Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 494: Chap-494




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 494: Là ai đang mắng ông đây bị điên?​

Giờ phút này, cả Vạn Hoa Lầu yên tĩnh như tờ.

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn Thôn Thiên Đỉnh lơ lửng giữa không trung, trong mắt tất cả đều kinh ngạc, giật mình sợ hãi, không dám tin, trong bụng càng nổi lên sóng to gió lớn.

Đây chính là một pháp bảo tinh phẩm.

Cả Côn Hư cũng chưa hẳn tìm được mười cái, Diệp Thiên anh sao lại có một cái?

Mà người khiếp sợ nhất không ai qua được Thần Diệp Hy, cô ấy đột nhiên quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên muốn chết nhìn Diệp Thiên, cũng cảm thấy mình không quen anh.

Cô ấy quả thực không thể tin nổi, Diệp Thiên lại có pháp bảo tinh phẩm, càng không thể tin được anh vậy mà có thể điều khiển pháp bảo tinh phẩm.

Vậy không phải nghĩa là anh ít ra là một vị Thần Quân Kim Đan sao?

Vậy anh… Tại sao phải thông qua kiểm tra trà trộn vào Thần Huyền Tông?

Lúc bị Thần Tử phái người điên cuồng giẫm đạp, vì sao không đánh trả?

Chẳng lẽ nhị trưởng lão là oan uổng, người áo đen cũng không phải nhị trưởng lão mà là Diệp Thiên?

Diệp Thiên anh rốt cuộc là anh như thế nào?

Trong nhất thời, đủ loại hoài nghi, giống như nước ngân hà cuồn cuộn chảy vào lồng ngực cô, chảy vào trong tim cô.

Mấy phút ròng rã yên ắng.

Đột nhiên…

Một tiếng thét kinh hãi phá vỡ không khí yên tĩnh.

“Trời ạ, anh ta lại có pháp bảo tinh phẩm, anh ta rốt cuộc là người như thế nào?”

Rõ ràng là em vợ thành chủ, có cần khiếp sợ như thế không.

Toàn trường lập tức sôi trào.

“Thiên Huyền Tông chúng tôi có pháp bảo tinh phẩm cũng là hai vị Chân Quân Nguyên Anh Thái tổ và Thái tông, ngay cả tông chủ cũng không có, vậy mà anh ta có một cái, quả thực ngang ngược đến không thể ngang ngược hơn.”

“Tôi nghe nói Côn Hư chúng tôi cũng không có vật liệu chế tạo thần binh pháp bảo tinh phẩm, bây giờ có thần binh pháp bảo tinh thần cũng là từ Thiên Hoang truyền lại, có lẽ anh ta có được từ Thiên Hoang không chừng?”

“Không thể, mấy trăm năm qua này cũng không có chiến hạm Tinh Không tiến vào Côn Hư, trừ khi anh ta là Chân Quân Nguyên Anh, còn phải là Chân Quân Nguyên Anh kia của Thiên Hoang cơ, nếu không tiến vào từ Thiên Lộ, ắt bị gió lớn thổi bay, các ông xem anh ta có giống Nguyên Anh của Thiên Hoang sao?”

“…”

Trong nhất thời, đủ loại người bàn tán.

“Diệp Thiên, anh… Rốt cuộc anh là ai?” Lúc này, Thần Diệp Hy cũng hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

“Tôi là người đàn ông của em.” Diệp Thiên nhếch miệng cười một tiếng.

Thần Diệp Hy: “…”

Người đàn ông trong tưởng tượng của em không có mạnh như vậy được không?

Cô ấy đang muốn mở miệng hỏi.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng hét lớn vang lên.

“Tất cả mọi người lên cho tôi! Đoạt lấy pháp bảo tinh phẩm này cho tôi.”

Rõ ràng là thành chủ, ánh sáng vàng lấp lánh trong mắt, như thấy người đẹp không mặc quần áo.

Nói đùa, đây chính là một pháp bảo tinh phẩm, giá trị bằng mấy thành trì, nếu như đoạt được, đưa cho tông chủ, như vậy chỗ tốt tuyệt đối nhiều đến nỗi ông ta không dám tưởng tượng, thậm chí cũng có thể được đề bạt lên chức trưởng lão trong Thiên Huyền Tông.

Như vậy sẽ một bước lên mây, thăng chức nhanh như diều gặp gió chín vạn dặm.

“Cùng tiến lên, cướp pháp bảo tinh phẩm cho tôi.”

Sau khi tiếng của tông chủ cất lên, phủ tông chủ hơn mười vị Kim Đan cùng hai ông chủ Vạn Hoa Lầu, từng người tế xuất Pháp thân, phóng lên trời, chộp tới Thôn Thiên Đỉnh kia.

Tế xuất Pháp thân có thể gia tăng phòng ngự, có hiệu quả đề phòng bị đánh nổ.

Nhưng bọn họ hoàn toàn đánh giá thấp uy lực của Thôn Thiên Đỉnh.

Một giây sau!

“A!”

Hơn mười vị Kim Đan bị một lực hút hấp thụ kinh khủng từ từ đi lên, mặc cho bọn họ bỏ ra hết vốn liếng cũng không thể trốn thoát ánh sáng tím này bao phủ, bọn họ sợ hãi la hét liên tục.

“Mẹ ơi!”

Đám người thành chủ và Âu Dương Khánh phía dưới thấy cảnh này cũng sợ hãi đến lòi phổi lòi ruột, hai chân không kìm lòng được mà run rẩy, vẻ mặt muốn có bao nhiêu khủng hoảng thì có bấy nhiêu khủng hoảng.

Cũng khó trách, tất cả mọi người trong bọn họ chưa từng thấy pháp bảo tinh phẩm, chớ nói chi là pháp bảo cấp sáu tinh phẩm, bọn họ chỉ nghe nói pháp bảo tinh phẩm rất mạnh, nhưng cụ thể bao nhiêu cấp bọn họ cũng không rõ.

Nhưng mà giờ phút này bọn họ hiểu rõ.

Quả thực chính là trâu bò đến nghịch thiên.

Đây chính là hơn mười vị tu sĩ Kim Đan cấp thấp nhập môn đến giai đoạn giữa Tiểu Thành.

Vậy mà bị ánh sáng tim chiếu một cái đã mất đi năng lực chống cự, chậm rãi bị hút vào miệng đỉnh.

Cái này cần khủng bố đến mức nào.

“Rút! điện hạ mau rút. Không rút nữa sẽ không kịp.”

Khi thấy hơn mười vị trong số các Kim Đan đã có một nửa bị hút vào Thôn Thiên Đỉnh, Thành chủ sợ hãi cuống quít kêu to, kéo Âu Dương Khánh đang đứng đực ra và cao đồ kiếm tiên vọt ra ngoài.

“Thành chủ, chờ tôi một chút.”

Má mì sợ quá kêu lên, bà ta chỉ là tu sĩ nhỏ, chân cũng mềm nhũn vì sợ hãi, đã rơi vào hoàn cảnh không thể chạy được nữa.

Ầm!

Lúc này Thôn Thiên Đỉnh rơi xuống đất, chụp luôn cả má mì và mấy trăm bàn ghế bên trong.

Vừa rồi Tư Đồ Diêm nhân cơ hội trốn đến một bên, cũng bị âm thanh của đỉnh làm thất khiếu chảy máu, oanh yến gần cả ngàn của Vạn Hoa Lầu liên tục la hét.

“Giải quyết.”

Diệp Thiên phủi tay, nhìn trái phải một chút, chỉ thấy Thần Diệp Hy và Liễu Như Yên đều đờ đẫn nhìn anh.

“Nhìn đủ chưa?” Diệp Thiên hỏi.

Hai người giống như bị điểm huyệt, một chút phản ứng cũng không có.

Hai mắt Diệp Thiên giật một cái, nhéo eo nhỏ hai người một cái

“Ui da.”

Hai người la lên một tiếng, lúc này mới tỉnh lại từ trong cơn sững sờ.

“Thế nào, người đàn ông của em lợi hại không?” Diệp Thiên nhếch miệng cười một tiếng với Thần Diệp Hy.

Thần Diệp Hy gật đầu, ngạc nhiên nói: “Vì sao anh lợi hại như vậy?”

“Tôi xử lý bọn họ trước, lát nữa sẽ nói cho em biết.” Diệp Thiên cười.

Chuyện đến nước này, anh đã không thể nói thẳng với Thần Diệp Hy nữa, sỡ dĩ trở thành người đàn ông của Thần Diệp Hy, một là ví chiếm được lòng cô ấy, để sau khi anh về Thần Huyền Tông, không bại lộ thân phận của mình, hai là hy vọng cô ấy sau khi trở về có thể như một người mẹ đối tốt với Đóa Đóa.

Thần Diệp Hy gật đầu, cũng không vội vã trong giây phút này, còn nhiều thời gian mà.

Kết quả là Diệp Thiên nắm chặt nắm đấm, một quyền cách không đánh vào trên Thôn Thiên Đỉnh.

“Ầm.”

Rung động đến nỗi đau nhức lỗ tai một người, họ không nhịn được che lỗ tai lại.

Về phần người bên trong càng đau đớn hơn.

Sau đó, Diệp Thiên lại liên tiếp đấm mấy quyền, rồi mới thu Thôn Thiên Đỉnh lại.

Chỉ thấy mười Kim Đan và má mì đều ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu tươi, đặc biệt là má mì, giống như chó chết, người khác còn có thể động một cái, bà ta cũng không thể động đậy.

“Mẹ.”

Liễu Như Yên hét lên một tiếng, gọi mấy tỷ muội, đỡ má mì đến một bên.

Một lát sau, những vị Kim Đan kia cũng mơ hồ lấy lại tinh thần.

“Cảm ơn Thần Quân tha mạng.”

Lá gan của đám người cũng bị hù dọa, bọn họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

“Ai nói tôi muốn tha cho mấy người?” Giọng nói Diệp Thiên lạnh lẽo.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, trái tim lần nữa giật thót.

Lúc này Diệp Thiên nói: “Thành chủ, mỗi người mười triệu linh thạch, tha cho mạng chó bọn bây, về phần hai ông chủ của Vạn Hoa Lầu, má mì đi tìm hai ông tới thương lượng chuyện chuộc thân cho cô Như Yên là một chuyện. Hai ông lại chạy tới thành chủ tìm người đối phó tôi, thực tế là cả gan làm loạn.”

“Bây giờ tôi quyết định, một cắt tiền cũng không chi, tôi muốn hai ông giao cô Như Yên cho tôi, lại phạt hai ông mỗi người năm mươi triệu linh thạch, hai ông có phục không?”

Bàng Ngôn Đình và Cao Thiên Thịnh liếc nhau, lòng đau như cắt, nhưng cuối cùng hai người vẫn phun ra một chữ.

“Phục.”

“Còn mấy người có phục không?” Diệp Thiên liếc mắt nhìn về phía mười vị Kim Đan của phủ thành chủ.

“Phục phục phục.”

Không ai dám không phục.

“Ai là ông chủ của ngân hàng Thiên Thịnh?” Diệp Thiên liếc nhìn Bàng Ngôn Đình và Cao Thiên Thịnh hỏi.

Cao Thiên Thịnh khiếp sợ nói: “Là tôi.”

“Đi lấy hai trăm bốn mươi triệu linh thạch tới, món nợ của bọn họ ông tự mình tìm bọn họ đồ.” Diệp Thiên dặn dò nói.

“Vâng.”

Cao Thiên Thịnh bất đắc dĩ đành phải đi lấy.

Mà lúc này, trong phủ thành chủ.

“Mẹ nó, xém chút nữa để mạng ở Vạn Hoa Lầu, quá con mẹ nó mạo hiểm.”

Thành chủ trở về phủ, ngồi lên ghế bành, thở hổn hển từng ngụm.

“Ngũ trưởng lão cũng thật là, chậm chạp như rùa đen, lúc này vẫn chưa tới Thông Thiên Thành, làm cái quỷ gì cũng không biết, nếu ông ta ở đây, chúng ta phải chật vật không chịu nổi vậy sao?” Âu Dương Khánh tức giận vỗ bàn.

“Sự phụ tôi ông ấy có lẽ đưa tiểu sư muội một đường du sơn ngoạn thủy tới rồi, có lẽ một hai ngày cũng chưa đến đâu.” Đồ đệ kiếm tiên bất đắc dĩ nói.

Âu Dương Khánh nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình: “Ngũ trưởng lão thật hiếm thấy, bao nhiêu tuổi rồi, đi đâu cũng mang theo con nhóc loli kia, giống như người ta không biết ông ta có tiểu đồ đệ đáng yêu ấy, thật sự bị điên mà, hơn nữa còn điên nặng.”

Đúng lúc này, một giọng nói từ trên trời truyền đến.

“Là ai đang mắng ông đây bị điên?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.