Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 497: Lý Thiên Cương! Anh chạy không thoát đâu!
Ba của Đóa Đóa là Diệp Bắc Minh, chuyện này Thần Diệp Hy đã sớm biết, mà Đóa Đóa bị bắt là bởi vì Diệp Bắc Minh giết thần tử tiền nhiệm và Thập Bát trưởng lão.
Mà Diệp Thiên lại nói anh là ba của Đóa Đóa, vậy thì anh không phải là Diệp Bắc Minh thì còn có thể là ai?
“Không sai, tôi chính Diệp Bắc Minh.” Diệp Thiên gật đầu, ngữ điệu đầy chắc chắn.
Thần Diệp Hy: “... .”
Trong chốc lát, cô ấy không biết phải nói cái gì, cô ấy cắn môi ngơ ngác nhìn Diệp Thiên, trong nội tâm có chấn kinh, có tức giận, cũng có e ngại.
Chấn kinh, là bởi vì cô ấy không ngờ Diệp Thiên sẽ là Diệp Bắc Minh.
Tức giận, là bởi vì cô ấy phát hiện ra mình bị Diệp Thiên lừa gạt tình cảm, anh đã làm ba của người ta rồi, thế mà mình vẫn ngốc nghếch coi anh là người đàn ông của mình, thậm trí đến cả tâm cũng thuộc về anh.
E ngại, là bởi vì Diệp Bắc Minh quá mức kinh khủng, đến cả Tứ trưởng lão cũng chết trong tay anh, hơn nữa còn kết tử thù với Thần Huyền Tông, thân làm thần nữ của Thần Huyền Tông, nhìn thấy một vị cừu địch của tông môn, không e ngại chính là nói dối.
“Tại sao anh không tiếp tục giấy diếm em, tìm lý do lừa gạt em?”
Thần Diệp Hy rất khó tiếp nhận sự thực này, bởi vì như vậy có nghĩa là, cô ấy thích một người người đàn ông đã có vợ, điều quan trọng là anh còn là tử địch với tông môn của cô ấy, còn giết vị hôn phu tiền nhiệm của cô ấy.
Tất nhiên, cô ấy cũng không quan tâm điều cuối cùng, bởi vì cô ấy căn bản chưa từng động lòng với Cảnh Dụ Thần tử.
“Sớm muộn gì em cũng sẽ biết, còn không bằng nói cho em biết trước, miễn cho em đâm vào càng sâu, cuối cùng lại bị thương càng sâu.” Diệp Thiên nói.
Thần Diệp Hy cười thảm: “Anh cảm thấy bây giờ em có thể thoát thân sao? Không thể! Là tên trộm anh nửa đêm xông vào tẩm cung của tôi, còn cướp luôn cả trái tim của tôi!”
Hiện tại cô ấy cảm thấy vô cùng thống khổ, không biết phải làm gì bây giờ
Lúc đầu cô ấy cho rằng gọi Diệp Thiên về, để Diệp Thiên làm thần tử, cô ấy làm thần nữ, chờ ngàn năm sau, Diệp Thiên làm tông chủ, cô ấy sẽ gả cho Diệp Thiên làm vợ, cho nên mới không tiếc đi ngàn dặm tìm Diệp Thiên.
Mà bây giờ xem ra là không thể nào gọi Diệp Thiên về Thần Huyền Tông được, quên anh cô ấy cũng không làm được, lâm vào một hoàn cảnh khó giải.
“Thế gian vốn không có chuyện như em mong muốn, giống như muốn dẫn theo vợ và con gái sống cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc, nhưng hết lần này tới lần khác, con gái của tôi bị bắt cóc, còn định bị mang đi luyện đan, tôi nghĩ trăm phương ngàn kế đi tìm con bé, cứu con bé, nàng nói tôi có thể thoát thân từ đó sao? Không thể, bởi vì cho dù cuộc sống này biến thành thế nào, thì chuyện nên đối mặt vẫn phải dũng cảm đối mặt, chứ không phải là trốn tránh.” Diệp Thiên ý vị thâm trường nói.
Thần Diệp Hy nghe xong thì lâm vào trầm mặc.
“Suy nghĩ thật kỹ.”
Diệp Thiên vỗ vai Thần Diệp Hy, mệt mỏi ngã xuống giường
Trên thực tế áp lực của anh cũng rất lớn, sợ không kịp ngưng tụ thành Kim Đan cứu Đóa Đóa, cũng may là anh giỏi ngụy trang, đối thành người khác chỉ sợ cả ngày sẽ sầu mi khó kiếm.
Không biết qua bao lâu, Thần Diệp Hy khẽ cắn răng, ngồi vào mép giường, vẻ mặt kiên định nói: “Em nghĩ thông suốt rồi.”
“Nghĩ thông suốt cái gì?” Diệp Thiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn Thần Diệp Hy hỏi.
Thần Diệp Hy nghiêm túc nói: “Em không trở về Thần Huyền Tông nữa, em muốn đi cùng với anh, anh đi đâu em đi đó, không làm vợ cả của anh được thì làm vợ nhỏ cũng được, em không muốn cả đời này phải sống trong ảo não và hối hận!”
Kết quả này là trong dự liệu của Diệp Thiên, nhưng anh vẫn lắc đầu nói: “Không được, em nên trở về Thần Huyền Tông.”
Thần Diệp Hy nghe vậy thì lập tức bất mãn nói: “Chẳng lẽ đến cả tư cách làm vợ nhỏ mà em cũng không có ư?”.
Nói xong, bộ ngực cô ấy phập phồng, thở phì phò nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, dần dần, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy trở nên mông lung.
Vốn dĩ ban đầ đưa ra cái quyết định này là đã rất là ủy khuất, thấp hèn rồi. Nhưng vì phần chấp niệm, cô ấy cam tâm tình nguyện thấp hèn, cũng nguyện ý chấp nhận phần ủy khuất kia.
Kết quả là đây sao? Anh lại muốn cô ấy đi?
Cô ấy có thể không thất vọng, không tức giận sao?
“Không phải như em nghĩ đâu.” Diệp Thiên lắc đầu, nói: “Em là một cô gái rất tốt, tính cách rất giống mẹ của Đóa Đóa, bên. ngoài hung dữ nhưng bên trong rất hiền lành, nếu không Đóa Đóa bị đói bụng nhiều ngày như vậy, em cũng sẽ không không quan tâm.”
“Tôi bảo em trở lại Thần Huyền Tông, không phải bởi vì tôi không muốn em, mà tôi đã coi em như là người phụ nữ của tôi, hi vọng em có thể như mẹ của Đóa Đóa, quan tâm chăm sóc cho Đóa Đóa, đừng để con bé cảm thấy cô độc, chờ một ngày tôi đến mang em và Đóa Đóa rời khỏi Thần Huyền Tông, khi đó tôi mới có thể đền bù tốt cho em.”
“Ngoại trừ em ra, không ai có thể giúp tôi, tôi hy vọng em đừng từ chối.”
Thần Diệp Hy vốn định nói không, những câu nói sau cùng của Diệp Thiên khiến cô á khẩu không nói được gì.
Thông qua câu nói này, cô có thể nghe ra, Diệp Thiên là bất lực, cần một người giúp đỡ anh, để anh cảm thấy an tâm hơn một chút.
Mà cô ấy, làm sao có thể nhẫn tâm từ chối anh được?
Hai người im lặng một lúc lâu,
Thần Diệp Hy đột nhiên gật đầu nói: “Em đồng ý với anh trở về chăm sóc tốt cho Đóa Đóa, nhưng chừng nào thì anh trở về mang theo em và Đóa Đóa đi?"
“Nhiều nhất là bốn năm, tôi nhất định sẽ mang em và Đóa Đóa rời khỏi Thần Huyền Tông.” Diệp Thiên nói, giọng điệu tràn đầy kiên định.
Bốn năm, ở trong giới tu sĩ mà nói là rất ngắn, nhưng ở trong sự nhớ nhung một người thì lại dài dằng dẵng.
Nhưng Thần Diệp Hy vẫn đồng ý, đồng thời nói: “Thần Huyền Tông có cửu trọng đại trận phòng hộ, lại có năm vị Nguyên Anh tọa trấn, anh định cứu Đóa Đóa như thế nào?”
“Tôi chỉ cần ngưng kết thành tuyệt phẩm Kim Đan là có thể bằng sức một mình đạp diệt Thần Huyền Tông.” Diệp Thiên không hề giấu diếm, nói thẳng.
“Tuyệt phẩm Kim Đan? Đó là phẩm cấp gì?"
Vẻ mặt Thần Diệp Hy vô cùng nghi hoặc, cô ấy chỉ biết Kim Đan có ba loại là phàm phẩm, hạ phẩm, thượng phẩm, chưa từng nghe nói qua tuyệt phẩm Kim Đan.
Thế là Diệp Thiên lại phổ cập kiến thức sản phẩm cấp của Kim Đan cho cô ấy.
“Thì ra là thế!”
Thần Diệp Hy nghe xong thì như được khai sáng, hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Nhưng tôi có một yêu cầu." Thần Diệp Hy đột nhiên nói.
“Em nói đi,” Diệp Thiên nói: “Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm cho em.”
“Anh có thể làm được.” Thần Diệp Hy nói, không khỏi cúi đầu xuống, gương mặt xinh đẹp dần trở nên đỏ ửng.
Diệp Thiên: “...”
Anh đã biết là cái gì.
Ngay sau đó, Thần Diệp Hy lấy dũng khí nói: “Đã làm người phụ nữ của tôi, tôi không muốn chỉ có danh mà không có thực, cho nên tôi nghĩ ...”
Diệp Thiên bội vàng ngắt lời cô ấy, lắc đầu nói: “Tạm thời en không thể trở thành người phụ nữ chân chính của tôi, bởi vì một khi em trở thành người phụ nữ chân chính sẽ bị nhìn ra, em là thần nữ, không giữ gìn cơ thể để cho thần tử thì sẽ bị đày vào lãnh cung.”
Thần Diệp Hy cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là như vậy.
Nếu như mình bị đày vào lãnh cung, làm sao có thể đi quan tâm Đóa Đóa giống như là một người mẹ được chứ?
“Hừ, cái này không thể cái kia cũng không thể, tức chết tôi rồi!”
Thần Diệp Hy tức giận.
Không thể đi theo bên cạnh Diệp Thiên, cô ấy đã cảm thấy rất ủy khuất rồi, bây giờ muốn đem mình cho anh cũng không thể cho, cô ấy có thể không phiền muộn sao?
Ba ngày sau, Thiên Hà Kiếm Tiên trở về.
Nói cho Diệp Thiên biết nơi ở của gia đình cô gái có thuộc tính lôi.
Đã đến lúc Diệp Thiên rời khỏi Thông Thiên Thành, mà Thần Diệp Hy cũng nên trở về Thần Huyền Tông.
Cùng ngày, Diệp Thiên và Thiên Hà Kiếm Tiên cùng đưa Thần Diệp Hy đến quận Thiên Hà.
“Tôi chỉ đưa em đến đây được thôi, một đường thận trọng, chờ một ngày tôi đến đền bù cho em.” Ở bên trên Thiên Hà, Diệp Thiền dịu dàng nói với Thần Diệp Hy.
Thần Diệp Hy ôm Diệp Thiên một cái: “Em chờ anh, hơn nữa, anh cứ yên tâm, em sẽ yêu thương Đóa Đóa giống như mẹ của con bé.”
“Được, có gì xảy ra thì nói cho tôi biết." Diệp Thiên nói, anh đã để lại một đạo thần thức ở trên người Thần Diệp Hy, thời điểm khẩn cấp có thể liên lạc với anh thông qua đạo thần thức kia.
“Tôi biết.”
Thần Diệp Hy gật đầu, mỉm cười xua tay: “Gặp lại."
“Gặp lại.”
Diệp Thiên vẫy tay với cô ấy.
Thần Diệp Hy đang định xoay người, đúng lúc này một thanh âm đột ngột vang lên” “Lý Thiên Cương! Anh chạy không thoát đâu! Hôm nay tôi sẽ giết anh ở Thiên Hà này, để anh trở thành quỷ nước Thiên Hà!”