Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 502: Khách hàng lớn!
“Xin hỏi anh đây xưng hô như thế nào?”
Giang Bồi Lương ngồi trong xe, nhớ ra đến cái tên của vị ân nhân cứu mạng mình cũng không biết, bèn chắp tay cung kính hỏi.
“Diệp Thiên.”
Diệp Thiên cười một tiếng đáp lại rồi ngồi xuống đầu xe ngựa.
Sau đó, Giang Bồi Lương cảm ơn không ngớt.
Diệp Thiên xua xua tay: “Mời ông chủ Giang ra một giá, tôi muốn mua tất cả số hàng của ông.”
Giang Bồi Lương cười khà khà: “Vậy đi, chỉ cần cậu Diệp đưa ra một triệu linh thạch thì toàn bộ số hàng này thuộc về cậu.”
“Một triệu linh thạch sao?” Diệp Thiên cau mày: “Giá như vậy có phải ông đã giảm quá nhiều cho tôi rồi không?”
Dĩ nhiên, trước đó Diệp Thiên đã tìm hiểu về giá cả của Côn Hư tiên dược ngoài thị trường, bằng nhãn quan cùng khứu giác sắc bén của anh ta có thể đoán lô linh dược này có giá không dưới ba triệu linh thạch.
“Có giảm cũng không lỗ.” Giang Bồi Lương cười đáp: “Số thuốc này có một nửa là được hái từ trên núi của chúng tôi, một nửa là mua từ tay nông dân, giá cả thương lượng, thuận mua vừa bán, không qua thương lái trung gian, tự nhiên là rẻ hơn bên ngoài thị trường nhiều.”
"Cậu Diệp đã cứu cả đoàn thương buôn chúng tôi, theo lý chúng tôi phải đem linh dược dâng tặng cho cậu Diệp mới phải, chỉ là nếu tay không trở về sợ rằng cả tôi và Tú Nhi đều sẽ bị mắng thậm chí là bị đánh, vậy nên...chỉ có thể đem bán cho anh với giá một triệu linh thạch.”
Diệp Thiên cau mày: “Ông chủ Giang không phải là người nhà họ Giang ư? Sao lại còn bị đánh, bị mắng?”
Diệp Thiên vừa nhắc đến chuyện này, Giang Bồi Lương uất ức thở dài nói: "Cậu Diệp có điều không biết, tuy tôi là người nhà họ Giang. Nhưng tôi và Tú Nhi không có thiên phú tu luyện, địa vị trong nhà họ Giang không khác chi người ở, tôi có thế nào thì cũng không sao, chỉ tội nghiệp cho Tú Nhi của tôi.”
“Chao ôi!”
Nói đến đây, Giang Bồi Lương buông tiếng thở dài thườn thượt, ôm chặt Giang Tú Nhi đáng thương vào lòng.
Diệp Thiên nghe xong cười, nói: “Nói ông trời sinh bình thường thì không sai, nhưng Tú Nhi, con gái ông, thiên phú không tầm thường đâu, linh căn cực tốt. Có thể lúc còn nhỏ, đầu của nó từng chịu va đập vì vậy mà linh căn bị tắc nghẽn, một khi được đả thông, các tông môn đều muốn đem nó đi đấy.”
“Thật ư?”
Mắt Giang Bồi Lương sáng lên khi nghe những lời ấy.
Diệp Thiên mỉm cười, gật đầu: “Đợi khi đến thành Lạc Nguyệt, tôi sẽ luyện cho nó mấy viên Thư Huyết Đan, sau khi ăn xong sẽ có thể khôi phục linh căn, linh lực của nó sẽ đạt gần ba trăm, cố gắng tu luyện cho tốt, sau này tiền đồ vô hạn.”
Giang Bồi Lương nghe vậy rất lấy làm vui mừng: “Tú Nhi, con còn không mau cảm ơn cậu Diệp trước đi!”
“Tú Nhi cảm ơn cậu Diệp!”
“Không có gì.” Diệp Thiên xua tay.
Tú Nhi xúc động vô cùng, nở nụ cười rạng rỡ ngây thơ.
“À phải rồi cậu Diệp, không biết cậu đến từ Tiên tông nào mà tu vi lợi hại đến như vậy” Giang Bồi Lương cười hỏi.
Diệp Thiên cười đáp: “Tôi không đến từ Tiên tông nào cả, chỉ đơn thuần là làm linh dược đem bán mà thôi. Nghe nói, nhà họ Giang ở thành Lạc Nguyệt làm linh dược buôn bán rất lớn, nên mới đến đây xem thử thế nào, nếu hợp ý sẽ mua một hoặc hai trăm triệu linh thạch gì đấy.”
“Một, hai trăm triệu linh thạch sao?”
Cả Giang Bồi Lương và Tú Nhi đều giật bắn mình, trong mắt đều hiện lên vẻ khó tin.
Nên biết, tài sản của nhà họ Giang cũng chỉ hơn một trăm triệu linh thạch, mua bán với một, hai trăm triệu linh thạch, đây đúng là một đơn hàng cực kỳ, cực kỳ lớn.
Diệp Thiên gật đầu: “Có nhiều hàng như vậy không?”
“Có, có, có! Muốn bao nhiêu cũng có! Nhà họ Giang chúng tôi có thể phân phối người mang về.” Giang Bồi Lương kích động đáp.
“Một khi đến thành Lạc Nguyệt, tôi trực tiếp cùng ông chủ Giang đến nhà họ Giang được chứ?” Diệp Thiên cười hỏi, anh ta muốn đem Giang Tử Yến mang thuộc tính lôi kia vào tay, đương nhiên trước hết phải tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Giang, kế đó gọi Giang Tử Yến từ Huyền Lôi Tông quay về nhà họ Giang, như vậy anh ta mới có cơ hội ra tay.
Tuy Huyền Lôi Tông không phải Tiên tông cao cấp gì nhưng cũng vào hàng nhất lưu. Theo như Thiên Hà Kiếm Tiên nói, Huyền Lôi Tông có đến hai Tôn Nguyên Anh Chân Quân thì phải. Lên Huyền Lôi Môn thì khả năng gặp nguy hiểm sẽ rất cao, chỉ có nước tìm cách để Giang Tử Yến quay về nhà họ Giang, có thể làm gì thì làm, nếu không làm được gì thì bắt lại cũng tiện.
Bây giờ anh ta chỉ đợi một cơ thể thuộc tính lôi, chỉ cần ra tay thành công là có thể lên Huyền Thiên Tông đoạt cơ thể Cửu Âm Thánh Thể của Thánh nữ Huyền Thiên Tông, như vậy tiến độ luyện đan liền đạt đến trạng thái ngưng kết thần giới kim đan.
Đại nghiệp luyện đan không thể chậm trễ, tùy tình huống mà phải sử dụng thủ đoạn khác nhau, cứu con gái Đóa Đóa mới là quan trọng nhất.
“Được, được, được!”
Giang Bồi Lương thật thà, không chút nghi ngờ liền đồng ý ngay.
Sau khi qua lại vài câu, Diệp Thiên bèn hỏi dò: “Nghe nói trong nhà họ Giang có một người tên gọi là Giang Tử Yến, không chỉ xinh đẹp, mà tu vi còn rất cao, có chuyện như vậy không?”
Tú Nhi nghe vậy liền che miệng cười: "Cậu Diệp, lẽ nào anh cũng giống mấy vị cậu ấm quyền thế giàu có kia, muốn theo đuổi chị Tử Yến của em chứ?”
Diệp Thiên bật cười ha hả: “Chị Tử Yến của cô được ái mộ đến vậy sao?”
“Chuyện đó đương nhiên rồi!”
Nhắc đến Giang Tử Yến, Tú Nhi nói với vẻ rất tự hào: “Chị Tử Yến của em mỗi năm về nhà họ Giang, cậu ấm ở các thành xung quanh thành Lạc Nguyệt đều đổ xô chạy đến nhà họ Giang, mỗi lần đều từ vài chục đến hàng trăm người đó.”
“Ồ, vậy chị Tử Yến đó của cô bao giờ thì về nhà? Tôi cũng muốn gặp qua cho biết thế nào đó.” Diệp Thiên cười gian.
Tú Nhi bật cười một tiếng: “Chị Tử Yến của em mỗi năm về nhà họ Giang chỉ có hai lần thôi. Lần thứ nhất là bốn tháng trước, còn một lần thì phải hai tháng nữa chị Tử Yến mới về. Nếu anh Diệp muốn gặp chị ấy, e rằng phải ở lại thành Lạc Nguyệt chờ hai tháng nữa thôi.”
Diệp Thiên: “...”
Tận hai tháng, hắn không đợi được lâu như vậy đâu a.
Vì vậy hắn bèn hỏi: “Vậy những lúc thế nào thì chị Tử Yến của cô sẽ trở về sớm hơn thường lệ?”
Tú Nhi lắc đầu đáp: “Hình như không có lần nào ngoại lệ, dù sao chị ấy vẫn phải chịu sự quản thúc của tông quy, không thể tùy tiện muốn trở về là trở về được.”
Diệp Thiên gật gật đầu.
‘Xem ra phải đến nhà họ Giang xem tình hình trước rồi mới nghĩ cách sau thôi.’ Diệp Thiên nghĩ.
Sau hai giờ, Diệp Thiên cùng nhóm người đã đi đến thành Lạc Nguyệt.
“Ồ! Phong cảnh nơi Tây Châu thật là tuyệt quá!”
Vừa bước xuống xe ngựa Diệp Thiên không giấu nổi kinh ngạc. Đất Huyền Lôi Tông nằm ở nơi Tây Châu, khắp nơi đều là đất vàng, được che chở dưới ánh mặt trời, xung quanh lấp lánh hào quang đẹp đẽ, mê người.
“Thật là quá đẹp!” Lưu Như Yên cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Ha ha!”
Giang Bồi Lương ha ha cười một tiếng: “Người Tây Châu chúng tôi nhiệt tình, trước hết mời ba vị theo tôi đến nhà họ Giang. Đến tối, Tú Nhi sẽ đưa các vị đi tham quan một chuyến.”
Ba người gật đầu đồng ý, theo bước Giang Bồi Lương và thương đội tiến vào thành Lạc Nguyệt.
“Chị ơi, chị thật là xinh đẹp, chị có phải bạn gái của anh Diệp đúng không ạ?” Tú Nhi vui vẻ tiến đến gần Liễu Như Yên cười hỏi.
“À, ừ...phải.” Liễu Như Yên gật đầu, cười ngượng ngùng.
Tú Nhi cười, lại nói: "Cậu Diệp tài giỏi như vậy, chị được làm bạn gái của anh ấy thật là hạnh phúc.”
“Hừ.”
Trong đoàn người vào thành, Trương Thanh Tùng ở phía sau tỏ vẻ khó chịu.
Khó khăn lắm mới có một
ng núi trải nghiệm, tưởng đầu sẽ được làm anh hùng cứu mỹ nhân, tóm được một người đẹp nhỏ bé thưởng thức, kết quả lại trắng tay, thử hỏi vui làm sao được?
Sau khi vào thành, Giang Bồi Lương lo lắng về đến nhà họ Giang thì giá của linh dược sẽ tăng lên lại bội phần, vậy nên nhân lúc vào ngõ vắng liền cùng Diệp Thiên hoàn thành giao dịch. Diệp Thiên nhận được linh dược, đem cất vào Trữ Vật Giới rồi giao cho Giang Bồi Lương linh phiếu một triệu linh thạch. Ôn thỏa, Diệp Thiên cùng Giang Bồi Lương đi đến nhà họ Giang.
“Chuyến này chú ba ra ngoài hơn một tháng, bán được bao nhiêu linh dược rồi?”
Vừa bước vào cửa họ Giang, một thanh niên áo gấm bước ra, tay xoa hai quả cầu thép, nét mặt như cười mà không phải cười hỏi chuyện.
Anh ta chính là con trai của lão đại nhà họ Giang Giang Đình Hy.
“Số linh dược lần này, một phần là tôi hái được, một phần là bỏ ra bốn trăm nghìn linh thạch mua từ nông dân. Tất cả đều bán lại cho anh này.” Giang Bồi Lương chỉ Diệp Thiên cười nói.
“Chú bán được bao nhiêu linh thạch?” Giang Đình Hy hỏi.
“Một triệu linh thạch.” Giang Bồi Lương thành thật đáp.
Giang Đình Hy nghe vậy lấy làm khó chịu: “Tiêu tốn mất bốn trăm nghìn linh thạch mua linh dược, mua bán thế nào lại chỉ thu được một triệu linh thạch. Lần này các người ra ngoài cả tháng thế mà chỉ được có vậy, há chẳng phải chẳng hái được bao nhiêu linh dược hay sao?”
Nói đến đây anh ta đùng đùng tức giận, không nhịn được quát lên: “Phế vật mãi cũng là phế vật. Nhà họ Giang nuôi các người có ích gì chứ?”
Phải biết rằng bỏ ra bốn trăm nghìn linh thạch mua linh dược từ tay nông dân, bán ra ít nhất phải thu được sáu, bảy trăm nghìn linh thạch. Vậy mà tất cả linh dược bán hết được chỉ một triệu linh thạch, trừ ra thì số linh thạch thu được từ việc hái linh dược cao nhất chỉ là ba, bốn trăm nghìn, tính ra số thuốc hái được chẳng bao nhiêu.
Giang Bồi Lương đưa mấy chục người ra ngoài cả tháng mà chỉ hái được bấy nhiêu linh dược, anh ta không tức giận sao được.
“Tuy chúng tôi không hái được nhiều linh dược nhưng chúng tôi đã đem đến cho nhà họ Giang một khách hàng lớn là cậu Diệp Thiên đây, có thể khiến nhà họ Giang kiếm được rất nhiều linh thạch.” Tú Nhi bĩu môi bất mãn nói.
“Khách hàng lớn sao?”
Giang Đình Hy nghe thế không nhịn được đưa mắt nhìn Diệp Thiên mấy bận, trong lúc vô thức ánh nhìn rơi vào Liễu Như Yên, khiến anh ta sáng bừng cả mắt.
“Thật không thể tin được!” Giang Đình Hy nuốt nước bọt, trân trần nhìn về phía Liễu Như Yên.
“Anh hai, anh hai, anh nhìn gì vậy?” Tú Nhi nhướng mi hỏi.
Tiếng gọi của Tú Nhi khiến Giang Đình Hy giật mình choàng tỉnh, lập tức thu hồi ánh mắt, trừng mắt nhìn Tú Nhi, ậm ừ mấy câu: “Liên quan gì đến mày, bây giờ tao phải đi tiếp đón nhóm người của cậu Diệp trước, may cho các người tìm được một khách hàng lớn về đấy, nếu không thì tháng này đừng mong có thịt mà ăn!”
Nói xong quay sang phía ba người Diệp Thiên mỉm cười lấy lệ, làm động tác mời khách, nói: "Cậu Diệp, bình thường đều do tôi tiếp đãi khách khứa đến thăm, mời anh qua bên này để tôi được bày tiệc khoản đãi rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”
Tuy Diệp Thiên chẳng có thiện cảm gì đối với tên Giang Đình Hy này nhưng qua chuyện này cũng có thể thấy được, địa vị của
Giang Bồi Lương trong nhà họ Giang quả thật thấp kém, đến cả cháu trai của hắn cũng dám một la hai mắng đối với hắn. Muốn gặp được những người nắm quyền của nhà họ Giang xem ra phải nhờ vào Giang Đình Hy dẫn lối thì mới xong.
Vậy nên đành phải theo lời Giang Đình Hy chỉ dẫn.
Không lâu sau, Giang Đình Hy đã đưa đám người đến một tòa các riêng biệt, trang nhã trên lầu.
“Mời ba vị ngồi đợi cho một lúc, tôi đi sắp xếp các thứ chuẩn bị thết đãi ba vị.” Giang Đình Hy mỉm cười một cái rồi quay gót rời đi.
Sau khi ra ngoài, hắn gọi người ở đến căn dặn: “Dặn dò nhà bếp chuẩn bị một bàn rượu ngon đồ tốt, khi nào đem đến đây thì anh thêm vào đó chút đồ cho tôi, tôi muốn tách hai tên đàn ông kia ra, giữ cô gái đó lại."
“Cậu hai, mấy người họ là khách mà, làm vậy..."
“Khách hàng cái rắm.” Không đợi người ở nói hết câu, Giang Đình Hy đã quát lên ngắt lời, nói: “Người mà hai cái đồ phế vật kia dẫn về thì có thể là khách hàng lớn gì được chứ, nhà họ Giang ta không thèm kiếm chút tiền cỏn con của bọn chúng, làm sao sánh được với cô gái kia. Một người phụ nữ cực phẩm như vậy, mấy triệu linh thạch cũng mua không nổi đâu.”
“Dạ, dạ, dạ, con sẽ đi làm ngay.” Tên người ở vâng dạ rồi lủi đi như một con mèo.
Còn Giang Đình Hy thì nở một nụ cười bỉ ổi: “Hì hì, đợi đến tối nay là có thể thưởng thức món ngon cực phẩm nhân gian rồi.”