Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 504: Chap-504




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 504: Hào khí ngút trời​

Trong thoáng chốc tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Diệp Thiên.

“Ba à, chém chết thằng này đi, ba mau kêu người chém chết nó đi.”

Giang Đình Hy chỉ vào Diệp Thiên sau đó chờ không nổi mở miệng thúc giục, nóng lòng muốn nhìn thấy anh máu me đầm đìa ngay tại chỗ thì anh ta mới cảm thấy vui vẻ được.

“Cậu Diệp? Đã xảy ra chuyện thế?”

Lúc này Giang Bồi Lương cùng với Tú Nhi vội vàng chạy tới, bởi vì họ nghe thấy Giang Đình Hy gào thét muốn chém chết Diệp Thiên, trái tim của hai ba con họ đều sắp nhảy vọt ra ngoài rồi.

“Hai kẻ rác rưởi các người! Lại dẫn theo mấy tên cướp vào nhà! Hai người có biết rằng suýt chút nữa thì tôi bị đánh chết hay không?” Giang Đình Hy tức giận đến mức hét lên với hai ba con Giang Bồi Lương.

“Tạo sao cậu Diệp vô duyên vô cớ đánh cháu chứ?” Giang Bồi Lương mở miệng hỏi.

Giang Đình Hy bỗng chốc nghẹn lời nhưng ngay sau đó lại hét lên với ông ta: “Chú có biết hay không bọn họ muốn lừa đảo chiếm đoạt linh thạch của tôi, tôi không đưa cho nên họ lập tức muốn giết tôi đấy.”

“Đánh rắm!”

Tư Đồ Diêm không vui nói: “Rõ ràng là anh nhung nhớ tới sắc đẹp của cô Như Yên nên muốn giết chết tôi và Diệp Thiên, sau khi sự việc bị vạch trần nên kêu người hầu tới giết hai người chúng tôi. Nếu không thì cậu Diệp sẽ đánh anh hay sao?”

“Mẹ kiếp mày đứng có ngậm máu phun người.”

Giang Đình Hy gân cổ cãi lại: “Ông lại không phải là loại người chưa từng nhìn thấy gái, sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy chỉ vì một con đàn bà chứ?”

“Anh cũng biết là rất mất mặt à?” Tư Đồ Diêm cười chế nhạo rồi chỉ vào gác xép trên lầu, sau đó tức giận nói: “Chứng cứ đều ở bên trên, có cần lấy bình rượu vẫn còn chưa uống hết xuống hay không?”

Giang Đình Hy chợt ngây người, đầu óc ngay lập tức xoay chuyển rồi mở miệng chửi ầm lên: “Mấy tên phường trộm cướp các người! Muốn tống tiền tao không thành còn bị vây lại, nên bây giờ lại hạ độc vào trong rượu để hãm hại tao có đúng không?”

“Anh!...” Tư Đồ Diêm cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, làm sao lại đụng phải một kẻ vô liêm sỉ không biết xấu hổ đến mức này chứ?

“Không còn lời gì để nói nữa rồi phải không?” Giang Đình Hy cười châm biếm rồi sau đó giận dữ quát lên: “Mấy tên trộm cướp các người có chạy đằng trời! Hôm nay các người đều phải chết!”

“Được rồi! Đều ngậm miệng lại cho tôi!”

Đúng lúc này Giang Bồi Khôn quát lên một tiếng.

Cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh.

“Cậu ba, cậu dẫn mấy người này vào nhà đúng không?” Giang Bồi Khôn nhìn về phía Giang Bồi Lương.

“Vâng ạ anh cả.” Giang Bồi Lương rụt rè mở miệng nói: “Trên đường trở về em bị bọn trộm ngựa bao vây, bọn chúng nói rằng muốn giết sạch bọn em nhưng may là có cậu Diệp đây cứu chúng em, còn trả một triệu linh thạch để mua lại hết số hàng, còn nói rằng muốn mua một số lượng lớn tiên dược, vì thế em đưa cậu ấy trở về nhà.”

“Vừa mới về đến nhà thì cậu Diệp đã bị Đình Hy gọi đi bàn chuyện làm ăn, ai ngờ...”

Giang Bồi Lương vẫn còn chưa kịp nói xong thì Giang Đình Hy đã nhảy dựng lên: “Tôi gọi anh ta đến bàn chuyện làm ăn, còn chuẩn bị sẵn rượu và mồi nhắm để tiếp đón anh ta, cuối cùng anh ta chẳng những không hề nhắc tới việc kinh doanh mà còn muốn lừa đảo linh thạch của tôi, đây chính là khách quý mà hai tên rác rưởi mắt mù như chú tìm cho nhà họ Giang à?”

“Cậu Diệp không phải là người như vậy!” Tú Nhi lên tiếng: “Nếu như anh ấy muốn lừa đảo linh thạch của anh thì cần gì phải lấy ra linh thạch để mua nguyên liệu làm thuốc nhà chúng ta chứ, sao không trực tiếp cướp đi là xong?”

“Đó là...đó là bởi vì họ biết nhà họ Giang lắm tiền nhiều của, trà trộn vào trong thì có thể lừa đảo được càng nhiều linh thạch hơn.” Giang Đình Hy nỗ lực biện hộ cho mình.

Hai ba con Giang Bồi Lương không nói lên lời.

Đúng lúc này Diệp Thiên mở miệng nói: “Anh luôn miệng nói rằng tôi lừa đảo linh thạch của anh, vậy anh nói xem tôi lừa đảo bao nhiêu linh thạch của anh thế?”

“Năm...năm triệu linh thạch! Mày kêu tao đưa cho mày năm triệu linh thạch! Tao không đưa cho thì mày ra tay đánh người!” Giang Đình Hy sợ nói quá nhiều thì ba mình sẽ không tin tưởng.

Diệp Thiên bất ngờ bật cười: “Tôi mang theo trăm triệu linh thạch đến mua tiên dược nhưng anh lại nói rằng tôi lừa đảo năm triệu linh thạch của anh, điều này chẳng khác gì triệu phú đi lừa đảo thằng ăn mày vậy, nói ra thì ai tin chứ? Anh có từng đi lừa đảo một tên ăn mày bao giờ chưa thế?”

“Tao...” Giang Đình Hy bỗng chốc nghẹn lời.

“Cái gì? Mang theo trăm triệu linh thạch đi mua tiên dược à?”

Tất cả mọi người trong gia đình họ Giang đều ngây người khi nghe thấy điều này.

Ngay cả Giang Bồi Khôn cũng động lòng.

Nếu như điều này là sự thật vậy thì đây chính là khách hàng lớn nhất trong lịch sử của nhà họ đó. Nếu như bị tên cặn bã này làm hỏng vậy thì đã thiệt hại nặng nề đến cỡ nào?

“Mày nói rằng mình mang theo hơn trăm triệu linh thạch thì mang từng đó thật à? Ai mà chả biết bốc phét? Nếu như có nhiều linh thạch như vậy còn sẽ bàn chuyện làm ăn với nhà họ Giang chúng tao hay sao?” Giang Đình Hy mở miệng nói với vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Cần phải biết rằng tổng tài sản nhà họ chẳng qua cũng chỉ có hơn một trăm triệu linh thạch mà còn được tích lũy qua mấy trăm năm mới có, có thể nói rằng trong số những người buôn bán tiên dược ở Côn Hư, thì những mối làm ăn lên tới trăm triệu hay mười triệu linh thạch sẽ không đến lượt những cửa hàng buôn bán tiên dược hạng trung, mà người ta sẽ lựa chọn các doanh nghiệp bán tiên dược loại lớn, sẽ tiến hành mua bán với một nhà thuốc hạng trung như gia đình họ Giang hay sao?

Diệp Thiên nghe xong mỉm cười: “Được thôi vậy tôi sẽ không bàn chuyện làm ăn với nhà họ Giang nữa, nhưng tôi phải để cho anh xem liệu rốt cuộc tôi có hơn trăm triệu linh thạch hay không?”

Nói xong Diệp Thiên lấy ra từng chiếc hòm gỗ từ trong nhẫn trữ vật bày thành đống trên mặt đất.

Chẳng mấy chốc một trăm chiếc hộp đã chất đống trên đất.

Tất cả mọi người đều ngốc lặng.

Những chiếc hòm này đều được dán nhãn của điền trang đấy!

“Cái này...”

Giang Đình Hy bỗng cảm thấy như sét đánh ngang tai, ngay lập tức ngây người ngay tại chỗ.

“Mau kiểm tra phiếu.”

Giang Bồi Khôn nặng nề kêu lên một tiếng với vẻ mặt nghiêm nghị đến khác thường.

Ngay lập tức đám người hầu đến mở từng chiếc rương ra, đổ tất cả linh phiếu ở bên trong rồi bắt đầu đếm.

Chẳng bao lâu có người hầu báo lại: “Ông chủ, tất cả đều là linh phiếu thật với mệnh giá ba trăm năm mươi triệu, một bó có một trăm triệu linh phiếu nên một hòm có mười tỷ tương đương với một triệu linh thạch, ở đây có một trăm chiếc hộp vì vậy chính là một trăm triệu linh thạch.”

Bùm!

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc không thôi như thể bị sét đánh trúng.

Chỉ cảm thấy Diệp Thiên quả thật là hào khí ngút trời!

Giang Đình Hy càng há to miệng, vẻ mặt còn khó coi hơn cả chó đen, đúng là khó có thể tin nổi người mà hai kẻ rác rưởi kia đưa về nhà lại là một khách hàng lớn như vậy.

Nếu như dùng hết một trăm triệu linh thạch này để mua tiên dược của nhà họ Giang vậy thì nhà họ có thể kiếm lời khoảng hơn hai mươi triệu linh thạch từ trong đó.

Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Diệp Thiên suýt chút nữa khiến cho Giang Đình Hy bị đánh chết.

“Tôi còn có một trăm bốn mươi triệu linh thạch liệu có cần phải lấy ra cho anh xem thêm không?” Diệp Thiên nhìn về phía Giang Đình Hy, sau đó lại tùy ý lấy ra thêm hơn chục chiếc hòm nữa để chứng minh mình không thiếu tiền.

“Không cần phải xem nữa, không cần đâu!”

Giang Đình Hy vội vàng hô lên, anh ta đã bị đả kích một cách sâu sắc.

“Mọi người nói thử xem tôi không có gì ngoài linh thạch cả, có cần thiết phải đi lừa đảo năm triệu linh thạch của anh ta hay không?” Diệp Thiên nhìn lướt qua tất cả mọi người đang có mặt ở đây rồi mở miệng hỏi.

Hầu hết mọi người đều lắc đầu bày tỏ không thể nào có chuyện này được.

Vì thế anh tiếp tục nói: “Vốn dĩ muốn dùng hết số tiền này để mua tiên dược của nhà các ông, nhưng không nghĩ tới lại suýt chút nữa bị độc chết, tôi thật sự không chấp nhận nổi thái độ làm ăn này của các người, vẫn nên để dành những linh thạch này cho nhà bán tiên được khác thôi.”

Nói xong Diệp Thiên thu lại từng chiếc hòm một vào trong nhẫn trữ vật.

“Đồ khốn khiếp!”

Đúng lúc này Giang Bồi Khôn nổi cơn thịnh nộ, siết chặt hai tay thành nắm đấm rồi nhìn về phía Giang Đình Hy bằng ánh mắt như thể muốn giết người.

Ông ta là người biết rõ nhất đức hạnh của Giang Đình Hy ra sao, đã biết anh ta là hạ độc người khác chỉ vì một người phụ nữ từ lâu, mà không phải vì Diệp Thiên tống tiền mình rồi mới bị đánh, chỉ là vì giữ mặt mũi cho nhà họ Giang nên ông ta không đi vạch trần con trai mình mà thôi.

Nhưng bây giờ lại đánh mất một mối làm ăn lớn như vậy, làm sao ông ta còn nhịn nổi nữa?

“Ba à, con sai rồi! Đừng đánh con mà, con cầu xin ba đừng đánh con mà!”

Giang Đình Hy run lên bần bật, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Tao không những muốn đánh mày mà còn phải đánh chết cái tên súc sinh như mày nữa.”

Giang Bồi Khôn bừng bừng lửa giận, tát thẳng vào mặt của Giang Đình Hy.

Bộp!

Giang Đình Hy ngã mạnh xuống đất rồi nhổ ra một chiếc răng, trong đầu là một mảnh trống rỗng.

Nhưng điều này vẫn chưa thế nào xoa dịu được cơn giận của Giang Bồi Không chỉ thấy ông ta giẫm đạp lên Giang Đình Hy một cách ác ý.

“Tao kêu mày làm ra loại chuyện còn không bằng cầm thú như vậy à?”

“A!"

“Tao kêu mày làm ra loại chuyện còn không bằng cầm thú như vậy này?"

“A!"

Ông ta mắng một câu lại đạp một cú, Giang Đình Hy không ngừng gào thét thảm thiết, hơn trăm người trong dòng họ đều đứng đó xem nhưng không hề có ai tiến lên giúp đỡ, ngược lại đều nói anh ta đáng bị như vậy.

Mối làm ăn trị giá khoảng hai trăm bốn mươi triệu linh thạch cứ thế không cánh mà bay, khiến cho nhà họ bị thiệt hại bốn mươi triệu linh thạch.

Bốn mươi triệu linh thạch này đã đủ số tiền lời mà nhà họ phải làm lụng vất vả trong năm mươi năm mới kiếm được.

Sau khi giẫm đạp một cách điên cuồng, Giang Đình Hy chỉ còn treo một hơi nằm trên đất giống như một con chó chết, ngay cả việc kêu gào đều không còn sức lực thốt ra, lúc này Giang Bài Khôn mới tức giận dừng lại.

“Ném tên súc sinh này về trong phòng của nó đi, nếu như không có lệnh của tôi thì không ai được phép để ý tới nó, để cho nó tự nếm mùi tội lỗi, xem sau này có còn dám làm ra những loại chuyện đến heo chó cũng không bằng như thế không?” Giang Bồi Khôn giận dữ lên tiếng.

“Dạ vâng.”

Ngay sau đó Giang Đình Hy bị người khiêng đi như thể một con chó chết.

Tiếp theo đó, ông ta cười gượng gạo rồi ôm quyền nói: “Cậu Diệp, đều trách tôi dạy con không nghiêm mong anh bỏ qua cho đừng để trong lòng.”

“Thôi quên đi, tôi không thực hiện việc mua bán này nữa.”

Nói xong Diệp Thiên gọi Tư Đồ Diêm và Liễu Như Yên rồi định rời khỏi.

“Đừng mà cậu Diệp!”

Giang Bồi Khôn vội vàng bước tới ngăn anh lại, sau đó đau khổ nói: “Cậu Diệp, nhà họ Giang chúng tôi thật sự rất muốn hợp tác làm ăn với cậu, mong cậu đừng có vì tên súc sinh kia mà giận lây gia đình chúng tôi, coi như tôi cầu xin cậu đó.”

Giang Bối Khôn suýt chút nữa thì quỳ lạy Diệp Thiên.

Đó chính là mối làm ăn trị giá hàng trăm triệu linh thạch đó, làm một đơn hàng này thì có thể kiếm lời mấy chục năm rồi, sao ông ta có thể nỡ để nó không cánh mà bay chứ?

“Nếu muốn làm ăn với tôi thì cũng được thôi nhưng tôi có một yêu cầu.” Diệp Thiên lên tiếng.

“Cậu có yêu cầu gì vậy?” Hai mắt của Giang Bồi Khôn lập tức sáng ngời.

Diệp Thiên ngập ngừng một lát rồi nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Kêu Giang Tử Yến quay trở lại cho tôi xem một chút thì tôi sẽ làm ăn với ông, toàn bộ hai trăm bốn mươi triệu linh thạch này đều dùng để mua tiên dược của nhà họ Giang.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.