Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 513: Chap-513




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 513: Ông đây không chơi cùng với các người. Bái bai!​

Diệp Thiên quan sát Huyền Nguyệt Lão Tổ, hiểu rõ tu vi hiện tại của ông ta, hắn căn bản không có khả năng đấu với Huyền Nguyệt Lão Tổ.

Một khi động thủ, nhất định sẽ thua!

Cho nên, tình huống trước mắt vô cũng nguy cấp, hắn buộc phải đảm bảo an toàn của những người khác.

Chính xác mà nói, là đảm bảo an toàn của Liễu Như Yên và Giang Tử Yến.

Bởi vì, hai người họ là thánh thể mà hắn vất vả tìm được, nếu như bị giết, lại phải tìm hai thánh thể như vậy. Hắn cũng không biết phải tốn thêm bao nhiêu thời gian, sợ rằng ảnh hưởng đến đại nghiệp tụ đan, không kịp cứu Đoá Đoá và Thần Diệp Hy, thì cả đời hắn sẽ sống trong sự hối hận.

"Cậu nghĩ cậu có tư cách bàn điều kiện với ta sao?" Huyền Nguyệt Lão Tổ cười lạnh: "Ba món pháp bảo đều ở trên người cậu, giết chết cậu rồi, tôi có thể dễ như trở bàn tay mà lấy được nó, hà cớ gì ta lại thả cậu đi?"

Vốn dĩ lời nói của Diệp Thiên nhóm lên hy vọng sống của người nhà Giang gia, nhưng khi nghe câu này của Huyền Nguyệt Lão Tổ, bọn họ ngay lập tức nản lòng.

Bọn họ không thể không thừa nhận Huyền Nguyệt Lão Tổ nói không sai, Diệp Thiên đã lâm vào bước đường phải đàm phán, chứng minh rằng hắn không phải đối thủ của Huyền Nguyệt Lão Tổ.

Huyền Nguyệt Lão Tổ đã muốn có ba món pháp bảo kia đến như vậy, trực tiếp giết chết hắn, từ trên người hắn cũng sẽ tìm ra (pháp bảo). Hà tất phải vẽ vời thêm chuyện, thả bọ họ đi?

"Haha." Diệp Thiên cười một tiếng nói: " Ông có điều không biết, pháp bảo của ta cần phải có mật chú mới có thể khống chế được, nếu không có mật chú, ông không khống chế được đâu, nếu ông không tin, có thể thử xem."

Nói rồi, Diệp Thiên điều khiển Thông Thiên Đỉnh, bay đến gần Huyền Nguyệt Lão Tổ.

Huyền Nguyệt Lão Tổ nửa tin nửa ngờ nhận lấy Thông Thiên Đỉnh, quan sát một hồi, nhìn đến khi hài lòng, không khỏi cảm thán: " Đúng thật là một bảo bối khó có được!" Bảo bối có tốt, cũng phải dùng được mới là tốt. Còn dùng không được, bảo bối tốt cũng chỉ là phế phẩm.(đồ bỏ đi)

Sau đó, ông ta lập tức khởi động thần niệm để điều khiển Thông Thiên Đỉnh.

Kết quả là dù có điều khiển thế nào đi nữa, Thông Thiên Đỉnh cũng giống y như một phế phẩm vậy, không biến lớn được cũng không biến nhỏ được, thậm chí là không đụng vào nó, thần niệm không thể nào làm nó nhúc nhích được.

"Sao lại có thể như vậy?"

Huyền Nguyệt Lão Tổ vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng, ông ta đã từng dùng rất nhiều pháp bảo thần binh, trước nay chưa từng biết phải có mật chú mới khống chế được, đâu là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Lẽ nào... là luyện khí đại sư khi chế tạo nó đã đặc biệt đặt một mật chú?" Huyền Nguyệt Lão Tổ suy nghĩ trong lòng.

"Sao hả? Tôi không lừa ông chứ?" Diệp Thiên cười hỏi. Huyền Nguyệt Lão Tổ ném Thông Thiên Đỉnh về phía hắn: " Cậu làm thử ta xem."

" Được thôi."

Diệp Thiên nhận lấy Thông Thiên Đỉnh, nhẹ nhàng khởi động thần niệm. Thông Thiên Đỉnh liền biến ra to như một ngọn núi, lơ lửng trên không trung, chiếu xuống ánh sáng màu tím, ngoại trừ Diệp Thiên và Huyền Nguyệt Lão Tổ, tất cả mọi người đều dần dần bay lên.

"Á! Cậu muốn làm gì! Lão Tổ! cứu mạng!"

Đám đệ tử của Huyền Lôi Tông kinh hãi liên tục kêu gào.

"Hừ!"

Huyền Nguyệt cũng không hề Lão Tổ không hề động đậy, chỉ bắn ra thần niệm, trong nháy mắt, có một nguồn sức mạnh thần bí bảo vệ trên đầu bọn họ, ngăn cản lực hút của ánh sáng màu tím kia, mọi người mới không phục trạng thái tự do.

"Sao hả? Tôi không lừa ông chứ?" Diệp Thiên thu hồi Thông Thiên Đỉnh, cười hỏi.

Huyền Nguyệt Lão Tổ gật gật đầu, đã có thể chắc chắn rằng, nếu không có mật chú, cho dù có lấy được ba món pháp bảo, thì cũng chỉ giống như ba cục sắt.

"Vậy ta muốn ông thả họ đi, ông có đồng ý không?" Diệp Thiên hỏi.

Huyền Nguyệt Lão Tổ rơi vào trầm tư.

Lúc đó, Tứ trưởng lão đi đến bên cạnh ông ta, thấp giọng nói: "Hung thủ là hắn, những người của Giang gia giết hay không giết cũng không sao, đồng ý với hắn là được, Huyền Lôi Tông chúng ta không có pháp bảo nào, nếu có được ba món kia, hỏi ra được cách khống chế chúng. Đối với Huyền Lôi Tông mà nói, là một chuyện vô cùng tốt. Đến lúc đó giết hắn trả thù cho Nhị trưởng lão cũng không muộn."

"Đúng vậy đó Huyền Nguyệt Lão Tổ, những người khác giết hay không đều được, chỉ cần ba món pháp bảo đến được tay, đến lúc đó giết hắn, chúng ta làm như vậy cũng coi như viên mãn." Ngũ trưởng lão nói thêm vào.

Huyền Nguyệt Lão Tổ nghe xong gật đầu nói: "Tôi đồng ý điều kiện của cậu, cậu ở lại, những người khác có thể cút rồi."

Lời vừa dứt, tất cả người Giang gia như được đại xá, ngay lập tức vui mừng khôn xiết trèo lên xe ngựa, rồi giục xe ngựa đi về phía trước, một giây cũng không dám ở lại, chỉ sợ Huyền Nguyệt Lão Tổ đổi ý.

Còn Diệp Thiên, bọn họ cũng lười để tâm, chết hay không chết chẳng liên quan đến họ, dù sao thì hai món thượng phẩm thần khí đã nằm trong tay bọn họ, chỉ cần có thể trốn được kiếp nạn này thì coi như là lời rồi.

Chỉ trong chớp mắt, mười mấy chiếc xe ngựa chỉ còn lại một chiếc, tất nhiên là cỗ xe ngựa mà Diệp Thiên ngồi, Tư Đồ Diêm, Liễu Như Yên, Giang Tử Yến vẫn còn ở lại đó.

"Ba người các người còn ở đây làm gì, đi mau." Diệp Thiên thúc giục bọn họ.

Tư Đồ Diêm khóc lóc thảm thiết nói: " Nếu cậu dạy bọn họ cách sử dụng, bọn họ sẽ giết cậu đó!"

"Các người ở lại đây, bọn họ sẽ không giết ta sao?" Diệp Thiên nói tiếp: "Đi mau, đi càng xa càng tốt, đừng ở lại đây nữa, làm ta chướng mắt."

Trong lúc nói, Diệp Thiên để lại thàn thức trên thân thể ba người họ, như vậy sẽ dễ dàng tìm được.

"Cậu Diệp, cậu chuộc thân cho Như Yên, Như Yên sống là người của cậu, chết là ma của cậu, cậu ở đâu, Như Yên ở đó, cậu chết đi, Như Yên chôn cùng cậu." Liễu Như Yên khóc sướt mướt nói.

Diệp Thiên suýt nữa tức ói máu, quát lớn: "Đi mau! Ép ta trở mặt hay sao?"

"Tôi không đi." Giang Tử Yến mặt áy náy nói: " Anh vì cứu bọn ta, không màng đến tính mạng của mình, ta không thể cứ như vậy mà đi được, ta muốn ở lại với anh, tộc nhân đều đi cả rồi, ta không còn gì vướng bận nữa!" Nói xong, cô ta đạp gió bay đến chỗ của Diệp Thiên.

Không ngờ rằng, cô ta còn chưa đến gần Diệp Thiên, đã nghe thấy hắn hét một tiếng:

"Cút!"

Giang Tử Yến bị doạ cho giật mình, ngay tức khắc dừng chân, mặt đầy ủy khuất nói:" Anh hung dữ như vậy làm gì?" Thực tế thì cô ta bị Diệp Thiên làm cho cảm động, tuy lúc nãy ở trên xe ngựa, biểu hiện của hắn rất đáng ghét, nhưng thời khắc sinh tử này, người vì cô ta cố gắng chống chọi là hắn, không phải tộc nhân của mình.

"Tôi nhìn thấy cô là phiền, nếu không phải cô đưa Nhị trưởng lão của các cô tới, sẽ xảy ra chuyện này sao?" Diệp Thiên lạnh giọng nói: " Mau cút đi cho ta, nếu còn không cút ta bóp chết cô!"

"Huhu..."

Giang Tử Yến bị mắng đến khóc luôn rồi, chỉ cảm thấy ủy khuất muốn chết, tức giận nói: " Người ta có lòng tốt lo cho anh, anh lại trách người ta, nếu không phải do anh mua người ta, người ta vẫn còn ở Huyền Lôi Tông, sẽ rơi vào tình cảnh này sao?"

"Có lòng tốt lại bị anh coi là lòng lang dạ thú, không thèm quan tâm anh nữa, ta cút, anh thích chết thì cứ chết, hừ!"

Nói xong, cô ta xoay người thở hồng hộc lên xe ngựa, chui vào trong, vẫn chưa hết oán giận.

"Hai người cũng cút đi cho ta!" Diệp Thiên lại hướng về phía Tư Đồ Diêm và Liễu Như Yên mà hét.

Hai người họ hết cách, cũng biết ở lại không giúp được Diệp Thiên, tóm lại chỉ khiến hắn tức giận, cho nên chỉ có thể rời đi thôi.

Rất nhanh, xe ngựa đã đi về phía trước.

Nhưng ba người họ đều len lén nhìn Diệp Thiên, đến khi đi xa, không nhìn thấy nữa mới thôi.

"Tôi đã thả người đi rồi, cậu có phải cũng nên thực hiện lời hứa rồi không, đem pháp bảo và mật chú giao cho ta?" Huyền Nguyệt Lão Tổ hỏi.

"Gấp cái gì?" Diệp Thiên bày ra một bộ dạng vô lại, nói: "Qua thêm một ngày nữa, đợi bọn họ đi xa rồi, ta cũng có thể yên tâm, đến lúc đó giao đồ cho ông cũng không muộn."

"Cái gì? Muốn một ngày?" Huyền Nguyệt Lão Tổ đợi không kịp.

Hừ nói: "Tôi cho cậu nhiều nhất một canh giờ, cậu không giao đồ cho ta, không dạy ta cách dùng, ta sẽ giết cậu!"

"Vậy bây giờ ông ra tay đi, ta sẽ không chớp mắt." Diệp Thiên nhún vai, tỏ vẻ không hề gì.

"Ngươi..."

Huyền Nguyệt Lão Tổ suýt nữa bị tức chết, thật sự bó tay với hắn.

Sau cùng hai vị trưởng lão khuyên can, ông ta cũng đồng ý.

"Chỉ cho cậu thời gian một ngày, đến hẹn cậu không giao pháp bảo, không nói cách sử dụng, ta đảm bảo cậu sẽ chết rất thảm!" Tứ trưởng lão uy hiếp nói.

"Biết rồi! Kích động như vậy làm gì?" Diệp Thiên đảo mắt nhìn hắn, tìm một cây đại thụ, nằm trên cành khô ngủ một giấc.

Một ngày sau.

" Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi! Đã qua một ngày rồi!" Tứ đạo trưởng gọi hắn.

Diệp Thiên nghe thấy, nhìn đồng hồ xác thực đã qua một ngày, trong lòng lập tức vui lên.

"Mau giao đồ ra đây." Tứ trưởng lão lão lại hét lên.

Nhưng không ngờ, trả lời hắn là một câu:

"Cho cái đầu ông chứ cho, lão tử không đùa với các ông nữa, bái bai!"

Nói xong!

Chỉ nghe đùng một tiếng, trên cây tản ra một trận khói xanh, sau đó Diệp Thiên biến mất không hình không bóng.

"Tiêu rồi, chúng ta trúng kế rồi!"

Huyền Nguyệt Lão Tổ sắc mặt đại biến, tức giận đùng đùng nói: "Tên kia có độn phù, để hắn trốn thoát rồi, đến lông của hắn chúng ta cũng chưa đụng được, lỗ rồi, lỗ lớn rồi, đây đây đây..."

Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão đều kinh ngạc.

"Côn Hư chúng ta là môn phái có thể chế tác ra độn phù, không phải đã bị Thiên Đạo Tổng diệt sạch rồi sao? Độn phù đã biến mất hơn năm trăm năm rồi, hắn làm sao có được?" Tứ trưởng lão không hiểu hỏi.

"Tôi làm sao biết được chứ."

Huyền Nguyệt Lão Tổ tức lệch mũi, điên cuồng gào lên: "Tiểu tử, đừng để ta tìm được cậu, nếu không ta sẽ chặt mày thành tám khúc, băm mày thành trăm mảnh!"

Sau đó, ông ta biến thành một luồng sáng đi mất, tìm kiếm khắp nơi xung quanh đó


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.