Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 487: Con của tông chủ!
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người cầm kiếm xung kích, mà cái này bóng dáng này không phải là người khác, rõ ràng chính là người bịt mặt rất ít nói chuyện.
"Trời! Tiến bộ vượt bậc quá! Đây ít nhất là tu sĩ đạt thành tựu Tiên Thiên Cảnh! Lại còn dùng Thần Binh trung phẩm, thân phận quả nhiên là hiển hách!"
Có tu sĩ không nhịn được kinh hô!
Phải biết rằng chế tạo một Thần Binh trung phẩm, giá cả phải ở tầm sáu trăm ngàn linh thạch, giá bán có thể đạt tới một trăm ngàn cho đến một triệu hai trăm ngàn. Hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được.
Vì vậy, tu sĩ bình thường không xài nổi Thần Binh trung phẩm đấy.
Chỉ có đệ tử tinh anh đỉnh cấp của những tông môn kia, cùng với cực ít bộ phận tu sĩ tài lực hùng hậu thì mới có tư cách lấy được Thần Binh như vậy.
Giống như Trần Hà thiếu gia siêu giàu có, thứ cậu tôi dùng đều là thần binh và pháp bảo hạ phẩm, còn trung phẩm thì chỉ có trưởng bối Trần Hà mới có. Hơn nữa, cũng không phải là tất cả trưởng bối đều có.
Bởi vậy không khó nhìn ra lai lịch người thần bí này to lớn bao nhiêu.
Đồng thời, nó cũng phản ánh thân phận của vị gia gia thần bí kia càng thêm cao quý!
“Chỉ dựa vào cậu thì có xách giày cho tôi cũng không xứng. Cậu không có tư cách thỉnh giáo tôi.”
Diệp Thiên ung dung, hoàn toàn không xem người bịt mặt ra gì. Thậm chí còn chẳng muốn liếc người đó một cái.
Chỉ là một tu sĩ tiên thiên cảnh, sao anh có thể để trong lòng?
Nhưng quần chúng xung quanh nghe vậy, không khỏi cảm thấy lời này thật sự là quá chói tai rồi.
Bởi vì ở giữa là bọn họ, tu vi không cao như người bịt mặt này, thậm chí còn có một số người ngay cả tu sĩ cũng không phải.
Đây không phải có nghĩa là tất cả bọn ngay cả tư cách thè lưỡi ra liếm giày cho Diệp Thiên cũng không có hay sao?
“Làm màu như vậy, nhất định sẽ bị sét đánh!”
Có tu sĩ vô cùng khó chịu chế giễu.
Người bịt mặt còn bùng cháy hơn, nói: "Thằng nhãi, cậu dám nói tôi xách giày cho cậu cũng không xứng. Xem tôi có chém cậu thành tám khúc hay không!"
Dứt lời, anh ta lăng không hung hăng chém ra một đường kiếm.
Xoẹt xẹt!
Kiếm Khí như liêm đao, xé rách không khí, bắn về phía Diệp Thiên.
"Kiếm pháp thật là lợi hại!"
Có tu sĩ không nhịn được kinh ngạc hét lên.
"Quả nhiên không hổ danh là nam đệ tử duy nhất của Thiên Hà Kiếm Tiên, lợi hại! Thật lợi hại!"Trần Hà không khỏi thốt ra.
Kết quả lời vừa ra khỏi miệng thì cậu tôi mới ý thức được bản thân nhất thời kích động đã bại lộ thân phận vị người thần bí này!
Nhưng mà, lời nói đã ra khỏi miệng, đã là nước đổ khó thu. Tựa như ném một quả bom nặng ký, trong nháy mắt làm nổ tung toàn trường!
"Mẹ của tôi ơi! Hóa ra là đệ tử giỏi của Thiên Hà Kiếm Tiên!"
"Bảo sao kiếm thuật mạnh mẽ như vậy, là đệ tử giỏi của Thiên Hà Kiếm Tiên thì đã nói rõ rồi!"
“Thật trâu bò! Đây chẳng phải là càng tăng thêm sự tôn quý cho thân phận của vị người thần bí này rồi sao?”
“Công tử Diệp toang rồi, anh đắc tội người có lai lịch quá lớn!”
Tư Đồ Diêm ngồi sụp trên ghế, sắc mặt trắng bệch.
Anh ta vốn đang suy nghĩ, có nên nhắc nhở Diệp Thiên một tiếng hay không. Chuyện này mà náo đến tình trạng không thu xếp được thì tuyên bố mình quen biết Thiên Hà Kiếm Tiên, để xem xem có thể ngăn cản một kiếp hay không.
Hiện tại xem ra đã không cần phải nhắc nhở.
Đắc tội đệ tử Thiên Hà Kiếm Tiên rồi, anh nói người ta ngay cả xách giày cho anh cũng không xứng, nếu Thiên Hà Kiếm Tiên mà biết thì cũng có thể dùng một chưởng đập chết Diệp Thiên. Làm thế nào để giúp anh được?
"Mẹ, mẹ nhanh giúp đỡ công tử Diệp."Liễu Như Yên vội la lên.
Má mì cười không được, khóc không xong: “Như Yên à, không ai có khả năng giúp được anh ta đâu. Ngay cả thành chủ đến đây luôn cũng không dám đi giúp, huống chi là mẹ."
Liễu Như Yên: “... ”
Mà lúc này, Kiếm Khí đã tới gần Diệp Thiên.
Tất cả mọi người nín thở.
Dường như một giây sau là có thể nhìn thấy hình ảnh Diệp Thiên bị chém đầu.
“Hừ.”
Giữa thời khắc nhanh như chớp này, chỉ nghe Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng. Tay áo vung ra ngoài, khoảnh khắc đó như gió thu cuốn hết lá vàng, Kiếm Khí quay về tốc độ bắn nhanh gấp mười lần so với lúc đi.
“Không tốt!”
Vẻ mặt người bịt mặt chợt thay đổi, muốn né tránh, nhưng đã không còn kịp.
Ngay sau đó!
Kiếm Khí chém ngay hông của tên đó, máu tươi bắn tung tóe. Vết thương bên hông, người bịt mặt bị rạch ra một đường miệng máu dài mười cm.
"A!"
Người bịt mặt kêu thảm ngã trên đất, vô thức lấy tay che bên hông, máu tươi nhanh chóng từ trong khe hở tràn ra, khuôn mặt của y bị đau đớn làm cho méo mó.
Toàn trường khiếp sợ!
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng!
Không ngờ công tử Diệp vậy mà chỉ cần tung ra một chiêu đã làm đệ tử giỏi của Kiếm Tiên bị thương nặng?
Trời! anh ta cũng quá lợi hại rồi!
Người thần bí kia không khỏi chấn động, rất hiển nhiên là đã bị dọa.
"Thật là lợi hại!”
Ngay cả Trần Hà cũng không nhịn được phát ra một tiếng thán phục sợ hãi.
Lúc này, người bịt mặt chỉ kiếm vào Diệp Thiên, không nén giận được mà nói: "Cậu dám làm tổn thương tôi? Không nghe thấy tôi là đệ tử Thiên Hà Kiếm Tiên sao!"
"Hừ!"Diệp Thiên hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, giọng nói lạnh lùng, nói: "Nếu không phải tôi cho anh mặt mũi thì bây giờ anh đã là một thi thể lạnh lẽo rồi."
Sau khi anh bị vụ nổ hạt nhân tấn công. Thiên Hà Kiếm Tiên đã cứu vợ con và người nhà của anh, phần ân tình này anh ghi nhớ ở trong lòng. Nếu không thì Kiếm Khí sẽ không chém bên hông người bịt mặt, mà là chém ngay cổ của anh ta. anh ta có thể ngủm trong nháy mắt.
“Tha con mẹ nó, chó má!”
Người bịt mặt gào thét nói: "Cậu làm vậy là đang cho thầy tôi mặt mũi sao? Cậu làm vậy rõ ràng là đánh vào mặt thầy tôi. Nếu thầy tôi mà biết thì nhất định sẽ giết cậu!"
“Vậy mày mau đi hỏi thầy mày đi. Xem xem tao cho ông ấy mặt mũi, thì ông ấy có chắc dám muốn lấy hay không! Tôi đứng đây cho ông ấy giết luôn này, để xem ông ấy có dám giết hay không!” Âm điệu Diệp Thiên mạnh mẽ thốt lên những lời này.
Dứt lời!
Toàn trường hoảng sợ!
Tất cả mọi người sợ ngây người!
“Trời! Này cũng quá khoác lác rồi!”
"Thiên Hà Kiếm Tiên ở vị trí thứ ba mươi sáu Thần Quân bảng mà lại không dám giết anh ư?"
"Anh trâu bò giống như anh nói, sao tôi lại không tin chứ?”
“... ”
Những tiếng thì thầm vang lên.
"Ha ha ha! ! !"
Thời điểm này, vị người thần bí kia tựa như nghe thấy câu nói buồn cười nhất, ngửa đầu cất tiếng cười to.
Chợt, anh ta dùng súc xé mặt nạ.
Một gương mặt đẹp đến mức có thể làm cho con gái say như điếu đổ, hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
"Nhìn xem! Người thần bí tháo mặt nạ xuống rồi, hình như là bị công tử Diệp giả bộ khoác lác kia khiến cho không chịu nổi nên đã muốn trút giận!"Có người hô lên.
Mọi người nhìn đi, quả nhiên là tháo mặt nạ xuống rồi.
Anh muốn tự bạo thân phận sao?
Tất cả mọi người chờ mong vểnh tai.
Chỉ thấy sắc mặt người thần bí đột nhiên lạnh lùng, nhìn Diệp Thiên hằm hằm quát: "Cho dù là tôi thì cũng không dám ăn nói khoác lác như vậy, con mẹ nó anh tính là cái gì. Thiên Hà Kiếm Tiên dựa vào cái gì không dám nhận mặt mũi của anh cho, dựa vào cái gì không dám giết anh!"
“Chỉ dựa vào tôi mạnh hơn anh nhiều.” Diệp Thiên nói.
Phụt!
Người thần bí, Thiếu thành chủ, Trần Hà, bốn gã hộ vệ người thần bí đều phì cười.
Ngay cả đệ tử Kiếm Tiên cũng không nhịn được phì cười khiến miệng vết thương bên hông đã ngưng chảy máu bị nứt ra. Máu chảy tuôn tuôn lần nữa, khiến cho anh ta lại cực kỳ đau đớn hít một hơi.
“Mạnh hơn tôi?” Người thần bí giận quá thành cười: "Con mẹ nó, anh biết tôi là ai không? Không biết mà ha? Không sao, vểnh tai nghe cho kỹ nè đồ ngu!"
"Tôi chính là con thứ của tông chủ Huyền Thiên Tông - Âu Dương Khánh, còn dám nói anh mạnh hơn tôi sao đồ ngu?"
"Cái gì!"
Sau khi biết thân phận của người thần bí, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Một giây sau!
Vạn người đồng loạt quỳ rạp trên đất.
"Bái kiến con của tông chủ!”
Vô cùng cung kính, vô cùng thành kính, tựa như đang cúng bái thần linh.
Tông chủ tương đương với Hoàng Đế, vậy con của tông chủ chính là hoàng tử. Con dân trong lãnh thổ nhìn thấy cũng phải quỳ lạy theo lễ. Cho dù là người của tông môn khác ở lãnh thổ khác thì khi đi vào địa bàn Huyền Thiên Tông, thấy tông chủ và con của tông chủ cũng phải quỳ lạy, đây là quy củ.
Chỉ có duy nhất Diệp Thiên siêu quần xuất chúng, đứng ngạo nghễ giữa toàn trường, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
“Vì sao anh không quỳ lạy tôi!” !"Âu Dương khánh khó chịu hỏi. Dường như quyền uy chí cao vô thượng của bản thân đang bị khiêu khích.
“Anh mấy tuổi? Sao tôi phải quỳ? Anh có tư cách đó sao?” Diệp Thiên chỉ cảm thấy khó hiểu.
Một đứa con nho nhỏ chỉ biết phá của tổng chủ mà cũng dám bảo anh quỳ. Xem một người đã từng danh chấn vũ trụ Bắc Minh Tiên Đế như anh thành bọn trâu ngựa hay sao?Thế nên anh rất khó chịu bổ sung một câu: "Là anh quỳ xuống với tôi mới đúng, nếu không tôi đập nát xương của anh!"
“Ngông cuồng! Quá ngông cuồng rồi!”
Tất cả mọi người kinh hãi tới mức đầu ong ong.
Rốt cuộc anh lấy tự tin ở đâu ra mà dám ở địa bàn Huyền Thiên Tông nói mạnh miệng với con trai của tông chủ Huyền Thiên Tông như vậy chứ?
"Thằng nhãi ranh! Mày quá cuồng vọng vô lễ!"
Thời điểm này, Thiếu thành chủ thấy chủ nhân nhà mình tức giận nói không ra lời, bèn quát: "Thiên Hổ! Xé thằng nhãi ranh này thành ngàn mảnh nhỏ! Trút giận cho chủ nhân!”
“Đã hiểu!”
Người đàn ông râu quai nón nhận lệnh, đạp trên hư không lơ lửng tiến về phía trên của Diệp Thiên, nhìn xuống anh như nhìn con sâu cái kiến, lạnh lùng nói: "Tuổi còn nhỏ, ngay cả đệ tử giỏi của Kiếm Tiên cũng đánh thắng được, vốn là tương lai có thể rộng mở không giới hạn. Nhưng cậu lại không biết điều, cuồng vọng vô biên, dám năm lần bảy lượt mạo phạm chủ nhân nhà ta. Hình Thiên Hổ tôi đây chỉ có thể đạp nát tán nhà người ra, trút giận cho chủ nhân nhà tôi!"