Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 499: Chap-499




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 499: Chặn đường ăn cướp!​

Kinh bạo vô số trái tim!

Mấy vạn người đang vây xem đều sững sờ!

Tất cả đều nhìn về hướng Trương Huyền Tố đang bay đến.

Ông ta bay ít nhất mười dặm mới dừng bước trên không trung.

“Nguyên Anh chân quân! Nhất định Nguyên Anh chân quân đến rồi!”

Trương Huyển Tố cúi đầu, nhìn áo choàng của mình bị nổ thành từng mãnh, thân thể bị đập đến mức xuất hiện các vết băng xuất hiện hình lưới. Máu vàng rỉ ra từ các vết nứt trên băng, khiến ông ta hoảng sợ là tim gan sắp nứt ra, nhịn không được mà la lên.

Đùa gì vậy, đây chính là một kiện tình phẩm pháp bảo. Toàn bộ Côn Hư cũng chỉ có mấy cái, chỉ một số Nguyên Anh Chân Quân mới có chúng. Mà lúc ông ta nghe thấy “Tiếp chiêu”, quay người liền thấy ánh sáng tím chiếu vào, sau đó bị cái cự đỉnh đập trúng, căn bản không biết ai đứng sau điều khiển cự đỉnh.

Nhưng bất kể là ai, nhất định là Nguyên Anh.

Vậy nên mới cảm thấy sợ hãi đến mức này.

“Xem ra không thích hợp ở đây lâu, tôi phải nhanh nhóng rút lui, nếu không Nguyên Anh chân nhân đuổi tới đây. Chạy cũng không kịp!”

Cùng chung suy nghĩ, Trương Huyền Tố không dám kéo dài thêm một giây nào, nhanh chóng thu lại thân pháp, một người nhảy xuống bơi đến bờ bên kia của Thiên Hà.

“Vậy cái tinh phẩm pháp bảo cự đỉnh kia đâu rồi?”

Không biết ai đã hét lên, những người đang xem nhất thời sôi sùng sục.

“Trời! Vị Nguyên Anh đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, không biết mặt mũi anh ta như thế nào.”

“Thiên Hà kiếm tiên vận khí thật tốt, nếu không phải Nguyên Anh chân quân ra tay cứu giúp, sợ rằng bây giờ ông ta đã chôn thân ở Thiên Hà rồi.”

“Nguyên Anh chân nhân quả nhiên kinh người, chỉ với một chiêu đã bắn đại trưởng lão của Thần Huyền Tông xa hàng nghìn mét, hoảng loạn bỏ chạy, chỉ là không biết vị Nguyên Anh chân quân nào ra tay.”

Rất nhiều thể loại thảo luận.

Mọi người đều cho rằng cự đỉnh đó đến từ Nguyên Anh chân quân.

Cũng không trách bọn họ, dù sao bọn họ đều là tu sĩ Côn Hư, phải biết rằng ở Côn Hư, dưới Nguyên Anh không có tu sĩ dùng tinh phẩm pháp bảo.

Cho nên đột nhiên xuất hiện một ánh sáng tím của tinh phẩm pháp bảo, tuy không thấy người xuất thủ, nhưng nhất định là Nguyên Anh, điểm này xem ra bọn họ không thể nghi ngờ.

Chỉ có Thiên Hà kiếm tiên và Thần Diệp Hy mới biết, tinh phẩm pháp bảo cự đỉnh này không phải do Nguyên Anh ra tay, mà là do Diệp Thiên ra tay.

“Đa tạ thượng tiên ra tay cứu giúp! “

Thiên Hà kiếm tiên lúc này đi tới trước mặt Diệp Thiên, chắp tay hành lễ.

Diệp Thiên xua tay: “Tôi chỉ là đánh một cái bất ngờ làm cho ông ta sợ hãi bỏ đi, nếu không đối phó ông ta thật sự rất khó.”

Lúc cùng Thần Huyền tông Tứ trưởng lão đại chiến, mặc dù dùng Thôn Thiên đỉnh để dành chiến thắng, nhưng có chút tốn sức, mà thực lực của đại trưởng lão càng mạnh hơn, nếu như không doạ ông ta chạy, nếu thật sự động thủ, vẫn là không chắc chắn giết được ông ta, như vậy sẽ bị bại lộ thực lực, lại để ông ta chạy thoát, Đoá Đoá có thể gặp nguy hiểm.

Bởi vì chuyện này, anh mới không giúp Thiên Hà kiếm tiền ngay từ đầu.

mày. “Sau khi em trở về, nếu như Đại trưởng lão hỏi ai đã cho ông ta một đòn, em nên nói như thế nào đây?" Thần Diệp Hy khẽ nhíu

Diệp Thiên nở nụ cười: “Em nói cự đỉnh từ trên trời bay tới, sau đó em ngẫn người, đợi em hoàn hồn lại thì cứ đỉnh và người ra tay cũng không thấy rồi.”

“Được, vậy em sẽ nói vậy.” Thần Diệp Hy cười : “Vậy thì em đi đây.”

Diệp Thiên gật gật đầu.

Thần Diệp Hy vừa bước hai bước, đột nhiên quay lại, hôn lên môi Diệp Thiên.

Sau đó che miệng mỉm cười. Quay người đạp gió rời đi, hơn nữa còn không quên lưu lại một câu nói:

“Em sẽ đợi đến ngày anh bù đắp cho em.”

Nhìn bóng lưng Thần Diệp Hy đi xa, Diệp Thiên nở nụ cười

Chỉ là anh và Thần Diệp Hy đều không nghĩ rằng lần chia tay này lại là lần vĩnh biệt

Hai ngày sau.

Chuyện Thiên Hà kiếm tiền và Trương Huyền Tố đại chiến trên sông Thiên Hà, có Nguyên Anh chân quân có tinh phẩm pháp bảo cự đỉnh cứu Thiên Hà kiếm tiền, thông qua truyện miệng, truyền thư, truyền âm thạch đã lan truyền khắp Côn Hư, trở thành đề tài chuyên phím của vô số tu sĩ Côn Hư

Thứ lạc hậu ở Côn Hư so với phàm trần là thông tin kém phát triển, không điện thoại, không di động, không máy tính, khi có chuyện lớn xảy ra phải mất mấy ngày mới truyền đi.

Tuy truyền ẩm thạch tương tự như điện thoại nhưng không phải ai cũng có, và truyền âm thạch không thể tùy tiện truyền âm cho người khác, chỉ có thể có một cặp truyền âm

Nói cách khác. Các viên truyền âm thạch được xếp thành từng cặp, Alấy một viên, B lấy một viên A và B có thể sử dụng các viên truyền ẩm thạch mọi lúc mọi nơi. Nhưng chỉ giữa hai người này, dùng truyền âm thạch để truyền âm cho người khác sẽ không có tác dụng.

Vì vậy, Côn Hư cũng tương đối lạc hậu.

Đương nhiên, điện thoại di động khi mang lên cũng không có tín hiệu, nếu không sẽ kiếm được số tiền khổng lồ.

Lúc này, Thần Diệp Hy đã trở lại Thần Huyền tông.

Điều đầu tiên cô ấy làm khi quay về chính là đi hỏi thăm đại trưởng lão và sau đó là gặp tông chủ, cũng không hề gây ra sự nghi ngờ nào.

Sau đó cô liền đi gặp Đoá Đoá

“Chị Thần Diệp Hy, chị đến rồi!.”

Đoá Đoá đang mê mẩn trong thế giới phàm trần, nhìn thấy Thần Diệp Hy , liền cười như hoa chạy đến.

“Đúng vậy!” Thần Diệp Hy giang hai tay ôm Đoá Đoá, cười hỏi: “Có nhớ chị Thần Diệp Hy không?”

“Nhớ lắm, chị Thanh Y không chơi cùng Đoá Đoá.” Đoá Đoá bĩu môi. “Vẫn là chị Thần Diệp Hy tốt nhất, không hề ghét Đoá Đoá.”

Thần Diệp Hy nghe vậy rất vui, hôn lên má nhỏ của Đoá Đoá.

Yêu ai yêu cả đường đi, Đoá Đoá là con gái Diệp Thiên, cô Coi con bé giống như con gái của cô.

“Đúng rồi chị Thần Diệp Hy.” Đoá Đoá đột nhiên tiến đến gần bên tai Thần Diệp Hy, nhỏ giọng nói: “Chị Thanh Y nói rằng chị đi tìm Diệp Thiên, chị có tìm thấy anh ta không?”.

Thần Diệp Hy nghe vậy cười khúc khích: “Có, chị tìm thấy anh ta rồi.”

“Hả? Vậy anh ta không bị bắt lại sao?” Đoá Đoá hỏi với một chút lo lắng.

“Không.” Thần Diệp Hy nói: “Anh ấy đã nhờ chị chăm sóc Đoá Đoá thật tốt. Sau này anh ấy sẽ đến gặp Đoá Đoá.”

Đoá Đoá cười khúc khích sau khi nghe điều này: “Vậy thì anh ấy khá tốt.”

Thần Diệp Hy cười một lúc.

Cô biết con bé không dám gọi ba, vì sợ tiết lộ thân phận của anh.

Cô không thể không thừa nhận, Đoả Đoả thật sự rất ngoan, rất thông mình và dễ thương.

Kết quả là, cô ấy càng thích Đoá Đoá hơn và đối xử với Đoá Đoá tốt hơn, tắm rửa, chải tóc và quan tâm đến Đoá Đoá theo mọi cách có thể. Để con bé có cảm giác như có mẹ bên cạnh vậy.

Vào lúc này, một chiếc xe ngựa từ Thiên Huyền Tông đi Thông Thiên thành, bay đến Huyền Lôi Tông đến Lạc Nguyệt Thành.

Diệp Thiên đang tận hưởng tay nghề mát xa của Liễu Như Yên, đảm tu sĩ nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ. Có chút hối hận trước khi lên xe không tìm một cô gái đi cùng.

Sau ba ngày ba đêm xe ngựa bay trên không, lúc này đã cách thành Lạc Nguyệt không xa lắm.

Đột nhiên!

Ngựa hí, xe ngựa rung chuyến kịch liệt, đánh thức Diệp Thiên đang hưởng thụ.

“Có chuyện gì vậy?”

Tư Đồ Diêm bị đập vào đầu. Hướng ra ngoài xe ngựa quát một tiếng.

Chẳng mấy chốc, người đánh xe đã có phản ứng: “Ba vị khách quan, không hay rồi, gặp phải mã tặc!”

“Mã tặc?”

Diệp Thiên cau mày.

“Chính là những tên chuyến đi cướp xe ngựa.”

Tư Đồ Diệm thản nhiên giải thích rồi mở rèm cửa và nhìn ra ngoài.

Một giây sau, anh ta không ngừng chửi bới:

“Ôi chao, có quá nhiều mã tặc đấy!”

Diệp Thiên cũng là kẻ tài cao gan lớn, vì vậy anh ra khỏi xe ngựa, đứng bên cạnh người đánh xe quan sát xung quanh.

Quả nhiên, ít nhất vài trăm tu sĩ cưỡi ngựa, bao quanh hai mươi ba chiếc xe ngựa. Chiếc xe ngựa mà Diệp Thiên đang ngồi là một trong số đó.

Rất nhanh, một tên mã tặc hét lên:

“Ra khỏi xe ngựa cho tao, bỏ lại tất cả những thứ có giá trị, nếu không tao sẽ giết hết các người!”

Diệp Thiên đang định nói, lập tức một người đàn ông trung niên xuống khoang xe ngựa, mỉm cười chắp tay: “Đại ca, tôi là người nhà họ Giang ở thành Lạc Nguyệt, những thứ này là của thương đội của chúng tôi, mong ngài tha mạng.”

“Người nhà họ Giang thành Lạc Nguyệt?"

Diệp Thiên lập tức quay đầu nhìn người đàn ông trung niên.

Bởi vì tin thức của Thiên Hà kiếm tiền đã đến, nữ đệ tử mà đại trưởng lão Huyền Thiên Tông đắc ý nhất chính là đến từ nhà họ Giang thành Lạc Nguyệt.

Nghe nói đó là đoàn xe nhà họ Giang, bọn mã tặc đều giật mình.

“Đại ca, thế lực nhà họ Giang có chút đáng sợ, nếu chúng ta cướp hàng của bọn họ, sợ rằng ...” Một tên mặc áo da beo nói.

“Đúng vậy đại ca, nhà họ Giang có bối cảnh tông môn.” Một tên khác khuyên bảo thủ lĩnh mã tặc.

“Hừ!”

Tên thủ lĩnh khịt mũi: “Vì là đoàn xe của nhà họ Giang nên càng phải cướp. Nhà họ Giang buôn bán tiên dược. Bên trong xe ngựa nhất định có nhiều tiên dược, nói không chừng cũng đáng giá một triệu tám trăm ngàn linh thạch, nhất định phải cướp của bọn chúng, một mạng cũng không để lại, toàn bộ giết sạch."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.