Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 537: Côn Hư sôi trào!
“Tin nóng đây! Tin nóng đây! Vừa mới nhận được truyền âm, Diệp Bắc Minh đã tới Thiên Đạo Tông, làm chấn động đại điện của Thiên Đạo Tông, ở trước mặt mười mấy vị lão tổ Nguyên Anh, anh ấy đã vặn đầu của một lão tổ, đồng thời hủy diệt thân pháp của vị Nguyên Anh lão tổ kia, khiến ông ta không thể nào sử dụng thân pháp nữa!”
Ở bên trong tửu lâu Thiên Khuyết, ông chủ nói xong tin tức vừa nhận được, tin này như một quả bom, khiến cho toàn bộ quán nổ tung.
“Trời ạ! Diệp Bắc Minh quá mạnh rồi! Vậy mà nhanh như vậy đã đánh trọng thương một vị Nguyên Anh lão tổ của Thiên Đạo Tông!”
“Tôi cứ tưởng Diệp Bắc Minh sẽ không dám đi, nhưng không ngờ rằng cậu ta vẫn có rất nhiều dũng khí. Cậu ta dám một mình xông vào doanh trại địch, lòng dũng cảm của cậu ta thật đáng khen ngợi!”
“Chỉ bằng điểm này, dù Diệp Bắc Minh không có khả năng tiêu diệt Thiên Đạo Tông, bị Thiên Đạo Tông giết chết, tôi cũng khâm phục dũng khí của cậu ta. Toàn bộ Côn Hư không tìm được tu sĩ thứ hai can đảm hơn cậu ta đâu!”
“......”
Vào lúc này, có hàng vạn tu sĩ trong tửu lâu đều tán thưởng Diệp Bắc Minh.
Ngay cả không ít tu sĩ chế nhạo Diệp Bắc Minh, nói anh ấy không dám đi lúc trước, lúc này cũng không nhịn được cảm thán một câu: “Đúng là một người đàn ông!”
Ngay sau đó, ông chủ nhận được một tin tức khác.
“Chư vị yên lặng một chút! Im lặng chút đi! Có tin càng kinh hơn này!”
Ông chủ hô lên.
Có tin còn kinh hơn ư?
Mọi người giữ lấy nghi vấn và cùng im lặng lại.
Dưới hàng vạn ánh mắt nghi ngờ, ông chủ nói ra:
“Vừa rồi, tôi mới tụ họp với tửu lâu, cứ điểm của Bắc Hàn Thành truyền đến tin tức, chiến hạm Tinh Không của Thiên Hoang Tinh vừa mới lướt qua và bay đến chỗ chúng ta.”
Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, toàn bộ mọi người lại bùng nổ!
“Trời ạ! Sao chiến hạm Tinh Không của Thiên Hoang Tinh lại đến sớm một năm nhỉ?”
“Xong rồi! Diệp Bắc Minh xong đời rồi! Mỗi khi chiến hạm Tinh Không của Thiên Hoang Tinh tiến vào Côn Hư, nó đều sẽ chọn dừng lại ở Thiên Đạo Tông để nhận tiếp tế, tôi dám chắc trăm phần trăm là lần này chiến hạm Tinh Không vẫn sẽ đi tới Thiên Đạo Tông!”
“Diệp Bắc Minh cũng thật là xui xẻo, đi tới Thiên Đạo Tông sớm hơn một ngày là được rồi, hiện giờ lại tới, chiến hạm Tinh Không của Thiên Hoang Tinh đã tới, mấy chục Phích Lịch Pháo rơi xuống sẽ biến tro cốt của cậu ta thành tro bụi!”
“Mỗi khi chiến hạm Tinh Không của Thiên Hoang Tinh đến Côn Hư, cần phải có ít nhất một nghìn Kim Đan thần quân, ba Nguyên Anh chân quân, mà Kim Đan thần quân của Thiên Hoang Tinh, ai cũng vô cùng mạnh mẽ, nghe nói đều là thượng phẩm Kim Đan và tinh phẩm Kim Đan, Nguyên Anh chân quân thì càng không cần nói, một Nguyên Anh chân quân cũng để diệt sạch toàn bộ Côn Hư, một khi chiến hạm Tinh Không tiến vào Thiên Đạo Tông, Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”
“...”
Toàn bộ tửu lâu đều thảo luận sôi nổi vấn đề này.
Không lâu sau, xảy ra một cuộc náo loạn bên ngoài của tửu lâu.
“Tới rồi! Chiến hạm Tinh Không của Thiên Hoang Tinh đã đến trên Thiên Khuyết thành!”
Ào ào ào!
Hàng vạn tu sĩ trong tửu lâu đột nhiên lao ra như thủy triều, tất cả bay lên tầng trời thấp, nhìn lên bầu trời, thấy một chiếc chiến hạm màu vàng óng ánh loại cực lớn từ từ giảm tốc độ, phi hành như rùa bò đỗ xuống trên Thiên Khuyết thành.
Cả Thiên Khuyết thành lập tức sôi sục.
“Bái kiến Thiên Hoang thượng tiên!”
“Bái kiến Thiên Hoang thượng tiên!”
“Bái kiến Thiên Hoang thượng tiên!”
Mấy chục nhân khẩu trong toàn thành đều quỳ xuống và cúng bái, giống như người phàm trần kích động khi nhìn thấy sự xuất hiện của một vị Bồ tát.
Ngay sau đó, hàng chục ngàn tu sĩ bay ra khỏi Thiên Khuyết Tông.
“Tông chủ Thiên Khuyết Tông, ba vị lão tổ, hai mươi trưởng lão, bảy mươi hai vị thần tướng và hơn năm mươi ngàn đệ tử, cung nghênh Thiên Hoang thượng tiên đến Côn Hư!”
Tông chủ Thiên Khuyết Tông kính cẩn hảnh lễ với tu sĩ trên chiến hạm Tinh Không.
“Chúng tôi cung nghênh Thiên Hoang thượng tiên đến Côn Hư!”
Lão tổ, trưởng lão, thần tướng, đệ tử đều thành kính cúng bái.
“Ha ha!”
Trên Chiến hạm Tinh Không, hàng ngàn tu sĩ phát ra tiếng cười.
“Có vẻ như đám dân bản địa Côn Hư khá nhiệt tình.” Một thanh niên mặc áo choàng lộng lẫy đứng trên lan can của boong chiến hạm hạm Tinh Không, hai tay đặt sau lưng, nhìn xuống hàng chục triệu dân chúng đang quỳ lạy phía dưới, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý, tràn đầy mưu tính.
“Ha ha!”
Một vị lão tướng mặc kim giáp nói: “Lần đầu tiên Thần Tử đến Côn Hư nên không biết, khi những người này gặp chúng ta, thấy người của Thiên Hoang Tinh và Bắc Hàn Tinh đều kích động giống nhau, đều xưng hô với cả hai bên là thượng tiên, nhìn thấy là cúng bái, muốn bao nhiêu cung kính thì có bấy nhiêu.”
Vị Thần Tử kia gật đầu, hô xuống dưới: “Bản cung chính là Thần Tử của Linh Bảo Tông Thiên Hoang Thánh Vực, tới du ngoạn ở Côn Hư. Một năm sau tôi cũng sẽ tới Táng Tiên Cốc ngắt lấy tiên thảo, tiên dược và tìm kiếm pháp bảo thần binh mà Thiên đạo lưu lại, hiện tại tôi muốn đi tới Thiên Đạo Tông nghỉ chân trước một chút. Hôm nào có rảnh, tôi sẽ đến chỗ các ngươi chơi.”
“Hoan nghênh hoan nghênh! Vô cùng hoan nghênh!”
Những người phía dưới đang la hét đến điên rồi.
Tông chủ của Thiên Khuyết Tông cười nhẹ nhàng nói: “Thần Tử điện hạ, tất cả mọi người đều đã đến rồi, ngài có muốn đến Thiên Khuyết Tông của chúng tôi để nghỉ ngơi trước không? Tiểu tiên nhất định sẽ dùng sự nhiệt tình nhất để khoản đãi Thần Tử điện hạ và chư vị thượng tiên!”
Trước tiên, ông ta kéo dài thời gian cho Diệp Bắc Minh, xem Diệp Bắc Minh có thể tiêu diệt Thiên Đạo Tông không, nếu như có thể, sau này, Thiên Khuyết Tông sẽ đứng đầu ở Côn Hư, nếu như không thể, cũng làm trọng thương Thiên Đạo Tông, đối với Thiên Khuyết Tông mà nói cũng là chuyện tốt.
Thần Tử nghe lời này, lập tức quay đầu nhìn về phía lão tướng mặc kim giáp: “Thần tướng Long Ngạo, nếu không thì nghỉ chân ở đây một lát, ngày khác lại đi Thiên Đạo Tông sau vậy?”
Long Ngạo thần tướng cười nói: “Thần Tử, nếu như ngài thích người đẹp, vậy thì nên đi đến Thiên Đạo Tông trước địa thế Thiên Khuyết Tông ở khu vực rét lạnh, sống thời gian dài, nữ sẽ có làn da thô ráp. Nhưng Thiên Đạo Tông lại khác, nơi đó ấm áp, người đẹp như mây, cảnh sắc ưu mỹ, so với chỗ này đẹp hơn nhiều.”
“Thật sao?” Thần Tử ngước mắt hỏi.
“Lão phu còn có thể lừa gạt Thần Tử hay sao?” Thần tướng Long Ngạo cười hỏi.
Thần Tử cười ha ha, lập tức quát lớn với tông chủ Thiên Khuyết Tông: “Lòng tốt của ông, bản cung nhận, chỉ có điều, bản cung vẫn quyết định đến Thiên Đạo Tông trước, còn thời gian lại đến Thiên Khuyết Tông các ông sau.”
“Vậy thì tiểu tiên luôn chờ đợi Thần Tử và chư vị thượng tiên đại giá quang lâm Thiên Khuyết thành!” Tông chủ bất đắc dĩ, không dám ép họ ở lại, đành phải thôi.
“Tới Thiên Đạo Tông!”
Thần Tử hô lên.
Ngay sau đó, chiến hạm Tinh Không tăng tốc, vọt tới Thiên Đạo Tông.
“Ngày tàn của Diệp Bắc Minh sắp đến rồi!”
Sau khi chiến hạm Tinh Không rời đi, vô số người ở Thiên Khuyết thành đều thở dài thườn thượt.
......
Lúc này, bên trong Thiên Đạo Tông đã điên rồi!
Sau một trận chiến ác liệt, Thiên Đạo Tông đã tàn tạ không chịu nổi. Ngoài Hồng Minh lão tổ ra, giờ phút này, trong mười lăm vị Nguyên Anh lão tổ, ba người đã bị Diệp Thiên chém đầu.
Thậm chí có hàng vạn đệ tử trong Thiên Đạo Tông cũng bởi vì sự lan rộng của cuộc chiến mà chết oan mấy ngàn.
Lúc này, tất cả đệ tử đều chui xuống độ sâu 100 mét dưới lòng đất để ẩn núp, không một tên nào dám mạo hiểm xuất hiện.
Tông chủ và các trưởng lão đều nấp ở một bên, run lẩy bẩy.
Bọn họ không ngờ rằng chiến trận lớn tới vậy mà chẳng những không diệt trừ được Diệp Bắc Minh, mà trái lại bị Diệp Bắc Minh đánh tới mức thương vong thảm thiết, chết mất ba vị lão tổ, đều là người của Thiên Đạo Tông.
“Ông già, lần trước chặn xe ngựa của tôi, tỏ ra tài giỏi trước mặt tôi, hôm nay xem tôi làm sao làm thịt ông đây!” Ánh mắt Diệp Thiên rơi vào trên người của Huyền Nguyệt lão tổ của phái Huyền Lôi.
Lộc cộc!
Huyền Nguyệt lão tổ nuốt nước bọt dữ dội.
Làm sao ông ta cũng không ngờ được, chỉ mới qua ba năm, rác rưởi không dám đối chiến với ông, giờ đây lại làm ông không dám đối đầu trực diện.
Ông ta chỉ cảm thấy thế giới này biến đổi quá nhanh, tới mức khiến ông ta không phản ứng kịp.
“Tôi chém!”
Diệp Thiên giơ kiếm Phần Thiên lên, chém một cách về phía Huyền Nguyệt lão tổ.
“Các đạo hữu! Giúp tôi với!”
Huyền Nguyệt lão tổ kêu lên, trong khi phóng ra cương khí của mình để chặn đường kiếm của Diệp Thiên, ông ta kinh hãi kêu lên.
Tất cả mọi người đều biết đạo lý môi hở răng lạnh, mười một vị Nguyên Anh và Huyền Nguyệt lão tổ lập tức phóng xuất ra cương khí, tạo thành một bức tường phòng ngự đáng sợ.
Keng!
Một kiếm chém vào bức tường cương khí, tuy không chia cắt bức tường phòng ngự, nhưng sức mạnh phòng ngự của bức tường cương khí đã giảm đi đáng kể, bức tường phòng ngự đột nhiên lung lay sắp đổ dưới ngọn lửa bùng cháy do kiếm Phần Thiên phóng ra.
“Đứng vững! Nhanh đứng vững!”
Nhìn thấy bức tường phòng ngự sắp bị thiêu rụi, Hồng Đạo lão tổ kinh hãi kêu lên.
“Các ông chịu không được!”.
Diệp Thiên cười lạnh, khẽ quát một tiếng: “Thôn Thiên Đỉnh! Phá cho tôi!”
Anh vừa dứt lời, một ánh sáng màu tím bắn ra, biến thành một cái vạc khổng lồ, và đập vào bức tường phòng ngự.
Bùm!
Toàn bộ bức tường phòng thủ tan vỡ trong tích tắc.
Bum!
Thôn Thiên Đỉnh vọt tới chỗ của mười hai vị lão tổ, tuy rằng không thể khiến bọn họ nổ tung, nhưng đều bị đánh văng ra, đập mạnh vào đại trận hộ tông, trong nháy mắt, đại trận đã vỡ nát.
“Đi chết đi lũ sâu kiến!”