Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 508: Chap-508




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 508: Kẻ áo đen làm dữ!​

Đột nhiên vô căn cứ rơi xuống một người, thật sự khiến người tại hiện trường giật mình không nhẹ, ngoài Diệp Thiên và mấy vị lão tổ của nhà họ Giang ra, những người còn lại hầu như đều phát ra tiếng hét, theo bản năng lùi về phía sau.

Rất nhanh, ánh mắt của tất cả mọi người đều hạ xuống trên bóng đen đó.

Chỉ thấy ông ta trong một bộ bào đen, toàn bộ các hướng không góc chết bao bọc kín đáo, chỉ còn lại hai con mắt ở ngoài xoay chuyển. Hoàn toàn nhìn không ra ông ta rốt cuộc là thần thánh phương nào.

“Ông là người gì, tại sao xông vào nhà họ Giang tôi?”

Lúc này Giang Bồi Khôn bình tĩnh lại, chỉ vào kẻ áo đen chất vấn rằng.

“Ông không cần bận tâm tôi là người gì, ông chỉ cần biết nhà họ Giang các người chặn mất đường tiền tài của tôi, tối nay tôi phải khiến nhà họ Giang các người từ trên thế giới này biến mất.”

Giọng điệu của kẻ áo đen bình thản, nhưng lại tràn đầy sự kiên định.

“Chặn đường tiền tài của ông ta? Là lão tổ trong thương gia tiên dược nào sao?”

“Nhà họ Trương hay là nhà họ Lâm? Mối làm ăn tiên dược mấy năm nay của nhà họ Giang chúng tôi càng làm càng rộng, nghiêm trọng ảnh hưởng tới mối làm ăn tiên dược của hai nhà này, không lẽ lại là tức nước vỡ bờ rồi sao?”

“Nếu như là vị lão tổ đó của nhà họ Trương. Thì nhà họ Giang chúng ta lần này toang hết rồi, cho dù bốn vị lão tổ của nhà họ Giang chúng ta hợp sức, cũng đánh không lại vị lão tổ đó của nhà họ Trương đấy.”

“…”

Nhất thời, trên dưới nhà họ Giang rơi vào trong sự khủng hoảng vô tận.

Làm ăn khó tránh sẽ đắc tội với cùng ngành. Hai năm nay nhà họ Giang vì nguyên do của Giang Tử Yến, đều đồn đại cô ta có hy vọng trở thành thần nữ của Huyền Lôi Tông, dẫn đến rất nhiều thương gia đều muốn ôm đùi của nhà họ Giang, lấy hàng tới tấp từ nhà họ Giang, nghiêm trọng ảnh hưởng tới lợi ích của các nhà tiên dược khác.

Cho nên, không có người chất vấn lời nói của kẻ áo đen, đều cho rằng ông ta là vì lợi ích trên chuyện làm ăn, muốn diệt đi nhà họ Giang, từ đó nhận được lợi ích lớn hơn.

Vì dù sao cắt đứt đường tiền tài của người ta giống như giết ba mẹ người ta vậy, vì vậy tới trả thù là nói thông suốt được.

“Tôi mặc kệ ông là ai, rời khỏi nhà họ Giang ngay lập tức, nếu như dám hành hung ở nhà họ Giang, bị tôi tố cáo tới Huyền Lôi Tông, tra ra thân phận của ông, thế thì cái chờ đợi ông chính là muôn đời muôn kiếp trở lại không được!”

Chỉ có sư huynh của Giang Tử Yến đứng ra, chỉ vào kẻ áo đen uy hiếp rằng.

“Hơ hơ.”

Kẻ áo đen nở nụ cười lạnh lùng, quay người nhìn sang đệ tử đó của Huyền Lôi Tông, từng câu từng chữ nói ra:

“Người chết là không biết nói chuyện đâu.”

Đệ tử đó nghe nói bỗng cơ thể khựng lại, khiếp sợ nói rằng: “Ông muốn làm gì? Tôi là nhị đệ tử của tam trưởng lão Huyền Lôi Tông, nếu ông dám giết tôi. Sự phụ của tôi ông ta…”

Không đợi anh ta nói dứt lời, tay của người đàn ông đưa ra ngoài, một luồng khí đen toát ra từ lòng bàn tay của ông ta, thoáng chốc bao trùm lại trên người đệ tử đó, trong nháy mắt thì đem đệ tử đó hóa thành vũng máu.

Toàn bộ kinh ngạc!

“Nhị sư huynh!”

Giang Tử Yến và một vị sư huynh khác của cô ta kinh ngạc đờ người luôn!

“Hai người cũng là đệ tử của Huyền Lôi Tông đúng chứ?” Ánh mắt của kẻ áo đen lướt qua hai người, giọng điệu lạnh băng hỏi rằng.

“Không không không! Tôi không phải! Tôi chỉ là đi ngang thôi! Tôi cái gì cũng không nhìn thấy! Cái gì cũng đều không nghe thấy!”

Đệ tử đó cũng bị dọa tới sợ dập mặt luôn rồi, nâng tay lên vô cùng sợ hãi run giọng nói rằng, sau đó quay người chạy ra ngoài, một giây cũng không ở lại được tiếp nữa.

Kết quả chưa chạy được vài bước, lại bị một chiêu của kẻ áo đen hóa thành vũng máu.

“Tam sư huynh!”

Giang Tử Yến gào thét ra như muốn sụp đổ.

Hai người này đều là sư huynh rất chăm sóc cho cô ta, giống như anh trai vậy, cứ như vậy giết mất rồi, ngay cả hài cốt cũng không còn, sao cô ta có thể không sụp đổ?

“Kẻ giết người này! Tôi phải giết ông!”

Cô ta đã điên rồi, cũng không biết mình mấy cân mấy lượng rồi, tế ra một cây kiếm trung phẩm thần binh, chém thật mạnh về phía kẻ áo đen.

Thấy vậy, Diệp Thiên không chút động đậy, nhưng trên thực tế hắn đã chuẩn bị sẵn sàng ra chiêu mọi lúc rồi.

Cứu người là môn kỹ thuật, có những tình huống không được nhanh quá. Cũng không được chậm quá, phải vừa đúng lúc mới được.

Đặc biệt là khi phải để một người cảm kích rơi nước mắt đối với mình, phải trong lúc cô ta tuyệt vọng nhất động tay, kéo cô ta từ bên vực chết về lại, có thể đạt được hiệu quả càng tốt, thậm chí cũng có thể khiến cô ta cam nguyện lấy thân đền đáp.

Diệp Thiên chính là muốn khiến Giang Tử Yến cảm kích rơi nước mắt với hắn, chỉ có như vậy mới có thể dẫn cô ta đi, nếu bây giờ động tay, thì đạt không được hiệu quả thế này.

Còn chết bao nhiêu người hắn mặc kệ, kiểu người sống hết mấy trăm ngàn năm như hắn thế này, sớm thì tê tê đối với chết người rồi, chỉ cần là người không quan trọng đối với hắn, chết hay không chết, hắn cũng sẽ không cau mày một cái.

Cũng như dưới tình huống như thế này, ngoài Giang Tử Yến ra, cho dù toàn bộ người của nhà họ Giang bị kẻ áo đen giết hết. Anh cũng sẽ không động tay đâu.

Bởi vì, anh sớm thì nhìn được ra người nhà họ Giang không phải tốt lành rồi, vừa rồi lúc Giang Tử Yến động tay với anh, bốn vị lão tổ và Giang Bồi Khôn không có một người đứng ra nói chuyện. Rõ ràng thì là muốn anh chết, huống chi trước đây còn các kiểu gài anh, sao anh lại có thể đi bận tâm sống chết của họ?

“Tử Yến! Mau tránh ra!”

Diệp Thiên không sốt ruột có người sốt ruột rồi, bốn vị lão tổ và Giang Bồi Khôn, ngay thời điểm đầu tiên kinh ngạc hét lên.

Kẻ áo đen đấy là giết người không chớp mắt, chút tu hành đó của Giang Tử Yến động tay với ông ta, chẳng phải là tìm đường chết?

Cô ta chết rồi, tổn thất của nhà họ Giang thì to rồi!

Nhưng mà. Giang Tử Yến đã bị tức giận làm choáng đầu óc, đối với lời nói của người nhà là nghe không lọt tai, một lòng chỉ muốn giết đi kẻ áo đen, trả thù cho hai vị sư huynh của cô ta.

“Lấy trứng chọi đá, không tự lượng sức!”

Ánh mắt của kẻ áo đen lạnh xuống, đột nhiên quay người, một tay đưa nhẹ, hai ngón tay thong thả thì kẹp lại kiếm chĩa vào ông ta của Giang Tử Yến.

Sau đó thì thấy hai ngón tay của ông ta nhẹ nhàng nhúc nhích.

Leng keng!

Trung phẩm thần binh bị bẻ gãy theo tiếng.

“Đây…”

Giang Tử Yến khựng lại. Đột nhiên phát hiện, cái mà mình đối mặt là một sự tồn tại khủng khiếp như thế nào, không cầm được một luồng hơi lạnh từ dưới lòng bàn chân thuận theo xương cột sống của cô ta xông lên đỉnh đầu, cả người như rơi vào kẽ nứt tảng băng, rùng mình thật mạnh.

“Nên tiễn cô xuống địa ngục rồi.”

Khi kẻ áo đen nói lời này, trong giọng điệu dễ nhận thấy có sự hưng phấn, là lúc giết hai người đệ tử khác của Huyền Lôi Tông không có đâu, có vẻ như mục đích của ông ta chính là vì để giết Giang Tử Yến mà đến vậy.

Giang Tử Yến nghe nói, trong mắt bỗng một vùng chết lặng.

“Đi chết đi!”

Kẻ áo đen vừa nghiêm nghị nói, thì lưỡi dao bị gãy giữa hai ngón tay phóng nhanh qua bên Giang Tử Yến.

“Đừng!”

Rất nhiều người hét ra tiếng.

Vào phụt!

Tiếng hát của mọi người vừa vang lên, thì có một tia sáng xanh lá xé nứt không khí, phóng mạnh sang lưỡi dao bị gãy đang phóng về phía Giang Tử Yến.

Chỉ là thời gian 0.1 giây, lưỡi dao bị gãy khựng lại ở phía trước 10cm so với Giang Tử Yến, 0.1 giây sau, tia sáng xanh lá đó đánh trúng lưỡi dao bị gãy, đập lưỡi dao bị gãy đó dưới đất.

Kẻ áo đen đột nhiên xoay người lại nhìn. Bất ngờ là lão tổ nhà họ Giang ra tay.

Chỉ là không có người phát hiện, nếu không phải Diệp Thiên trong âm thầm thả ra một luồng sức mạnh, ngăn cản lại tốc độ tiến tới của lưỡi dao bị gãy, lão tổ nhà họ Giang hoàn toàn cứu không kịp Giang Tử Yến.

“Dám cản trở tôi động tay. Ông cũng quá không biết tự lượng sức rồi, thế thì tội giết các người mấy con ruồi thái vướng tay vướng chân này trước, rồi động tay giết hết tất cả mọi người ở đây cũng không chậm trễ.”

Kẻ áo đen vô cùng tự tin đối với bản lĩnh của bản thân, một niệm thành trận. Nhốt lại tất cả mọi người ở trong đại sảnh, sau đó chắp tay sau lưng, không vội không chậm đi về phía bốn vị lão tổ của nhà họ Giang.

“Cô Tử Yến, mau núp tới sau lưng tôi. Tôi bảo vệ cô chu toàn.” Lúc này Diệp Thiên quỷ quyệt mỉm cười nói rằng.

“Anh lấy gì bảo vệ tôi chu toàn hả!”

Giang Tử Yến trợn hai mắt, cũng làm biếng nói chuyện với Diệp Thân rồi.

Kẻ áo đen không tốn chút hơi sức nào thong thả thì gãy trung phẩm thần binh, lại không sợ mấy vị lão tổ của nhà họ Giang, đó phải là sự tồn tại của thực lực khủng khiếp nhiều như thế nào, hắn một người cùng tuổi với cô ta, lại làm sao có thể bảo vệ cô ta chu toàn?

Đây không phải đang đùa cô ta sao?

“Tôi lại muốn xé ra mạng che mặt thần bí của ông, xem thử ông rốt cuộc là thần thánh phương nào, cả gan dám nói khoác mà không biết ngượng như vậy!”

Có vị lão tổ nhà họ Giang cũng là cơn giận lên đầu rồi, khoé mắt liền giật, tay cầm kiểu tay chim ưng, nhanh như một tia sáng, túm qua khuôn mặt của kẻ áo đen.

“Sự tồn tại như con sâu cái kiến vậy.”

Kẻ áo đen vừa nói nhạt, một ngón tay vút qua quẹt ra ngoài.

Sột soạt!

Chỉ thấy một tia sáng vàng kim, giống như một con dao lớn khai thiên vậy, nhanh như sấm sét, chém sang vị lão tố đó.

“Cẩn thận!”

Thái tổ nhà họ Giang vô cùng hoảng sợ hét ra.

Kết quả giọng nói của ông ta vừa vang lên, thì nghe thấy soạt một tiếng, máu kim vụt bắn đầy mặt ông ta, sau đó thì nhìn thấy vị lão tổ đó bị chặt thành hai khúc, kim đan lăn ra ngoài.

Một ngón tay giết kim đan!

Chấn động toàn bộ!

Tất cả mọi người hóa thành bức tượng, đều đưa ánh mắt ngạc nhiên muốn chết qua bên kẻ áo đen.

Phải biết rằng, vị lão tổ này là phàm phẩm kim đan tiểu thành, thực lực ở nhà họ Giang, chỉ đứng sau thái tổ, thế nhưng, lại bị kẻ áo đen một ngón tay giết chết rồi?

Trời! Thế kẻ áo đen phải lợi hại như thế nào!

Ngay cả thái tổ, sau chiêu này, liền lòng như tro nguội.

Ông ta biết, cho dù tất cả mọi người nhà họ Giang hợp sức lại, cũng chấn động không được một chiêu của kẻ áo đen này, bởi vì thực lực của kẻ áo đen này quá khủng khiếp rồi!

“Đợi tôi đạp nát kim đan của ông ta, rồi đạp nát từng cái kim đan của ba người, những người còn lại tôi một chiêu thì có thể đem toàn bộ bọn họ hoá thành bột mịn.”

Kẻ áo đen nở nụ cười lạnh lùng nói, đưa chân đạp sang kim đan lăn lóc dưới đất.

“Đừng!”

Chính ngay lúc này, Giang Bồi Khôn đột nhiên hét lên một tiếng, bạn cuống cả lên chỉ sang Diệp Thiên, hoảng hốt hét với kẻ áo đen đó rằng: “Ông diệt nhà họ Giang chúng tôi chẳng phải cũng chỉ vì lợi ích sao? Ông giết cậu ta, trên người của cậu ta ít nhất có ba trăm triệu đá linh thạch, còn có ít nhất mười món pháp bảo và thương phẩm thần binh, có thể còn nhiều hơn rất nhiều so với lời tôi nói, chỉ cần ông giết cậu ta rồi, ít nhất lời chắc một tỷ đá linh thạch, lợi ích lớn như vậy chẳng lẽ ông không động lòng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.