là có chút mạnh, Nguyên Anh nhập môn mà có thể cân sức ngang tài cùng tu vi hiện tại anh, anh còn lo lắng thần tướng của bọn họ ra tay, vậy sẽ bị treo lên mà đánh rồi.

Lại không ngờ, thần tướng của bọn họ tự mình tới mời mình lên chiến hạm một lần, còn muốn để mình làm sư phụ của Thần Tử họ, đây là việc anh không dự đoán được.

Nếu anh là người cô đơn, không có nỗi lo về sau, anh khẳng định sẽ nói, cút đi, tôi không thu đứa ngốc làm đồ đệ.

Nhưng trước mắt là người của đại tông môn, còn có ba đứa nhỏ, vợ và Thần Diệp Hy còn đang hôn mê nằm ở trên giường.

Anh còn phải suy nghĩ cho gia đình

Cho nên nếu có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, với anh mà nói, với người nhà của anh mà nói, với cả Tuyết Thần Tông mà nói, đều là trăm lợi mà không có một hại.

Kết quả là, anh giả bộ nói: "Nếu Thần Tử của mấy người muốn bái tôi làm sư phụ, thế nào nhỉ. Cũng phải được Thần Tử của mấy người tự mình đi lên đây mời tôi, chút thành ý này cũng phải có chứ?"

"Đúng đúng đúng! Tất nhiên là có!"

Long Ngạo thần tướng đầy mặt tươi cười, ông biết, Diệp Thiên hơn phân nửa là đồng ý rồi liền nhìn về phía dưới, hô: "Thần Tử, thượng tiên không có từ chối, muốn ngài tự mình đi lên đây mời anh ta xuống."

"Được!"

Thần Tử vui mừng kinh khủng, lập tức dặn dò nói: "Mấy người sắp đội hình thật đẹp cho bản cung, đánh trống thổi kèn. Lại đốt chín trăm chín mươi chín pháo mừng, hoan nghênh sư tôn của bản cung lên chiến hạm."

"Vâng! Thần Tử điện hạ!"

Tiếp theo, Thần Tử lại nói: "Còn có mấy người, mau đi chuẩn bị chuẩn bị, chút nữa bản cung sẽ tắm gội dâng hương, còn phải kính trà bái sư, tiện thể mang thượng phẩm yêu đan mà bản cung trân quý ra đây, bản cung dùng nó làm lễ vật bái sư đưa cho sư tôn của bản cung, mau đi đi!"

"Vâng! Thần Tử điện hạ!"

Dặn dò xong mọi chuyện, Thần Tử kích động sửa sang quần áo, hô: "Vương phó tướng, mau nâng thang mây!"

"Vâng! Thần Tử điện hạ!"

Vương phó tướng vung tay áo lên, cây thang ánh vàng lấp lánh, từ dưới chân Thần Tử, kéo dài đến dưới chân của Diệp Thiên, khoảng vài ngàn bậc.

Sau đó, nhìn thấy Thần Tử cầm ống quần hai bên, vui vẻ, nhảy nhót bước lên thang mây, đây là lễ tiết, đi bộ lên thỉnh có vẻ càng lễ nghĩa hơn bay lên thỉnh.

Thấy thế, người trong toàn thành đều đơ ra!

Diệp Bắc Minh cũng có mặt mũi quá đi?

"Không nghĩ tới a! Hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới! Đây là cú xoay ngược tình huống quá lớn mà tôi không thể liệu kịp.

Thiên Hà Kiếm Tiên quan sát từ nơi xa, thở dài liên tục, chỉ cảm thấy Diệp Thiên quá mạnh! Quá có mặt mũi!

Rất nhanh, Thần Tử bước lên thang mây, đi đến trước mặt Diệp Thiên, cung kính hành lễ, nói: "Cung nghênh thượng tiên lên hạm!"

"Ừ."

Diệp Thiên gật đầu, đặt hai tay ra phía sau. Đạp thang mây đi xuống dưới, Thần Tử và Long Ngạo thần tướng nhìn nhau cười, theo sát sau.

Thịch thịch thịch!!!

Ô ô ô!!!

Ầm ầm ầm!!!

Tức khắc vang lên tiếng trống, thổi kèn, pháo nổ.

"Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!"

Các tướng sĩ trên boong tàu, mỗi người đều kêu gào, trường hợp này vừa náo nhiệt vừa đồ sộ.

"Tiêu rồi, tiêu rồi!"

Tông chủ của Thiên Đạo Tông thấy thế, lập tức như cha mẹ chết.

Nhưng rất nhanh, ông ta liền suy nghĩ ra một cách, quỳ xuống lạy:

"Diệp Bắc Minh thượng tiên! Thiên Đạo tông tôi xin cúi đầu với ngài!"

Ngay sau đó, năm vị lão tổ còn lại, trưởng lão, các đệ tử… Tất cả đều quỳ xuống lạy.

"Diệp Bắc Minh thượng tiên! Thiên Đạo tông cúi đầu với ngài!"

Lại tiếp theo, người dân toàn thành cũng quỳ xuống lạy.

"Diệp Bắc Minh thượng tiên! Tôi xin cúi đầu với ngài!"

Tiếng vang rung trời, khí thế ngất trời, quanh quẩn cả mấy ngàn dặm.

"Cúi đầu! Thiên Đạo tông cúi đầu với Diệp thượng tiên! Ha ha! Ha ha ha!!!"

Thiên Hà Kiếm Tiên cùng sự tổ Huyền Nguyên vui mừng, sau đó liếc nhau. Hướng Diệp Thiên bay qua, vừa bay vừa kêu:

"Diệp thượng tiên! Hai người chúng tôi cũng muốn lên chiến hạm Tinh Không quan sát quan sát!"

"Thổ dân ở đâu tới! Cút qua bên kia đi!" Long Ngạo thần tượng tức khắc quát.

Làm Thiên Hà Kiếm Tiên cùng sư tổ Huyền Nguyên sợ tới mức dừng lại bước chân.

Lúc này Diệp Thiên nhàn nhạt nói: "Hai người bọn họ là tuỳ tùng của tôi, để cho bọn họ đi lên trên quan sát đi."

Thần Tử liền nói ngay: "Nếu là tuỳ tùng của thương tiện, bản cung nhất định dùng lễ nghĩa đối đãi, đi ở phía sau đi."

"Vâng vâng vâng!"

Thiên Hà Kiếm Tiên cùng sự tổ Huyền Nguyên mừng quá rồi, lập tức bay qua, dừng ở sau Long Ngạo thần tướng, cũng đi theo đi xuống dưới.

Rất nhanh, đoàn người đi vào boong tàu trên chiến hạm.

"Oa!"

Thiên Hà Kiếm Tiên cùng sự tổ Huyền Nguyên sợ ngây người, hộ:

"Đây đúng là cung điện biết bay a!"

Thật đúng là trên chiến hạm từng hàng gác mái cung điện, kim bích huy hoàng, to lớn đồ sộ, hình dung bằng cung điện biết bay, một chút đều không sai.

"Ha ha! Bên trong càng lộng lẫy!"

Thần Tử ha ha cười nói, làm tư thế mời: "Thương tiện, thỉnh lên chính điện!"

Diệp Thiên gật gật đầu, xoay người nhìn về phía Thiên Đạo tông: "Đều quỳ cho tôi, không làm đúng, ai dám đứng lên, thấy một người tội giết một người!"

"Không dám! Không dám!"

Thiên Đạo tông mấy vạn người run run rẩy rẩy.

Kết quả là, Diệp Thiên dưới lời mời nhiệt tình của Thần Tử đi vào chính điện.

"Mấy người, hầu hạ tốt thượng tiên cùng tuỳ tùng của thượng tiên, bạn cũng phải đi tắm dâng hương, trong chốc lát còn phải bái thượng tiên làm sư, ai dám làm thương tiện không vui, bản cũng nhất định trảm không tha!" Thần Tử dặn dò một đám tiên tử.

"Vâng! Thần Tử điện hạ!"

Sau đó một đám cực phẩm tiện tử, đi về phía Diệp Thiên Diệp Thiên ba người, vây quanh.

"Thượng tiên, mau ngồi, xin mời ngài uống rượu!"

"Thượng tiên, nô gia đấm lưng cho ngài!"

"Thượng tiên, nô gia bóp chân cho ngài!"

Rất nhanh, Thiên Hoàng thượng tiên cũng theo Diệp Bắc Minh lên hạm, cũng muốn cùng Thần Tử bái Diệp Bắc Minh làm sư phụ, còn có toàn thể Thiên Đạo tông quỳ xuống đất cúi đầu với Diệp Bắc Minh.

Ba tin tức này truyền ra ngoài, làm toàn Côn Hư chấn động mạnh mẽ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.