Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 488: Chap-488




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 488: Thần Diệp Hy tức điên!​

“Má ơi! Đây là một vị Thần Quân Kim Đan!”

“Trời ạ! Thần Quân Kim Đan ra tay! Công tử Diệp lúc này chết chắc.”

“Không hổ là con của tông chủ. Vốn cũng là Thần Quân Kim Đan, buồn cười công tử Diệp vậy mà không để con của tông chủ vào mắt, còn dám dõng dạc, lần này xem anh ta chết thế nào!”

“…”

Kim Đan xuất hiện, toàn trường đều chấn động!

Không khỏi cho rằng Diệp Thiên hẳn phải chết.

Nói đùa, mặc dù Côn Hư có gần chục triệu Kim Đan, nhưng trên thực tế dân gian rất khó thấy, hơn phân nửa các tông môn lớn đều ẩn sâu. Mà Côn Hư có năm mươi tỷ dân số, có thể tưởng tượng được xác suất nhìn thấy Kim Đan nhỏ bao nhiêu.

Côn Hư không giống thế gian, không có tu vi, thậm chí rất nhiều người cả đời đều không biết Kim Đan là thế nào.

Cho nên trong suy nghĩ của người Côn Hư, Kim Đan tồn tại như thần đồng.

“Xong rồi! Kim Đan xuất hiện, công tử Diệp xong đời.”

Cơ thể Tư Đồ Diêm chấn động, cả người cũng không đủ sức ngã ngồi dưới đất, trong mắt đã hóa thành một mảnh tro tàn.

Anh ta từng nghe cha nói, thế gian có Kim Đan, nhưng cũng không có Kim Đan đẳng cấp, vô cùng dễ nổ tung, ngay cả người tu luyện Cảnh giới Tiên Thiên của Côn Hư cũng không thể đánh lại.

Mà Diệp Thiên đến từ thế gian, không nói anh có phải Kim Đan không, cho dù phải, làm sao là đối thủ của Kim Đan Côn Hư?

“Đều nói hồng nhan họa thủy, trước kia tôi không tin, bây giờ tin rồi, công tử Diệp cố ý thể hiện vì tôi, mới rơi vào đường cùng như vậy, tôi chính là họa thủy.”

Trong lòng Liễu Như Yên rên rỉ.

Thật vất vả gặp được một bàn tay lớn, bằng lòng bỏ ra giá trên trời chuộc thân cho cô ta, nhưng bởi vậy mà phải chết một cách không yên lành, cô ta sao có thể không khổ sở?

“Hừ.”

Lúc này Diệp Thiên khẽ nói: “Chỉ dựa vào ông cũng muốn đạp nát tôi? Thật xem trọng mình, nếu tôi muốn giết ông thì dễ như giết gà thôi.”

Không phải Diệp Thiên thổi phồng, người đàn ông râu quai nón này chỉ là tu sĩ nhập môn cấp Kim Đan bình thường, lúc anh ở đỉnh phong cảnh Thần Hải, cũng đủ hành hung Kim Đan như vậy, bây giờ anh đã là viên mãn cảnh Thần Hải, tức giận đấm một đấm có thể làm nổ tung Kim Đan như vậy.

Nhưng lời của anh trong tai người khác là giả vờ trâu bò như vậy.

“Lời này không khỏi cũng quá ngông cuồng rồi.”

“Anh ta mới bao nhiêu tuổi, có thể giết Kim Đan như giết gà? Lừa ai đấy?”

“Từng gặp kẻ nói khoác, nhưng chưa từng thấy kẻ nào xạo chó như vậy, anh ta cho rằng mình nói như vậy, người ta cũng không dám ra tay với anh ta sao? Thực sự đúng là trò cười.”

“…”

Từng tiếng chửi rủa và chế giễu ùn ùn kéo đến.

Những người này đều là con dân của Thiên Huyền Tông, mặc kệ Diệp Thiên có tiền hay có lý hơn, bọn họ đều phải đứng về phía bên kia con trai của tông chủ, nếu không chính là vô lễ.

“Ha ha ha.”

Đám người Âu Dương Khánh và Trần Hà, kẻ nào kẻ nấy đều cười ngã nghiêng.

“Gia, thằng nhóc này quá khoác lác, Thiên Huyền Tông còn nhiều Thần Quân Kim Đan, ngày có từng thấy Kim Đan còn trẻ như vậy chưa?” Trần Hà không nhịn được hỏi.

Âu Dương Khánh cười nói: “Có quỷ mới tin có Kim Đan còn trẻ như vậy, Kim Đan nào không phải tu ngàn năm? Cho dù giữ gìn gương mặt tốt, xem ra cũng sẽ không trẻ như thế.”

“Ha ha, vậy anh ta chính là cố ý khoác lác hù dọa người khác.” Trần Hà cười to.

Lúc này, người đàn ông râu quai nón cũng giận quá thành cười: “Anh cảm thấy nói lời như vậy, tôi sẽ bị anh hù dọa rồi sau đó không dám ra tay với anh?”

“Anh không chỉ sai, mà vô cùng sai, bây giờ tôi quyết định giẫm anh thành bánh thịt ướp muối. Anh biết mình nói mạnh miệng thì phải trả cái giá đau đớn thê thảm rồi đấy.”

Dứt lời, bàn chân khổng lồ dài mười mấy mét của anh ta bỗng nhiên đạp xuống người Diệp Thiên.

“Mau tránh ra, coi chừng văng máu tung tóe đấy.”

Khách làng chơi ở tầng năm bên cạnh Diệp Thiên vội vàng lui về hai phía.

Khách làng chơi phía dưới cũng rời xa cửa cầu thang, sợ cầu thang bị giẫm sập, nghiền ép bọn họ.

Trong lúc nhất thời, trong Vạn Hoa Lầu chìm trong hỗn loạn tạp nham.

Má mì nóng vội như lửa, không nhịn được mắng to: “Họ Diệp, anh đánh con mẹ nó thì đánh, đừng hại Vạn Hoa Lầu của tôi.”

“Má mì chết tiệt, hơn mười triệu linh thạch kia của ông đây cho chó ăn rồi à?”

Diệp Thiên không nhịn được mắng to.

Má mì: “…”

Rất nhanh, bàn chân khổng lồ cách Diệp Thiên càng ngày càng gần, mà Diệp Thiên cũng nắm chặt nắm đấm, thúc giục chân nguyên như biển trong cơ thể, tranh thủ một chiêu tất sát. Không tổn hại bất cứ kiến trúc gì.

“Xong rồi xong rồi.”

Thấy bàn chân khổng lồ như nước thiên hà ào ào rơi xuống, Tư Đồ Diêm như cha mẹ chết.

Liễu Như Yên cũng không đàn lòng nhìn một màn đẫm máu kia, bỗng nhiên xoay người.

“Nhóc con, kiếp sau đầu thai đừng khoác lác như vậy.”

Trần Hà không nhịn được hét một tiếng.

Người đây ở đây cũng cười lạnh xem kịch, dường như một giây sau thì sẽ có thể thấy cảnh tượng Diệp Thiên bị giẫm bẹp dí.

Ngay lúc bàn chân khổng lồ cách Diệp Thiên chỉ có một mét.

“Lúc này tôi không cho kiếm tiên Thiên Hà mặt mũi, anh có thể đi chết rồi.”

Diệp Thiên nóng nảy hét một tiếng, một đấm điên cuồng từ dưới lên đánh ra.

Một giây sâu!

Oành!

Nắm đấm rắc chắc của anh đấm vào lòng bàn chân của người đàn ông râu quai nón.

Sau đó liền thấy người đàn ông râu quai nón người khổng lồ thời xưa, giống như bong bóng bị vạch trần, trong khoảnh khắc hóa thành một đống sương máu.

Ngay sau đó!

Máu vàng đầy trơi bay như mưa.

Rung động toàn trường.

Tất cả mọi người hóa thành pho tương.

Trong mắt tất cả mọi người đều giật mình, hoảng sợ, không dám tin đủ loại màu sắc.

Trong nhất thời, giống như bị khóa trong im lặng, cả Vạn Hoa Lầu hoàn toàn tĩnh mịch, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

“Con gà.”

Mười giây sâu, một tiếng khinh thường của Diệp Thiên phá vỡ sự im lặng chết chóc.

Vạn Hoa Lầu giống như bị ném xuống quả bom nặng ký, nháy mắt vỡ tổ.

“Mẹ nó, anh ta không hề khoác lác, là thật sự giết Kim Đan như giết gà.”

“Trâu, quá trâu, đây còn là người sao?”

“Một vị Thần Quân Kim Đan, cứ bị một quyền của anh ta làm nổ tung như vậy, thực sự khủng bố như vậy.”

“…”

Tất cả mọi người trừ khiếp sợ thì là rung động, không ai mở miệng châm chọc và chửi rủa.

Ngay cả Trần Hà cũng hoảng sợ nói: “Quá lợi hại, anh ta thật sự lợi hại, quả thật lợi hại hơn phạm vị tưởng tượng của tôi, đúng là kẻ phi phàm”

“Phi phàm cái đầu cậu.”

Một bàn tay của Âu Dương Khánh đập lên đầu anh ta, hận không thể chụp chết anh ta.

Người của tôi bị đánh chết, con mẹ nó anh kích động lông gà như vậy làm gì?

“Má nó.”

Lúc này, Tư Đồ Diêm vốn không còn lưu luyến cuộc sống bỗng nhảy lên khỏi mặt đất, cả người nháy mắt tinh thần tỏa sáng, con mắt trừng còn lớn hơn mắt trâu.

“Diệp Thiên này cũng lợi hại quá?”

Trong lòng anh ta rung động theo từng cơn sóng thần.

Nhưng cũng càng ngày càng không nhìn thấu Diệp Thiên.

Anh rõ ràng là vương gia, vì sao giả thành đồng thau trà trộn vào Thiên Huyền Tông?

Rốt cuộc vì sao anh giấu diếm tôi bí mật không cho ai biết?

“Không được, rời khỏi Vạn Hoa Lầu mình phải hỏi rõ anh ta một phen.” Tư Đồ Diêm nghĩ thầm.

Mà Liễu Như Yên giờ phút này nghe tới đủ loại âm thanh khiếp sợ, bỗng nhiên quay đầu lại, mới phát hiện tiếng nổ kia cũng không phải Diệp Thiên bị giẫm bẹp dí, mà là vị Kim Đan kia bị đánh nổ banh thành sương máu.

Đến mức cô ta cũng sợ hãi che miệng lại, trong đôi mắt đẹp lấp lánh nhiệt huyết.

“Anh ấy thật lợi hại.”

Dù cô ta xem nhẹ đàn ông, giờ phút này cũng không nhịn được bị bệnh mê trai.

Thậm chí cô ta còn có một loại khao khát xúc động muốn được người đàn ông mạnh mẽ này chuộc thân.

“Còn cảm thấy tôi đang khoác lác với mấy người không?” Lúc này Diệp Thiên nhìn về phía Âu Dương Khánh, cười lạnh nói: “Nếu như còn cảm thấy tôi đang giả vờ, vậy thì phái người tới đánh tôi, nếu quả thật cảm thấy tôi lợi hại. Sợ bị tôi nghiền chết thì lăn ra ngoài từ đây, miễn tôi không nể mặt Thiên Hà Kiếm Tiên, cho nổ tất cả các người.”

Thiên Huyền Tông không giống Thần Huyền Tông. Diệp Thiên không để quyền hành trong tay Thiên Huyền Tông, có thể nói là hoàn toàn không sợ, dù làm mất lòng Thiên Huyền Tông, anh cũng sẽ không run rẩy chút nào. Làm quá thì Nguyên Anh như anh rời khỏi cảnh nội Thiên Huyền Tông thôi, hôm sau lại tính sổ cũng không muộn.

“Ngài, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chúng tôi vẫn nên tranh thủ thời gian rút lui đi.” Trần Hà run rẩy nói.

“Đúng vậy đó ngài, đây là thằng điên, chúng tôi nuốt xuống cục tức này, chờ lúc ông cụ Kiếm Tiên đến Thông Thiên thành điều tra người xúc phạm ông ta, đến lúc đó để kiếm tiên xử lý anh ta cũng không muộn.” Thiếu thành chủ cũng khuyên nhủ.

Âu Dương Khánh cắn răng, cuối cuối là không ai gọi, chỉ có thể thốt ra một chữ từ trong kẽ răng: “Rút.”

Sau đó xám xịt đưa đám người đi.

Trước khi đi vẫn không quên để lại một câu nữa: “Nếu ai truyền chuyện này đi, tôi lấy mạng chó người đó.”

Anh ta chính là con của tông chủ, nếu truyền đi sẽ làm mất mặt Thiên Huyền Tông và cha anh ta, sau này anh ta còn có thể sống tốt?

“Đi thong thả không tiễn.”

Diệp Thiên khoát tay một cái khinh bỉ, dáng vẻ tức chết người không đền mạng.

Sau đó anh nhìn về phía má mì hỏi: “Bây giờ có phải nên nói chuyện chuộc thân cô Như Yên cho tôi không?”

Má mì nặng ra nụ cười, dùng tay ra vẻ mời: “Công tử Diệp, mời lên lầu.”

“Vậy còn tạm được.”

Vẻ mặt Diệp Thiên hài lòng, để Tư Đồ Diêm lại tìm một em gái tiếp tục tiếp rượu hoa, sau đó anh nện bước lên lầu.

Rất nhanh, Diệp Thiên đã ném mười triệu linh thạch ở Vạn Hoa Lầu, vừa giành được hoa khôi, vừa chuộc thân được cho Liễu Như Yên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, truyền khắp thành phố.

Thần Diệp Hy đúng lúc tới Thông Thiên thành, chuẩn bị tìm khách sạn ở lại trước, kết quả nghe thấy có người đang bàn việc này, lúc này cô ấy liền tức điên.

“Đàn ông cặn bã này, bỏ rơi không cần tôi, tiêu nhiều linh thạch như vậy để chuộc thân cho đứa con gái ở chốn ong bướm. Thật tức chết, nếu gặp anh ta, xem tôi xử lý anh ta thế nào.”

Sau đó cô ấy thở phì phì tỉm cỗ xe ngựa, chở về Vạn Hoa Lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.