Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 498: Một vạc đánh bay
Lời này vừa nói ra, như tiếng chuông ầm ầm, như tiếng hét vang vọng cả Thiên Hà .
Chỉ thấy một bóng người giống như sao băng mà phóng tới, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác cũng không thể bắt kịp, khó đến mức có thể bắt được.
Nhưng Diệp Thiên vẫn bắt được bóng dáng của ông ta, không khỏi nhíu mày.
“Đại trưởng lão?”
Thông qua giọng nói, Thần Diệp Hy có thể nghe ra được đó là Đại trưởng lão của Thần Huyền Tông, lập tức quay người lại nhìn.
Nhưng đã thấy bóng dáng đó đang tiến lại gần.
Một lòng bàn tay khổng lồ mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, điên cuồng bóp nát , mục tiêu hướng về Thiên Hà Kiếm Tiên bên cạnh Diệp Thiên.
"Thượng Tiên! Mau lui sang một bên!"
Thiên Hà Kiếm Tiên thấy điều này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng tế ra Pháp Thân, thúc giục Chân Nguyên trong cơ thể, một chưởng mạnh mẽ ra đón tiếp.
Giữa ánh sáng thạch hoả. Hai cú chưởng mạnh mẽ đột nhiên va chạm vào nhau trên không trung.
“Bùm!”
Tiếng nổ vang dội như trời đất nứt toác, nước Thiên Hà nổ tung tạo thành từng đợt sóng lớn cao hàng trăm mét.
Một vòng sóng xung kích đáng sợ lan tràn ra, Diệp Thiên nhanh chóng ôm lấy Thần Diệp Hy nhảy vọt trăm mét để nhảy ra ngoài, dùng tấm lưng chặn lại làn sóng chấn động kinh khủng và cuồng bạo này.
Tuy là canh được rồi. Nhưng cũng bởi vì điều này mà Diệp Thiên đã bị đánh bay ra cách xa hàng trăm mét, phá vỡ nhiều tầng sóng lớn, và Thần Diệp Hy bị hoảng sợ ở trong lòng anh không ngừng hét chói tai.
Nếu không có sự bảo vệ của Diệp Thiên, cô ấy đã bị vùi dập thành sương máu rồi.
“Diệp Thiên, anh không sao chứ?”
Thoát khỏi nguy hiểm, Thần Diệp Hy vội vàng hỏi, kiểm tra lưng của Diệp Thiên rồi đứng lên.
“Tôi không sao.”
Diệp Thiên lắc đầu nhìn Thiên Hà Kiếm Tiên, chỉ thấy ông ta bị lui về phía sau ít nhất năm trăm mét, trong khi đại trưởng lão của Thần Huyền tông hình như một bước cũng không lùi, vững vàng như núi Côn Luân.
Lúc này, quận Thiên Hà và Thông Thiên thành cách xa hàng chục km, trong nháy mắt liền ầm ĩ.
"Thật cả kinh! Náo ra một trận động tĩnh lớn như vậy, đây là có cao thủ đang đánh nhau sao?"
"Động tĩnh này cũng quá lớn rồi, đúng không? Cao thủ loại nào có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy?"
"Đây hẳn là một đại chiến trăm năm khó thấy, nhanh nhanh đi xem!
Ngay sau đó, hàng ngàn tu sĩ từ quận Thiên Hà và Thông Thiên thành đã bay qua Thiên Hà và lao về phía khu vực này.
"Ha ha. Lý Thiên Canh, ở trước mặt tôi, ông chẳng qua cũng chỉ như thế thôi."
Đại trưởng lão của Thần Huyền Tông nhìn Thiên Hà Kiếm Tiên lạnh lùng cười nói.
Khóe mắt Thiên Hà Kiếm Tiền co giật, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi tưởng là ai, hóa ra là ông, Trương Huyền Tố.”
“Hứ!”.
Trương Huyền Tố ậm ừ nói: “Tôi lần này đặc biệt đến đây là để giết ông, cũng coi như là đến bắt ông! "
Từ vài ngày trước, có thông tin cho rằng Thiên Hà Kiếm Tiên đánh vào quận Hầu Phủ, cướp đi Tư Đồ Diêm và giết một vị Kim Đan ở quận Hầu Phủ.
Ông ta đã tuyên bố giết Thiên Hà Kiếm Tiên để tế trời.
Vì vậy bọn họ phải người đi tìm kiếm tung tích của Thiên Hà Kiếm Tiên, đồng thời cũng lên đường đến quận Thiên Hà.
Vừa rồi, một đệ tử của Thần Huyền Tông dùng truyền âm thạch truyền âm cho ông ta , nói cho ông ta biết Thiên Hà Kiếm Tiên đang ở quận Thiên Hà, hướng Thiên Hà quận mà đi tới.
Nhận được tin tức này, ông ta lập tức đi tuần tra trên không của Thiên Hà, quả nhiên để ông ta tìm kiếm tung tích của Thiên Hà Kiếm Tiên.
Về phần Diệp Thiên và Thần Diệp Hy, tất nhiên ông ta cũng đã phát hiện ra.
Này không, liền quay đầu lại rồi nhìn sang.
"Diệp Thiên, cậu là một kẻ phản bội Thần Huyền Tông, đợi đến khi tôi giải quyết xong Thiên Hà Kiếm Tiên, sau đó tôi sẽ chỉnh đốn cậu!".
"Làm sao bây giờ?"
Thần Diệp Hy kinh hãi nói: "Đại trưởng lão là cao thủ đứng đầu trong bảng thứ năm của Thần Quân, đẳng cấp tu luyện của ông ta đã là Kim Đan cảnh đại viên mãn rồi. Chỉ còn cách Nguyên Anh nửa bước. Thiên Hà Kiếm Tiên nhất định không phải là đối thủ của ông ta."
Cô ấy nói xong, Trương Huyền Tổ liền chất vấn nói: "Còn thần nữ cô, ở bên cạnh Diệp Thiên tôi còn có thể hiểu, tại sao lại còn
cùng Lý Thiên Canh?"
Khi Thần Diệp Hy không biết trả lời như thế nào, Diệp Thiên mở miệng nói: "Cô ấy đến tìm tôi, tôi không quay về, tôi liền đuổi cô ấy về quận Thiên Hà, không để cô ấy ở Thông Thiên thành chịu nguy hiểm."
Anh cũng không biết có thể giết chết Đại trưởng lão hay không, cho nên nói như vậy là để bảo vệ Thần Diệp Hy.
Quả nhiên Trương Huyền Tố liền tin tưởng, nhìn Thần Diệp Hy nói: "Cô trước tiên giúp tôi xem chừng kẻ phản bội này. Sau khi tôi tiêu diệt Lý Thiên Canh, tôi sẽ xử lý kẻ phản bội này!"
Vừa nói xong, ông ta dậm chân vút lên trời, bay đến chỗ Thiên Hà Kiếm Tiên.
"Trương Huyền Tổ, ông đang muốn gây chiến giữa hai môn phái sao?" Thiên Hà Kiếm Tiên tức giận hỏi.
“Hừ!” Trương Huyền Tổ hừ lạnh một tiếng: “Không phải là vì ông to gan lớn mật dám như vậy đánh vào Quận Hầu Phủ thuộc quyền quản lý của Huyền Tông thần tôi sao. Đơn giản là ông không đặt Thần Huyền Tông của tôi vào trong mắt. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, hôm nay dù có khơi mào ra trận chiến giữa hai môn phái thì tôi cũng phải giết ông!"
Thiên Hà Kiếm Tiên:" ... "
Ông ta chỉ cảm thấy chính mình bị oan uốn, bị Diệp Thiên hại rồi!
“Đến nội mạng đi!”
Lúc này Trương Huyền Tổ đang đến gần Thiên Hà Kiếm Tiên, đưa ra một loại pháp bảo đỉnh phong. Nó trông giống như một chiếc búa sao băng, mạnh mẽ nó ra ngoài.
Hút!
Chỉ nhìn thấy chiếc búa to như quả dưa hấu đột nhiên phóng đại gấp vạn lần ngay khi nó bay ra, giống như một tiểu hành tinh, bao phủ cả bầu trời và mặt trời, rồi đập vào Thiên Hà Kiếm Tiên.
Thấy vậy, Thiên Hà Kiếm Tiên cũng không chịu yếu thế, cắn răng gọi ra thanh kiếm Thiên Canh của ông ta, cũng phóng đại lên. gấp vạn lần.
“Trảm!”
Ông ta nhảy dựng lên, giờ đại kiếm lên rồi đột ngột chém xuống.
“Hừ!”
Trương Huyền Tố khinh thường hừ lạnh, vung xích sắt trong tay, cây búa khổng lồ bay vút lên, cùng hướng mà chém xuống.
Giây tiếp theo!
Choang!
Thanh kiếm khổng lồ chém vào cây búa khổng lồ, phát ra một tiếng giòn tan, Thiên Hà Kiếm Tiên kinh ngạc lui về phía sau mấy chục bước, chỉ cảm thấy hai tay dường như tê dại.
"Haha! Cho dù kiếm thuật của Lý Thiên Canh cao đến đâu, ông vẫn dễ bị đánh gục bởi sức mạnh tuyệt đối của Trương Huyền Tố tôi đây!" Trương Huyền Tố đắc ý cười nói.
Ngay khi câu này vừa nói ra, đã có một trận huyên náo ở phía xa.
"Chà chà! Hóa ra Thiên Hà Kiếm Tiên đại chiến với đại trưởng lão của Thần Huyền Tông!"
"Đại trưởng lão của Thần Huyền Tông là tồn tại kinh khủng sếp thứ năm trong danh sách của Thần Quân. Mặc dù Thiên Hà Kiếm Tiên rất lợi hại, nhưng khi đối mặt với sự tồn tại kinh khủng như vậy, cuối cùng ông ta sẽ có một thất bại thảm hại! "
“Thần Huyền Tông và Thiên Huyền Tông là thế lực thù địch. Các trưởng lão của hai môn phái này nhất định đánh không chết thì không ngừng. Nếu tôi đoán không lầm, Thiên Hà Kiếm Tiên ngày hôm nay chỉ sợ sẽ ngã xuống tại bên trong Thiên Hà này, trở thành Thiên Hà Kiếm Tiên danh xứng với thực."
Rõ ràng là một nhóm các tu sĩ đến từ Thông Thiên thành và quận Thiên Hà. Cách đó không xa đang quan sát trận chiến, vì Thiên Hà Kiếm Bất Tử và Trương Huyền Tổ đều tế ra mười hai bộ Pháp Thân, nên từ xa có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của bạn
ho.
Về phần Thần Diệp Hy và Diệp Thiên thì cuộc chiến trong mắt bọn họ lại quá nhỏ bé, cũng giống như con kiến, căn bản nhìn không rõ thứ gì và thậm chí cũng không biết đó là con người. Đối với những người có thị lực kém thậm chí không thể nhìn thấy bọn họ.
Trương Huyền Tố, ông đừng có mà quá đáng, có bản lĩnh thì độc chiến với tông đại trưởng lão của tôi đi!” Thiên Hà Kiếm Tiên bất mãn nói, chỉ cảm thấy bị oan và bị người khác khi dễ.
“Chờ tội giết ông rồi giết tới ông ta cũng chưa muộn!”
Lời vừa dứt, Trương Huyền Tố lại nên một chưởng mạnh mẽ về phía Thiên Hà Kiếm Tiên, hướng về phía Thiên Hà Kiếm Tiên mà nện tới.
Thiên Hà Kiếm Tiên dùng kiếm chặn lại, lại bị đẩy lui, Trương Huyền Tổ nhân cơ hội đi lên đánh vài búa, Thiên Hà Kiếm Tiên liên tiếp tháo chạy, cuối cùng hai cánh tay run rẩy không giữ nổi thanh kiếm.
“Xem ra, Thiên Hà Kiếm Tiên cách cái chết cũng không còn xa nữa.”
Những tu sĩ theo dõi trận chiến phía xa đều nghĩ như vậy.
"Lý Thiên Cang, ông đã mất tư cách đánh nhau với tôi rồi. Ông trước mặt bao nhiêu người đây muốn quỳ gối để cho tôi giữ lại cho toàn thay, hay là muốn đứng tại chỗ để cho tôi đánh cho nổ tung?" Trương Huyền Tổ nhếch mép hỏi, bộ dạng như thể đang cầm chắc thắng lợi trong tay.
Khóe mắt Thiên Hà Tiên Kiếm giật giật, vừa tức giận vừa tuyệt vọng.
Đúng vậy, tay ông ta run lên vì chấn động, thêm vài nhát búa nữa thì chắc chắn sẽ không thể cản được, một khi bị búa tạ đánh trúng, ông ta nhất định sẽ chết!
Ngay khi Thiên Hà Tiên Kiếm không biết phải làm gì, một giọng nói vang lên từ tầng chín trên thiên cung.
“Xem chiêu.”
Lời vừa nói ra, Trương Huyền Tố đột nhiên xoay người.
Khi nhìn thấy một cái vạc khổng lồ từ bảo pháp tinh xảo biến thành, đánh lên người ông ta, thân thể ông ta đột nhiên chấn động mạnh mẽ, sắc mặt liền biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, ngạc nhiên và sợ hãi.
“Con mẹ nó!” Trương Huyền Tố sợ ngây người!
Bởi vì lúc ông ta phát hiện thì đã né không kịp rồi.
Chỉ một khoảnh khắc 0,1 giây.
Bùm!
Chiếc vạc khổng lồ đập lên người Trương Huyền Tổ.
"A !!!"
Cả người ông ta bay lộn ngược lên như cánh diều bị đứt, kêu la thảm thiết trong thiên địa!