Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 491: Chap-491




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 491: Tôi phải lật ngửa ván bài thôi!​

Lúc này trong phủ của thành chủ Thông Thiến Thành.

“Mẹ khiếp, tên chết tiệt Diệp Thiên này lại dám chống đối con trai của tông chủ Thiên Huyền Tông ở ngay trên địa bàn của Thiên Huyền Tông của tôi chứ, lại còn dám ngang nhiên giết thị vệ làm tôi mất hết mặt mũi, anh ta tội ác tày trồi! Thật đáng chết!”

Âu Dương Khánh nổi trận lôi đình, nghiến rắng nghiến lợi như muốn phát điên lên.

“Thành chủ! Người đều đến hết rồi chứ? Tôi không đợi được năm vị trưởng lão đến, tôi muốn nhanh chóng đến Vạn Hoa Lầu và dùng ngàn nhát kiếm để giết chết Diệp Thiên!”

Anh ta không thể nuốt trôi cục tức đó nên liền nổi giận đùng đùng ở trong phủ của thành chủ.

“Nhị điện hạ, ngài hãy bình tĩnh, tôi đã sắp xếp người rồi.” Thành chủ khom lưng khụy gối nịnh hót nói.

“Tôi đã bị tên chết tiệt đó làm cho mất mặt, ông làm sao có thể giữ an toàn cho tôi được.”

Âu Dương Khánh đột nhiên quay người lại rồi nhìn về phía thành chủ mà gào lên: “Ông làm cái gì vậy? Bảo ông sắp xếp mười Kim Đan thần quân đã là khó khăn rồi sao?”

“Nhị điện hạ, ngài đừng lo lắng, có lẽ một số Kim Đan đã đi chơi, để tìm được mười Kim Đan thì cần thêm một chút thời gian.” Thành chủ rụt rè nói.

“Vất vả như vậy mới có thể tìm được mười Kim Đan, tôi thấy chức thành chủ này ông không cần làm nữa đâu!” Âu Dương Khánh tức giận hét lên.

“Là thuộc hạ bất tài! Thuộc hạ bất tài!”

Thành chủ giả bộ thành khẩn sợ hãi.

Trên thực tế ông ta đang cố tình trì hoãn thời gian.

Nực cười là Diệp Thiên đã đánh Kim Đan nổ tung thành một màn sương mù đẫm máu, có quỷ mới biết được tu vi của anh ta cao thâm khó lường như thế nào, lỡ như đem mười Kim Đan đi vẫn chưa đủ mà lại còn chọc giận Diệp Thiên để anh ta nổi cáu mà giết chết Âu Dương Khánh thì chức thành chủ này ông ta đúng thật là không cần làm rồi.

Vậy nên ông ta thà để cho Âu Dương Khánh trút giận mà chửi ông ta cũng nhất định không tùy tiện cho Âu Dương Khánh mượn người.

Đương nhiên không thể không cho mượn chỉ là muốn trì hoãn một chút nữa, để người đến từ từ, lúc đi đến Vạn Hoa Lầu thì Diệp Thiên cũng đã rời đi thì sẽ không có chuyện gì, cùng lắm lầ để Âu Dương Khánh gào thét một hồi dù sao thì Âu Dương Khánh cũng không có quyền để bãi chức thành chủ của ông ta.

“Mẹ khiếp, bảo ông làm chút chuyện cũng thật đau đầu!”

Âu Dương Khánh không nhịn được nữa mà than thở, anh ta đã bị thành chủ làm cho tức đến mức mất bình tĩnh.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Anh rể! Anh rể! Em có chuyện quan trọng muốn báo cáo!”

Thành chủ nhìn sang thấy em vợ Bàng Ngôn Đình và cũng là người mở ra Vạn Hoa Lầu, dẫn theo ông chủ của ngân hàng Thiên Thịnh là Cao Thiên Thịnh cùng với tú bà của Vạn Hoa Lầu chạy vào.

“Chuyện lớn thế nào cũng để lát nữa rồi nói, trước tiên qua đây bái kiến nhị điện hạ đi đã.” Thành chủ trừng mắt nhìn ba người bọn họ, nếu không phải Vạn Hoa Lầu thì đã sớm bị nổ tung thành một màn sương mù đẫm máu rồi.

Ba người lanh lợi liền vội vàng quỳ xuống đất.

“Bái kiến nhị điện hạ!”

Âu Dương Khánh nhìn thấy tú bà cũng ở đó liền cau mày nói: “Tại sao bà lại tới đây? Liễu cô nương đâu? Đã bị tên kia chuộc lại rồi sao?”

“Không có, không có!”

Tú bà ngay lập tức lắc đầu rồi cười nói: “Như Yên là người được điện hạ nhung nhớ thì lão nô làm sao dám để cô ấy bị người khác chuộc đi được, nếu lão nô sớm biết ngài là điện hạ thì đã sớm đem cô ấy tặng cho ngài rồi.”

Trong lòng Âu Dương Khánh cũng buồn bực.

Vốn dĩ anh ta muốn chinh phục Liễu Như Yên bằng sự quyến rũ của mình nhưng ai mà biết được đã một tiếng trôi qua anh ta vẫn chưa chinh phục được Liễu Như Yên vì vậy lần này anh ta muốn đưa hoa khôi ra để trò chuyện vui vẻ, ai ngờ giữa đường lại gặp Diệp Thiên đem theo một lượng lớn linh thạch khiến anh ta trở tay không kịp và làm anh ta mất hết mặt mũi.

Nếu biết trước như vậy thì anh ta nhất định sẽ không làm cái chuyện chinh phục phụ nữ bằng sự quyến rũ mà nên trực tiếp dùng sức mạnh chinh phục, như vậy sẽ dễ dàng hơn.

“Nói đi, có chuyện gì quan trọng muốn báo?” Lúc này thành của mới nhìn về phía Bàng Ngôn Đình hỏi.

“Là như vậy, anh rể.” Bàng Ngôn Đình nói: “Tú bà không dám để Diệp Thiên chuộc lại Liễu Như Yên nhưng ai ngờ tên này lại hào phóng như vậy, anh ta lấy hai thần binh thượng phẩm ra để đổi lấy Liễu Như Yên. Nghe được chuyện như vậy nên em liền nhanh chóng bẩm báo với anh, hy vọng anh rể cho em mượn vài người để giết Diệp Thiên, không chỉ giúp nhị điện hạ xả giận mà còn có thể lấy được hai nghìn thần binh thượng phẩm.”

Nghe thấy những lời này ánh mắt của thành chủ liền sáng lên.

“Thật sao? Anh ta lấy hai thần binh thượng phẩm ra để đổi lấy Liễu Như Yên sao?”

“Thưa thành chủ, hoàn toàn chính xác, lão nô đã tận mắt nhìn thấy, không phải nói dối đâu ạ!” Tú bà tự tin vỗ ngực nói.

“Anh rể à.” Bàng Ngôn Đình nói thêm: “Nếu anh ta có thể lấy hai thần binh thượng phẩm ra đổi lấy Liễu Như Yên thì có thể nói rằng trong nhất định phải có hai thần binh thượng phẩm hoặc là pháp bảo. Hơn nữa trước đó anh ta định lấy linh thạch ra để chuộc Liễu Như Yên, điều này cũng cho thấy rằng trong không gian của anh ta cũng phải có cả tỷ linh thạch.”

“Đây không phải là chuyện nhỏ! Nếu như có thể tiêu diệt anh ta thì nhị điện hạ vừa có thể trút giận còn chúng tôi sẽ có tài sản khổng lồ. Điều này không phải rất đáng mừng sao?”

“Đúng vậy thưa thành chủ, tôi và anh Bàng mỗi người lấy một thần binh thượng phẩm, ba mươi lăm ngàn vạn linh thạch sẽ cho tú bà, số còn lại giao hết cho ngài, còn về Liễu Như Yên chúng tôi sẽ giúp cô ấy tắm rửa sạch sẽ sau đó tặng cho nhị điện hạ đem đến Thiên Thành để nhị điện hạ có thể thoải mái vui chơi.” Ông chủ Cao Thiên Thịnh của ngân hàng Thiên Thành nói.

Sở dĩ không chia cho Âu Dương Khánh linh thạch hay pháp bảo thần binh là bởi vì anh ta là con trai của tông chủ muốn bao nhiêu linh thạch cũng có mà muốn vài cái pháp bảo thần binh thượng phẩm cũng có, bởi vì anh ta không thiếu cái gì nên chỉ cần đem Liễu Như Yên tặng anh ta là đủ rồi.

Quả nhiên Âu Dương Khánh lập tức thúc giục: “Nhiều lợi ích như vậy đều thuộc về ông thì ông còn phải suy nghĩ cái gì nữa. Mau đích thân dẫn người đi!”

Bị Âu Dương Khánh thúc giục, thành chủ sốt ruột nên lập tức gật đầu nói: “Tôi lập tức đi sắp xếp người.”

... ...

Lúc này tại Vạn Hoa Lầu.

Sau vài lần trút giận và được sự an ủi của Diệp Thiên, tâm trạng của Thần Diệp Hy lúc này mới dịu đi rất nhiều, cơ thể mỏng manh của cô rời khỏi vòng tôi của Diệp Thiên.

“Nói cho em biết, tại sao lại rời khỏi Thần Huyền Tông?” Thần Diệp Hy lạnh lùng hỏi.

“Cây cao đón gió lớn, mà tôi lại quá ưu tú nếu không chạy trốn thì e rằng sẽ gặp tai họa!” Diệp Thiên thở dài nói.

“Không biết xấu hổ!”

Thần Diệp Hy liếc nhìn Diệp Thiên nhưng cô cũng phải công nhận rằng Diệp Thiên đã có nền móng tốt khi ở Thần Huyền Tông vì thế mà vừa nhập môn vài ngày đã bị đẩy lên vị trí Thần Tử, điều này quả thật rất dễ bị người ta ghen tỵ mà tính toán.

“Vậy tại sao lúc đi anh không thèm chào em một tiếng?” Thần Diệp Hy tức giận hỏi: “Trong lòng anh vốn dĩ là không có em hay là vì lí do gì khác?”

“Không phải.” Diệp Thiên lắc đầu rồi dịu dàng nói: “Là bởi vì tôi sợ em sẽ không nỡ để tôi đi, nếu em giữ tôi lại thì tôi sẽ không đi được, bởi vậy mới ... em biết mà.”

“Ai nói là em không nỡ để anh đi? Ai cần cái đồ cặn bã chứ!” Thần Diệp Hy dậm chân xuống đất nhưng miệng nói một đường trog lòng lại nghĩ một nẻo.

Diệp Thiên mỉm cười nói: “Nếu em nỡ để tôi đi thì tại sao lại còn đuổi theo tôi ra tận bên ngoài như thế này?”

“Em ... em là bởi vì tức giận, anh có biết không hả! Nếu anh chào em một tiếng thì cho dù anh có chết ở bên ngoài em cũng không thèm để ý!” Thần Diệp Hy lại tiếp tục nói một đằng nghĩ một nẻo.

“Bây giờ đánh thì cũng đánh rồi mà mắng thì cũng mắng rồi, có phải em cũng nên quay về rồi không?” Diệp Thiên toe toét cười.

Thần Diệp Hy vừa nghe đã thấy khó chịu: “Muốn em đi nhanh như vậy là để anh có thể tiếp tục vui vẻ với cô gái phong tình kia đúng không?”

“Được được được, vậy em ở thêm hai ngày nữa rồi đi cũng được.”

Diệp Thiên còn có thể có cách gì khác đây? Người ta đi ngàn dặm mà đến, nếu ép buộc người ta rời đi cũng không tốt.

“Vậy anh phải cùng em đi về.” Thần Diệp Hy nói.

Nhưng Diệp Thiên lại lắc đầu nói: “Tôi không về đâu.”

“Anh bắt buộc phải về cùng em! Thần Diệp Hy dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Em sẽ ở trước mặt tông chủ cầu xin cho anh, cố gắng để anh được tha thứ, dựa vào tư chất của anh thì đại trưởng lão và ngũ trưởng lão nhất định sẽ tiếp tục ủng hộ anh làm Thần Tử nhưng vấn đề là anh không được rời khỏi Thần Huyền Tông một lần nào nữa, em sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho anh và đảm bảo sẽ không có một ai có thể động đến anh được!”

“Tôi thật sự sẽ không về đâu!” Diệp Thiên cố gắng nói: “Tôi không thích cuộc sống bị trói buộc như vậy, cuộc sống ở môn phái không phải là thứ tôi muốn.”

“Vậy cuộc sống mà anh muốn là hàng ngày đến đây để vui vẻ sao?” Thần Diệp Hy tức giận nói.

Diệp Thiên tròn xoe mắt nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đến đây đó.”

“Có quỷ mới tin!” Thần Diệp Hy nói: “Dù sao anh cũng nhất định phải cùng em trở về, nếu anh không trở về thì em sẽ ở lại cạnh anh đến khi nào anh hồi tâm chuyển ý!”

“Ở bên cạnh tôi, có tin là tôi sẽ xử em không!” Diệp Thiên cũng nổi nóng mà đe dọa.

Bất đắc dĩ Thần Diệp Hy liền ôm ngực nói: “Đến đi! Anh đến mà xử em đi!”

Diệp Thiên: “... ”

“Hừ!” Thần Diệp Hy đắc ý nói: “Anh làm gì có cái gan đấy.”

“Tôi không có gan đấy, em trở về đi, là tôi sợ em có được chưa hả?” Diệp Thiên nói.

Sau đó anh ấy lại nói: “Đóa Đóa vẫn cần em đến thăm hàng ngày, nếu em đi theo tôi thì Đóa Đóa phải làm sao? Không ai ở bên cạnh thì con bé sẽ cô đơn lắm.”

“Em lo chuyện này làm gì! Đóa Đóa đâu phải là con gái của em!” Thần Diệp Hy khẽ nói.

Diệp Thiên tức giận.

Đóa Đóa không phải là con của cô ấy nhưng là con gái của anh!

“Mẹ kiếp, tôi phải lật ngửa ván bài rồi!”

Diệp Thiên tức giận tự nói trong lòng.

Nhưng đúng lúc này bên ngoài đang rất hỗn loạn.

“Bao vậy Vạn Hoa Lầu cho tôi! Đuổi hết những kẻ không liên quan ra ngoài! Đêm nay thành chủ tôi sẽ giết Diệp Thiên!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.