Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 506: Người cha lừa dối con gái mình!
Không lâu sau, Diệp Thiên được mời vào đại sảnh.
Giang Bồi Khôn trước tiên giới thiệu anh với bốn vị lão tổ của gia tộc họ Giang, sau đó nói với vẻ mặt đau khổ: “Cậu Diệp, vừa rồi tôi đã thảo luận với bốn vị lão tổ, không thể không nói, điều kiện mà cậu đưa ra quá hấp dẫn người khác.”
“Tuy nhiên, cậu cũng phải biết rằng nhà họ Giang chúng tôi được xây dựng trên địa bàn của Huyền Lôi Tông. Mà Tử Yến là đệ tử của Huyền Lôi Tông. Nhà họ Giang của chúng tôi không có quyền ảnh hưởng đến hôn nhân của con bé, càng không có tư cách bán con bé cho người khác để làm vợ lẻ.”
“Tuy nhiên, xét thấy điều kiện mà cậu Diệp đưa ra quá hào phóng, sau khi trải qua thảo luận, chúng tôi vẫn đồng ý bán Tử Yến cho cậu Diệp, nhưng một khi khi đã bán Tử Yến, nhà họ Giang của chúng tôi phải chuyển ra khỏi thành phố Lạc Nguyệt Thành và đến an cư ở địa bàn của Thiên Đạo Tông."
“Như vậy. Nhà họ Giang của chúng tôi cũng sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. Đến một nơi xa lạ, từ trên xuống dưới cần phải chuẩn bị một chút, sẽ tốn từ 45 đến 75 tỷ USD. Tôi hy vọng cậu Diệp có thể cho chúng ta một thượng phẩm thần binh hoặc pháp bảo cùng với 75 tỷ USD, coi như một sự đền bù cho sự mất mát của nhà họ Giang chúng tôi."
Nói đến đây, Giang Bồi Khôn và bốn vị lão tổ đều nhìn về Diệp Thiên với ánh mắt đầy mong đợi.
Mong đợi câu trả lời của anh ấy đủ làm cho họ hài lòng.
“Được.”
Diệp Thiên không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đồng ý: “Sau khi sự tình hoàn thành, tôi sẽ đưa cho các người bốn món thượng phẩm thần binh cùng 50 tỷ USD, các người không thể tăng giá lần nữa.”
Diệp Thiên cũng lười cò kè mặc cả với bọn họ, anh phải ngưng tụ kim đan càng sớm càng tốt, sau đó đi cứu Đóa Đóa, tiếp đến sẽ đi tới Thần Huyền Tông rồi tùy tiện cướp đoạt một chút, có mấy chục tỷ linh thạch dễ như trở bàn tay.
“Cậu Diệp thật sự là một người thẳng thắn!”
Giang Bồi Khôn và bốn vị lão tổ đều vui mừng khôn xiết, giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
“Đúng rồi cậu Diệp, cậu có thể cho chúng ta xem bốn món thượng phẩm thần binh được không?” Thái tổ của Giang gia hỏi.
“Tất nhiên có thể.”
Diệp Thiên không sợ thủ đoạn của bọn họ, trực tiếp lấy ra bốn món thượng phẩm thần binh ném lên bàn.
“Đúng là bốn món thượng phẩm thần binh rồi!”
Nhìn bốn bảo bối phát ra ánh sáng xanh biếc, trong mắt của bốn vị tổ tiên lóe sáng.
“Vừa khéo chúng ta cũng có bốn người, mỗi người một món. Nó có thể nâng thực lực của nhà họ Giang lên một tầm cao mới, ha ha!”
Thái Tổ của nhà họ Giang mừng khôn xiết nở nụ cười.
Bốn vị lão tổ của nhà họ giang là kim đan cảnh nhưng họ không có một món pháp bảo thượng phẩm hay thần binh nào, mặc dù bọn họ có khả năng mua pháp bảo thượng phẩm hoặc thần binh, nhưng họ chưa bao giờ có thể mua được nó.
Bây giờ thì sao?
Bốn món lập tức được bày ra trước mặt bọn họ, bọn họ có thể không vui được sao?
“Khi nào thì tôi có thể nhìn thấy cô Tử Yến?” Diệp Thiên thu hồi lại bốn món thần binh thượng phẩm và hỏi.
Giang Bồi Khôn trả lời: “Tôi đã phái đứa con lớn nhất của tôi đi truyền tin cho Tử Yến. Nhiều nhất là ba ngày, ba ngày sau cậu Diệp sẽ có thể gặp được Tử Yến.”
Diệp Thiên gật gật đầu.
“Đúng rồi cậu chủ Diệp, cậu làm nghề gì vậy, cậu làm thế nào mà có nhiều thượng phẩm thần binh và tiền tài tới vậy?” Thái tổ của nhà họ Giang tò mò hỏi một câu.
“Tổ tiên của tôi là một luyện khí sư, những thượng phẩm thần binh mà tôi có là do ông ấy để lại.” Diệp Thiên bịa đại một lời nói dối, sau đó nói tiếp: “Vậy thì tôi về nghỉ ngơi trước, đi đường mệt nhọc nên tôi cần nghỉ ngơi.”
Sau khi Giang Bồi Khôn trả lời, ông ta gọi người đưa Diệp Thiên về căn phòng ở phía đông.
“Thì ra là một..."
Sau khi Diệp Thiên rời đi, Thái Tổ của nhà họ Giang cười mỉa mai.
“Thái Tổ, có vẻ như cậu ta không chỉ có bốn món, có lẽ còn nhiều hơn nữa, ông có muốn…?” Một vị lão tổ ngồi xuống với một cử chỉ đáng ghét.
“Đừng làm bẩn tay chúng ta.” Thái tổ lắc lắc đầu: “Trước đây, mỗi lần Tử Yến trở về đều có đồ đệ của Huyền Lôi Tông đi về cùng, lần này dụ cô ấy về chắc chắn có đồ đệ của Huyền Lôi Tông đi theo về với cô ấy. Đến lúc đó, đệ tử của Huyền Lôi Tông biết chuyện Diệp Thiên định mua Tử Yến, chắc chắn sẽ tức giận mà ra tay với cậu ta, chúng ta không cần đưa tay giúp đỡ, chờ Diệp Thiên bị đánh chết, chúng ta sẽ lấy chiếc nhẫn không gian của cậu ta.”
“Thái tổ anh minh!”
...
Rạng sáng hai ngày sau, tổng đàn của Huyền Lôi Tông, trên võ đài.
“Vương sư huynh, cảm ơn!”
Vừa mới chấm dứt một hồi tranh đấu, một nữ đệ tử có dáng người xinh đẹp và nét mặt tinh xảo cúi đầu chắp tay trước một nam đệ tử đã bị cô đánh bại.
“Tử Yến sư muội giỏi quá đi! Mới bước vào Huyền Lôi Tông chưa tới sáu mươi năm mà có thể đánh bại Vương sư huynh đã tu luyện hơn trăm năm. Nếu tiếp tục tu luyện với tốc độ này, không cần đến hai mươi tâm sẽ vượt qua thần nữ."
“Tôi nghe nói ba vị trưởng lão đã đưa rất nhiều tài nguyên cho Tử Yến sư muội, mục đích là để Tử Yến sư muội bước lên vị trí thần nữ.”
“Lấy tài năng của Yến sư muội thay thế vị trí của thần nữ chỉ là vấn đề thời gian thôi. Có vẻ như trong tương lai chúng ta sẽ phải cố gắng nịnh bợ Tử Yến sư muội rồi. Trong trường hợp cô ấy trở thành thần nữ, Trăm năm sau, cô ấy sẽ kế thừa vị trí của Tông chủ, nàng có thể cân nhắc thăng chức cho chúng ta một chút, khi đó chúng ta cũng có thể là chấp sự hoặc trưởng lão.”
“...”
Dưới võ đài luyện võ có một số đệ tử tụ lại thành một nhóm nhỏ, trầm giọng nói chuyện với nhau.
“Có sư huynh, sư tỷ nào muốn thách đấu với muội không?”
Lúc này, Giang Tử Yến đang đứng trên võ đài nhìn về phía dưới hỏi.
“Tử Yến sư muội lợi hại như vậy, chúng ta không thể đánh lại tỷ!” Nam đệ tử nổi tiếng nịnh nọt nói.
“Đúng, Tử Yến sư muội. Chúng ta đều không được!”
Một nhóm đệ tử lần lượt hét lên.
“Chơi không vui.”
Giang Tử Yến cong môi, bay xuống võ đài, ghim một thanh kiếm trung phẩm thần binh ra phía sau lưng, bước chân thon thả quay về luyện tập.
“Chị Tử Yến, người bên ngoài tự xưng là anh trai của chị đến gửi thư cho chị, nói rằng ở nhà đã xảy ra chuyện nghiêm trọng và yêu cầu chị về nhà với anh ấy càng sớm càng tốt.”
Lúc này, một đệ tử chạy tới cầm theo một lá thư.
Giang Tử Yến dừng lại ngay sau khi nghe thấy lời nói, sắc mặt cô lập tức suy sụp.
Rất nhanh. Bức thư được chuyển cho Giang Tử Yến, cô liền xé ra đọc.
Nội dung bức thư: Tử Yến, ba bị địch tấn công, bị thương nặng hôn mê, sợ không qua khỏi, nhanh theo anh cả trở về gặp mặt ba lần cuối.
Sau khi xem xong, Giang Tử Yến sửng sốt, thân thể đột nhiên run lên, lá thư từ trên tay rơi xuống, cả người ngẩn ra, như thể mới từ trên trời rơi xuống.
Sau vài giây!
"Ba!"
Cô đau lòng kêu một tiếng, hai mắt cô đẫm nước mắt, che miệng lại hướng một chỗ bay đi.
Không lâu sau, trong cung điện của thần nữ.
“Thần nữ, nhìn xem!”
Một đệ tử đưa bức thư của Giang Tử Yến cho thần nữ Huyền Lôi Tông.
Khi thần nữ nhìn thấy nó, cô ta vui mừng khôn xiết. Đã dặn dò: “Mau thông báo cho Nhị trưởng lão tới.”
“Vâng, thần nữ!”
Người đệ tử chạy đi ngay lập tức.
Không lâu sau, Nhị trưởng lão của Huyền Lôi tông đến Thần Điện.
“Con vội vàng muốn gặp phụ là có chuyện gì?” Nhị trưởng lão cười hỏi.
“Sư phụ, nhìn xem!” Nữ tử lập tức đưa bức thư cho Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão nhìn thấy, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời nói: “Đây là lúc tốt nhất để loại bỏ Giang Tử Yến. Sư phụ sẽ không bao giờ để cô ta uy hiếp địa vị thần nữ của con!”
“Sư phụ có định kêu người đến giết cô ta trên đường cô ta trở về nhà không?” Thần nữ hỏi.
“Không, không có.” Nhị trưởng lão lắc đầu: “Chết ở nữa đường sẽ dẫn đến nghi ngờ, một khi tra đến trên đầu của sư phụ, thì cả ta và con cũng xong, sư phụ quyết định lấy việc bế quan làm cái cớ. Bí mật đến Lạc Nguyệt thành đợi Giang Tử Yến. Sau khi trở về nhà họ Giang, chúng ta sẽ tàn sát nhà họ Giang và tạo cảnh tiêu diệt cả nhà. Làm như vậy chúng ta sẽ không bị nghi ngờ."
“Có phải quá mạo hiểm không sư phụ?” Nữ tử có chút lo lắng nói.
Nhị trưởng lão mỉm cười: “Muốn đảm bảo vị trí thần nữ của con, cho dù có mạo hiểm bao nhiêu sư phụ cũng làm. Đừng lo lắng, sư phụ sẽ không để lại manh mối gì.”
Nửa giờ sau, được sự đồng ý của sư phụ, Giang Tử Yến mang thai vị sư huynh ra khỏi Huyền Lôi Tông.
“Tử Yến! Cuối cùng muội cũng ra!”
Giang Đình Hy, con trai cả của Giang Bồi Khôn, người đang đợi ở ngoài cửa, trong lòng thầm vui mừng.
“Anh à, vết thương của ba bây giờ thế nào rồi?” Giang Tử Yến lập tức nắm lấy cánh tay anh, đỏ mắt hỏi.
Giang Đình Hy thở dài: “ Thái tổ nói, vài ngày nữa ba sẽ không xong rồi, em mau về nhà với anh. Chậm nữa là cơ hội gặp mặt cuối cùng cũng không gặp được.”
“Được được được!”
Giang Tử Yến lập tức theo anh ta lên xe ngựa.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa bay lên trời hướng về phía Lạc Nguyệt Thành mà chạy.
Không lâu sau, Nhị trưởng lão cũng biến mất khỏi tông môn, hóa thành ánh sáng đi theo bọn họ.