Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 493: Chọc người phụ nữ của tôi tức giận, anh muốn chết?
Thực lực của Thần Huyền Tông ở bên trên Thiên Huyền Tông, mặc dù hai tông môn này đối địch với nhau, nhưng Thần Diệp Hy là thần nữ của Thần Huyền Tông, địa vị vô cùng hiển hách, cho dù là quan hệ thù địch, nhưng Thần Diệp Hy vẫn tin tưởng vững chắc là đám người thành chủ kia sẽ không dám ra tay với thần nữ của Thần Huyền Tông.
Lý do thì rất đơn giản, thực lực của Thần Huyền Tông mạnh hơn Thiên Huyền Tông, đến cả Thiên Huyền Tông cũng không dám chủ động bốc lên chiến tranh giữa hai tông môn, huống chi là một cái thành chủ.
Một khi thần nữ bị giết, Thần Huyền Tông chắc chắn sẽ trả thù, bởi vì chuyện này liên quan đến mặt mũi của Thần Huyền Tông, nếu thần nữ bị giết mà Thần Huyền Tông còn có thể ngôi yên, vậy thì Thần Huyền Tông cũng chẳng có uy vọng gì rồi.
Quả nhiên!
Sau khi Thần Diệp Hy để lộ thân phận của mình ra, vẻ mặt đám người thành chủ đều thay đổi.
“Cô ... . Thật sự là thần nữ của Thần Huyền Tông?” Thành chủ yếu ớt hỏi.
Thần Diệp Hy không nói gì, mà lấy từ nhẫn không gian ra một cái thẻ bài, ném về phía thành chủ.
Một giây sau!
Thành chủ nhận lấy ngọc bài, cúi xuống nhìn.
Chỉ thấy bên trên tấm ngọ bài được khắc một hình phượng hoàng, ở chính diện dày dặc các dòng chữ, có chữ lớn có chữ nhỏ, chữ lớn là “Lệnh bài của thần nữ Thần Huyền Tông”, chữ nhỏ ghi tên và tuổi tác, cùng với nguyên nhân được sắc phong làm thần nữ.
“Quả nhiên là thần nữ của Thần Huyền Tông!”
Thành chủ đương nhiên có thể nhận ra lệnh bài thần nữ là thật hay giả, lúc này tay ông ta run lên một chút, lập tức cho người trả lại lệnh bài cho Thần Diệp Hy.
“Điện hạ, thật sự là thần nữ của Thần Huyền Tông, xem ra chúng ta ... .”
Không đợi thành chủ nói xong, Âu Dương Khánh đã ngát lời: “Cho dù cô ta có là thần nữ của Thần Huyền Tông thì sao? Đây là địa bàn của Thiên Huyền Tông, cần phải cho cô ta mặt mũi sao?”
Nói đến đây, anh ta nhìn về phía Thần Diệp Hy, tiếp tục nói: “Nếu như cô ta không biết tốt xấu, dám đối đầu với tôi, thì giết cô ta luôn, dù sao Thần Huyền Tông cũng là tông môn đối địch với Thiên Huyền Tông!”
“Không được! Điện hạ, tuyệt đối không được!”
Thành chủ liên tục nói: “Thông Thiên Thành chỉ cách quận Thiên Hà của Thần Huyền Tông một con sông, nếu như cô ta bị giết, Thần Huyền Tông tức giận, phái đại quân tới quận Thiên Hà, chỉ vài phút là có thể băng qua sông, san bằng Thông Thiên thành bình địa!”
“Đến lúc đó hai đại tông môn làm to chuyện, sẽ khiến sinh linh đồ thán, vậy chúng tôi sẽ phải mang tiếng muôn đời!”
Thành chủ không sợ mới lạ, trách nhiệm này quá lớn, không phải thứ ông ta có thể gánh vác nổi.
Âu Dương Khánh nghe xong cũng lĩnh hội được sự lợi hại trong đó, anh ta lập tức không dám khoác lác nữa.
Nhưng mà, đôi mắt anh ta khẽ đảo, nói: “Cùng lắm thì anh phái người trục xuất cô ta về quận Thiên Hà, về cái tên Diệp Thiên kia, tôi muốn anh ta phải chết!”
“Đúng nhỉ!”
Thành chủ nghe xong cũng cảm thấy đạo lý, lúc này ông ta cười hì hì nhìn Thần Diệp Hy, nói: “Thần nữ Thần Diệp Hy, mời cô rời khỏi địa bàn của Thiên Huyền Tông, nếu cô không muốn rời đi thì cứ đứng sang một bên nhìn đi, đừng ảnh hưởng đến việc điện hạ của tôi bắt phạm nhân.”
“Tôi nói, anh ta là người đàn ông của tôi, các anh không thể động vào!” Thần Diệp Hy lạnh lùng nói.
“Ha ha!!!”
Âu Dương Khánh cười nói: “Người đàn ông của thần nữ chính là thần tử. Rõ ràng con hàng này không phải thần tử của Thần Huyền Tông, chẳng lẽ thần nữ Thần Diệp Hy không nhịn được, muốn cắm sừng cho thần tử của Thần Huyền Tông?”
“Nếu đúng là như vậy, vậy thì tôi không ngại phái người đưa tin cho thần tử Thần Huyền Tông, nói cho anh ta biết chuyện anh ta bị cắm sừng, tôi xem cô còn có thể tiếp tục là thần nữ không.”
“Anh sai rồi, anh ta chính là thần tử của tông môn tôi!” Thần Diệp Hy hung hăng nói.
“Ha ha ha!”
Âu Dương Khánh cười lớn tiếng nói: “Nếu anh ta thực sự là thần tử của Thần Huyền Tông thì còn cần thần nữ là anh ra cản họa thay sao? Chỉ sợ là anh ta đã sớm mang thân phận thần tử ra rồi!”
Thần Diệp Hy: “... ..”
Mặc dù tông chủ có ý muốn sắc lập Diệp Thiên làm thần tử, nhưng chưa kịp sắc lập thì Diệp Thiên đã chạy rồi, cho nên anh không có lệnh bài thần tử.
“Làm sao? Không nói lại?” Âu Dương Khánh cười lạnh: “Nếu như anh ta không có lệnh bài thần tử, vậy thì anh ta không phải thần tử, cô còn nói anh ta là người đàn ông của cô, tôi chỉ có thể cảm thán thần tử của Thần Huyền Tông tự dưng cao thêm mấy centimet nữa!”
“Ha ha ha!”
Nói tây đây, Âu Dương Khánh không nhịn được ngửa đầu cười to.
“Anh quá là vô sỉ!”
Ngực của Thần Diệp Hy phập phùng, siết chặt lấy nắm đấm, có loại cảm giác muốn nổ tung.
“Tôi vô sỉ?” Âu Dương Khánh cười lạnh: “Phải là cô quá hạ lưu mới đúng.”
“Anh ... .” Vẻ mặt Thần Diệp Hy đen xì.
Đúng lúc này, Diệp Thiên vẫn luôn in lặng thấy Thần Diệp Hy bị nói cho không phản bác được, lúc này anh ta vươn tay ôm lấy eo nhỏ của Thần Diệp Hy, nói với Âu Dương Khánh: “Chọc người phụ nữ của tôi tức giận, con mẹ nó có phải anh muốn chết hay không?”
Lời vừa nói ra, Thần Diệp Hy sợ ngây người.
Không phải là câu đầu tiên khiến cô ấy kinh ngạc, bởi vì sau khi bị Diệp Thiên nhìn thấy hết xong, cô ấy đã là người phụ nữ của Diệp Thiên rồi. Cho nên Diệp Thiên nói cô ấy là người phụ nữ của anh là chuyện rất bình thường.
Nhưng ở dưới loại tình huống này mà Diệp Thiên lại phát ngôn bừa bãi, làm sao mà cô ấy không khiếp sợ cho được.
Anh đang tìm chết đó!
Đối phương có hơn mười người Kim Đan, anh lấy cái gì để chống lại người ta?
“Cái miện của anh thật là thiết đánh quá!”
Thần Diệp Hy nhéo vào hông Diệp Thiên một cái.
“Không có mà, tôi đang nghiêm túc đó, đối với đám kiến cỏ này, người đàn ông của em căn bản không thèm để vào mắt, giết bọn họ nhàn nhã như giết gà vậy.” Diệp Thiên phong vân kinh đạm nói.
Thần Diệp Hy: “.....”
Tên này ăn lộn thuốc gì à? Khẩu khí lớn như thế luôn?”
Cô ấy quả thực không tin được nhìn Diệp Thiên.
Giết mười Kim Đan mà anh dám nói là giết nhàn nhã như giết gã?
Nhưng mà cô ấy nhanh chóng cười.
Cũng đúng, dù sao cũng chết, không bàng chết phách lối một chút.
“Càn rỡ! Cái thằng này quá là càn rỡ!”
“Anh ta cho rằng mình là ai, dám nói giết chúng tôi nhàn nhã như giết gà, anh ta không sợ bị sét đánh sao?”
“Anh ta quả thực dõng dạc đó! anh ta thực sự cho rằng tôi là quả hồng mềm tùy cho người ta bóp sao?”
“....”
Hơn mười vụ Kim Đan của phủ thành chủ đều vô cùng tức giận.
“Tiểu tử, tôi hiểu là anh muốn giả vờ trâu bò trước mặt mỹ nữ, nhưng con mẹ nó anh có thể đừng giả vờ trâu bò đến mức như vậy không?” Âu Dương Khánh không nhịn được chửi.
“Ông đây có năng lực đó, anh quản được sao?” Diệp Thiên nói.
“Mẹ nó!”
Âu Dương Khánh lại lần nữa bị chọc tức, lúc này anh ta quát: “Lên giết anh ta cho ta! Tôi muốn cho anh ta biết, muốn giả vờ trâu bò trước mặt mỹ nữ thì phải trả một cái giá rất lớn!”
“Tôi đi! Tôi đã ngứa mắt anh ta lâu lắm rồi!”
Lúc này có một vị Kim Đan của phủ thành chủ thả người nhảy lên, tạo ra một đường cong parabol hoàn hảo, đấm một phát về phía Diệp Thiên, không quên hô: “Nghe nói quả đấm của anh rất cứng, có bản lĩnh thì đấu tay đôi với ta, để xem nắm đấm của anh cứng hay là nắm đấm của bản Thần Quân cứng hơn!”
“Anh có thể cần mặt mũi một chút được không, anh là Kim Đan, còn anh ấy mới tu luyện, anh bảo anh ấy đấu quyền, chẳng khác nào là cầm bọ ngựa đấu xe, chẳng hiểu sao anh có thể nói ra được câu đó!”
Thần Diệp Hy rất khó chịu nói, sau đó cô ấy xoay người, ôm lấy Diệp Thiên, bảo vệ trước người anh, hoặc là cùng với anh bị đánh tan tác, hoặc là ngăn cản đối phương r atay.
“Kéo cô ta ra! Tuyệt đối đừng đánh cô ta tan tác!”
Thành chủ vội vàng kêu lên.
“Thành chủ yên tâm, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Vị Kim Đan kia nói một câu, lúc này biến nắm đấm của mình thành móng vuốt, chộp về phí bả vai của Thần Diệp Hy.
Ngay khi anh ta sắp đến gần Thần Diệp Hy, Diệp Thiên quát:
“Đi chết đi thứ sâu kiến!”
Dứt lời, thần niệm của anh khẽ động.
Một giây sau.
“Vút!
Thôn Thiên Đỉnh từ trong nhẫn không gian của anh bắn ra, lập tức biến lớn, dùng tốc độ sét đánh vọt tới chỗ vị Kim Đan kia.
Bùm!
Bùng nổ ngay lập tức!
Kinh bạo mọi con mắt!
Đặc biệt là Thần Diệp Hy, sau khi nghe thấy tiếng động lớn thì lập tức quay người, khi nhìn thấy mưa máu đang rơi đầy trời kia, cô ấy ngây người ra như phỗng.