Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 536: Chiến hạm Tinh Không xuất thế!
Bên ngoài sảnh chính, một bóng người chắp tay đứng đối mặt với gió lạnh xào xạc, áo bào bay phất phới như cờ chiến, làm tăng thêm tinh thần chiến đấu hung ác.
“Là Diệp Bắc Minh tới sao?”
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh? Nhìn trẻ quá!”
“Trông cũng khá mạnh! Vừa đến liền đánh sập sảnh chính. Thế thì sao chứ? Đánh nhau với mười hai vị Nguyên Anh của chúng tôi, còn có thêm bốn vị Nguyên Anh đến trợ giúp, tổng cộng là mười sáu vị, cuối cùng cậu ta sẽ chết thê thảm!”
“......”
Mấy vạn đệ tử của Thiên Đạo Tông toàn bộ bay lên không trung, bàn tán xôn xao.
Giây tiếp theo!
Ầm ầm ầm!
Đám người bị đè dưới đống hỗn độn trước sảnh chính đều xông ra khỏi mặt đất, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh như bóng ma.
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”
Hồng Minh lão tổ lạnh lùng hỏi.
“Không sai, chính là bổn tọa.” Diệp Thiên ngạo nghễ đáp lại.
“Ha ha ha!!!”
Chợt một tiếng cười man dại vang lên.
“Cậu là cái thá gì mà dám ở trước mặt bọn tôi tự xưng bổn tọa. Thật quá láo xược, quá coi trọng bản thân mình đúng không?” Có một lão tổ lạnh giọng quát.
Diệp Thiên khinh thường chế nhạo: “Một đám gà chó chỉ biết kêu gào, sao bổn tọa lại để vào mắt được chứ?”
Mười sáu vị lão tổ Nguyên Anh nghe thấy những gì Diệp Thiên nói, tất cả đều tức giận không thôi.
Tông chủ càng giận dữ quát lớn: “Khởi động bốn mươi bảy tầng đại trận, đừng để cho Diệp Bắc Minh trốn thoát, hôm nay cậu ta nhất định phải bị giết trong tổng đàn của Thiên Đạo Tông chúng tôi!”
Dứt lời!
Ầm ầm ầm!
Từng đợt tiếng vang truyền đến.
Trong một khắc, bốn mươi bảy tầng đại trận nổi lên, bao vây toàn bộ Thiên Đạo Tông, một con ruồi cũng không thể lọt vào.
“Tôi còn lo lắng các ông chạy trốn, bày ra đại trận này rất hợp ý tôi, để tôi đóng cửa giết chó.” Diệp Thiên chế nhạo nói, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Ranh con kiêu ngạo!”
Hồng Minh lão tổ là người nổi giận đầu tiên: “Nghe nói cậu đã giết chết Hồng Thiên lão tổ - Nguyên Anh của Thần Huyền Tông chỉ với một nhát kiếm sao? Vậy hãy để cho tôi, một Nguyên Anh được lĩnh giáo sức mạnh của cậu đi!”
Dứt lời, Hồng Minh lão tổ biến ra hai mươi bốn hộ pháp thân, lòng bàn tay khổng lồ ngưng tụ một cổ huyết khí cuồng bạo, bỗng nhiên chưởng về phía một Diệp Thiên nhỏ như con kiến.
Trong khoảnh khắc đó, không gian dưới lòng bàn tay ông ta nồng nặc mùi máu tanh, thậm chí không gian cũng bị nhuộm đỏ, giống như một địa ngục ma quái.
“Dưới Huyền Minh chưởng của tôi, cho dù cậu có ngông cuồng, kiêu ngạo cỡ nào, cũng sẽ hóa thành oan hồn lệ quỷ, bị tôi đưa xuống địa ngục Cửu U, ha ha!”
Hồng Minh lão tổ khuôn mặt dữ tợn cười nói, dường như trong giây tiếp theo có thể nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thiên bị giết chết.
“Mau lui qua một bên, Huyền Minh chưởng của Hồng Minh lão tổ quá mức kinh người. Lỡ bị những vết máu bắn trúng, trong nháy mắt sẽ hóa thành những giọt sương máu!”
Có một đệ tử kinh hãi kêu lên.
Trong phút chốc, hàng vạn đệ tử hốt hoảng lùi về phía sau.
“Nghe nói, Huyền Minh chưởng của Hồng Minh lão tổ là công pháp do ông sáng chế ra. Ở dưới huyết quang cuồng bạo, những tu sĩ có tu vi thấp hơn người đều sẽ bị đông cứng dưới sự bao phủ của huyết quang, không thể nào cử động được, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi bị nghiền chết. Chuyện này có đúng hay không?” Huyền Minh lão tổ của Thần Huyền Tông hỏi.
“Đúng là có việc này!”
Tông chủ Thiên Đạo Tông tự hào gật đầu: “Hồng Minh lão tổ là người tài giỏi, thông minh, có hơn một nghìn công pháp. Từ khi tu luyện đến đại đạo Nguyên Anh đã phát minh ra nhiều công pháp. Trải qua ngàn năm, số lượng công pháp cũng có hơn mấy chục loại, trong đó Huyền Minh chưởng là lợi hại nhất. Ngay cả Hồng Đạo lão tổ, người mạnh nhất Thiên Đạo Tông cũng hết sực khen ngợi nó.”
Sau khi nói xong, tông chủ nhìn về phía một ông lão nhìn có vẻ cao thâm khó lường.
Ông lão này chính là người mạnh nhất Thiên Đạo Tông - Hồng Đạo lão tổ, cũng là Nguyên Anh lợi hại nhất Côn Hư, tu luyện đã bước vào cảnh giới cuối cùng của đại đạo Nguyên Anh, cách đỉnh Nguyên Anh chỉ trong gang tấc!
“Đúng vậy.”
Cảm nhận được ánh mắt của tông chủ, Hồng Đạo lão tổ gật gật đầu.
“Lợi hại! Hồng Minh lão tổ quả thật lợi hại!”
Bốn vị lão tổ ở những môn phái khác đều đồng loạt giơ ngón tay cái lên.
“Ha ha ha!”
Tông chủ cười nói: “Nếu Hồng Minh lão tổ không bận phát minh những công pháp này, nói không chừng hiện tại người đã sớm tiến vào đại đạo Nguyên Anh rồi. Nhưng với tu vi hiện tại của ông ấy, hơn nữa còn có sức mạnh của Huyền Minh chưởng thì đã đủ giết chết Diệp Bắc Minh rồi.”
“Chắc chắn là đủ!” Huyền Minh lão tổ của Thần Huyền Tông cười nói: “Các người nhìn xem, Diệp Bắc Minh đã không thể nhúc nhích, chỉ đợi bàn tay của Hồng Minh lão tổ rơi xuống, là có thể đánh cậu ta thành...”
Lại không ngờ, ông tôi còn chưa nói hết câu.
Chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng vang lớn, khói lửa nổ tung, huyết dịch dưới lòng bàn tay Huyền Minh trong phút chốc liền biến mất.
Ngay sau đó, tia sáng chín màu phóng lên bầu trời, trong giây lát thân thể Diệp Thiên đột nhiên càng lúc càng cao.
Mười trượng!
Mười lăm trượng!
Hai mươi trượng!
...
Khi không còn cao thêm được nữa, thân hình Diệp Bắc Minh đã lên tới ba mươi ba trượng. Hồng Minh lão tổ đứng trước mặt anh giống như người một thước hai so với người một thước tám, phải ngửa đầu mới thấy được Diệp Thiên.
“Cái này...”
Cho dù là Hồng Minh lão tổ, hay những lão tổ khác, còn có tông chủ, trưởng lão, đệ tử, tất cả đều sợ ngây người. Bọn họ nhìn pháp thân to lớn của Diệp Thiên một cách kinh ngạc.
“Pháp thân này thật quá lớn!”
Có một vị lão tổ không nhịn được hô to một tiếng!
“Tu vi của cậu ta chỉ là Kim Đan, tại sao pháp thân có thể cao đến mức sánh ngang với Thiên Hoang Nguyên Anh chân quân chứ?” Một vị lão tổ khác khiếp sợ kêu lên.
“Yêu nghiệt! Cậu ta nhất định là yêu nghiệt!”
Thật sự không có lời giải thích nào hợp lý hơn, tông chủ chỉ có thể nói như vậy.
“Nghe nói ông rất thích phát minh, ông có thể phát minh ra một pháp thân cao lơn như vây cho tôi xem được không?” Diệp Thiên nhìn xuống Hồng Minh lão tổ cười hỏi.
“Tôi, tôi, tôi...” Hồng Minh lão tổ lập tức nghẹn lời, nhưng trong lòng lại rống to: “Nếu tôi có thể phát minh pháp thân cao lớn như vậy, chẳng lẽ bây giờ còn để thấp hơn cậu vậy sao?”
“Có vẻ như ông không thể phát minh ra nó.”
Diệp Thiên nở một nụ cười, đột nhiên đôi tay chuyển động, trong chớp mắt nắm lấy đầu của Hồng Minh lão tổ.
Hồng Minh lão tổ cả kinh, giãy giụa liên hồi.
Răng rắc!
Hồng Minh lão tổ mãnh liệt giãy giụa, không những không tránh thoát được, mà còn khiến cho cổ ông tôi kêu một tiếng vang lớn.
“Cậu muốn làm gì? Buông tôi ra! Mau buông tôi ra!”
Hồng Minh lão tổ phẫn nộ kêu gào, giọng nói khiến toàn bộ Thiên Đạo Tông chấn động.
“Mau thả Hồng Minh lão tổ ra!”
Tông chủ và các lão tổ khác đều chỉ vào Diệp Thiên mà gào lên. Các lão tổ lần lượt mang ra pháp bảo và thần binh, nếu như Diệp Thiên không buông ra bọn họ liền động thủ.
“Được, tôi buông ông ta ra.” Diệp Thiên nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, anh nhấc Hồng Minh lão tổ giơ lên cao, hai chân ông tôi cách mặt đất hơn hai mươi mét, thân thể quá nặng nề thiếu chút nữa là gãy cổ.
“Cậu muốn làm gì?”
Hồng Minh lão tổ nghẹn đến đỏ mặt, điên cuồng dùng hai tay cố gắng bẻ gãy tay Diệp Thiên, nhưng lại không chút sứt mẻ, cũng không thể bẻ gãy.
“Tôi muốn buông ông ra đấy?” Diệp Thiên nhếch miệng cười.
Giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh ném Hồng Minh lão tổ ra ngoài như ném một quả tạ.
Bá!
Hồng Minh lão tổ thân thể lập tức gãy vụn thành nhiều phần, máu me văng khắp trời, thân thể nặng mấy chục tấn bay ra như thiên thạch đập về phía các lão tổ khác.
Cái đầu to của ông ta bất ngờ bị Diệp Thiên cầm trong tay, đồi mắt lớn như đèn lồng suýt chút nữa đã rớt ra ngoài.
Mọi người đều kinh sợ!
Tất cả các đệ tử xem trận đấu đều sửng sờ!
Ngay cả tông chủ, các trưởng lão của Thiên Đạo Tông và các lão tổ khác đều mở to mắt, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Cậu ta thật sự đã ném đầu Hồng Minh lão tổ xuống?
Bum!
Lúc này thân thể của Hồng Minh lão tổ đã được các lão tổ khác bắt lấy.
“Mau ném đầu Hồng Minh lại đây!
Hồng Đạo lão tổ tức giận kêu lên.
“Ném lại đây!”
“Ném lại đây!”
“Ném lại đây!”
Các lão tổ khác cũng hét lên.
“Diệp Bắc Minh! Mau buông tay!”
Hồng Minh lão tổ tuy rằng thân đầu chia lìa, nhưng miệng vẫn còn nói chuyện được, tức giận kêu lên.
“Được, tôi buông tay.”
Diệp Thiên xấu xa cười, buông tay ra.
Xúi giục!
Cái đầu to lập tức bay về phía thân hình của Hồng Minh lão tổ.
Đúng vào lúc này, Diệp Thiên tát ông ta một cái.
Chát!
Đầu to bị đánh phun ra những giọt sương máu.
“A!"
Thân hình to lớn của Hồng Minh lão tổ lập tức trở nên nhỏ bé, chỉ bằng với người phàm. Đầu còn ở đó nhưng lại cuồng loạn gầm lên: “Đồ khốn kiếp! Cậu đã hủy hoại pháp thân của tôi! Từ nay về sau tôi sẽ không có pháp thân nữa!”
“Tôi hận! Tôi hận cậu!”
Diệp Thiên cười đắc ý: “Ông không phải giỏi sáng chế sao? Lập tức chế ra một cái là được không phải sao?”