Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 483: Cải trang tội phạm siêu đẳng!
Lời vừa nói ra, không khí trở nên yên lặng một cách lạ thường, trong lúc nhất thời, toàn bộ Vạn Hoa Lầu bên trong hoàn toàn yên lặng.
Mấy giây sau, bao nhiêu ánh mắt, đồng loạt nhìn sang. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào một cánh tay chống đỡ trên bàn, một tay gắp thức ăn, ngồi ung dung tự tại ăn thịt rượu của Diệp Thiên.
Lời nói của Diệp Thiên cùng với hành động của hắn khiến đầu óc mọi người trên mơ hồ, trong đầu mỗi người ở đây ai cũng cùng một suy nghĩ.
"Diệp Thiên là một vị thần tiên!"
Nếu không thì vì sao Diệp Thiên lại dám mạnh miệng như vậy. Dám tự tiện tỏ thái độ như vậy, đủ để chứng minh người này tuyệt đối không đơn giản, cường giả có khi cũng không bằng.
"Đây chẳng biết là con cái nhà ai. Giống như con của một gia đình giàu có?"
"Dám hò hét người bí ẩn cùng Trần thiếu gia gia, một người giàu có."
"Cậu nhìn Diệp Thiên đi, hắn nói những điều đó có đỏ mặt đâu, tuyệt đối là người vô cùng vô cùng có tiền!"
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Rất nhiều người lúc này đã bắt đầu nhao nhao bàn luận về Diệp Thiên.
Chỉ có Tư Đồ Diêm trợn mắt há hốc miệng ở đây, trong đầu đều trống rỗng.
"Cậu. . . Muốn chọn ra một người chiến thắng trong hai người bọn họ sao?"
Một lúc lâu sau, Tư Đồ Diêm mới mở miệng, không dám tin mà hỏi.
"Đúng là như vậy đó."Diệp Thiên uống một chén rượu, nhếch miệng cười nói.
Tư Đồ Diêm: "..."
Tư Đồ Diêm không thể tin vào tai của mình.
Ngược lại là Doanh Ngọc, trong khi Diệp Thiên bị muôn ngàn con mắt theo dõi, thì cô cũng bị trên vạn người chỗ chú ý, có thể nói là cô ấy cũng bị nịnh nọt, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cả người đều áp xác vào Diệp Thiên, bưng một chén rượu lên đưa đến bên miệng Diệp Thiên, với vẻ tán tỉnh nói:
"Diệp Thiên, hôm nay tôi phục vụ anh."
Lúc này cô cố tỏ vẻ như đang phục vụ tận tình cho Diệp Thiên.
"Được."
Diệp Thiên đáp lại một câu, vừa uống xong một ly rượu Doanh Ngọc lại đưa đến bên miệng thêm một ly nữa.
Doanh Ngọc lập tức liền cười hì hì: "Diệp Thiên anh, tôi không nghĩ tới anh lại là một người có tiền nha."
Diệp Thiên đang muốn mở miệng, Tư Đồ Diêm khóc không ra nước mắt nói: "Hắn ta có thể có tiền sao!"
Kết quả lời vừa ra khỏi miệng, thì mới biết mình đã nói sai, lại khiến cho Diệp Thiên nổi giận, một lát sau lại nói thêm cái gì đó.
"Cái gì!"
Chỉ là không ngờ những người trước kia đều cho rằng Diệp Thiên là kẻ vô danh chẳng là gì, lúc này đều là giật mình kinh hãi.
"Hắn ta không có tiền? Thật hay giả vậy?"
"Không có tiền qua lời nói, một tên siêu tội phạm."
"Trời! Chẳng lẽ tôi sai rồi sao? Hắn ta không phải thần tiên, mà là một tên tội phạm?"
"..."
"Ha ha ha!!!"
Lúc này, Trần Hà ngửa đầu cười lớn lên, kìm lòng không được hướng nhìn Diệp Thiên đi tới, cười đau bụng nói: "Nhóc con, không có tiền thì thôi cậu giả thành người giàu có làm gì vậy, như vậy chơi rất vui thật sao?"
"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đang cải trang?" Diệp Thiên khó chịu nhìn về phía Trần Hà.
Bị Diệp Thiên ánh dùng ánh mắt dò xét, Trần Hà cũng không dám nhìn lại: "Con mẹ nó chứ con mắt nào nhìn của tôi nhìn cậu đều giống như đang giả dạng trừ khi cậu cho tôi một cái ly do chứng minh cậu đang nói sự thật."
"Đòi lý do đúng không?" Diệp Thiên để đũa xuống, lớn tiếng nói: "Cậu trong mắt tôi không đáng một xu, lý do này cậu có hài lòng hay không?"
"Ngươi mẹ nó. . ." Trần Hà mặt đen lại, tức giận không kìm được hô: "Tú bà! Bà đến đây cho tôi!"
Tú bà trên lầu giật mình sửng sốt với tiếng gọi, lập tức cười rạng rỡ chạy xuống dưới.
"Ông chủ Trần có gì giao phó ạ?"
Trần Hà chỉ hướng Diệp Thiên, tức giận nói: "Tên khốn này là con cái nhà ai? Dám nói tôi không đáng bao nhiêu,tôi Trần Hà khẳng định Vạn Hoa Lầu bên trong trên vạn người cũng không tính được bao nhiêu!"
Lời vừa nói ra, lập tức rất nhiều người đều bất mãn chỉ trích lên Diệp Thiên.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tú bà sắc mặt cũng trở nên cứng đờ. Nhưng bà ta dù sao cũng là người làm ăn dù gì cũng để ý đến, để biết tránh làm mất lòng con nhà quyền quý?
Sau một hồi bà ta liền cười nhẹ nhàng nói: "Hắn ta họ Diệp, là bạn của cậu Tư Đồ Diêm, từ quận Thiên Hà ghé chơi."
"Quận Thiên Hà?" Trần Hà lập tức dở khóc dở cười: "Quận Thiên Hà, dù là người giàu nhất Quận Thiên Hà cũng không đáng xách giày cho nhà họ Trần của tôi nữa, mà hắn cũng dám cùng tôi cãi nhau, thật sự làm tôi cười chết mất rồi!"
"Ha ha ha! ! !"
Rất nhiều người ở đó cũng hùa nhau cười lớn.
Sau đó, Trần Hà nhìn về phía Tư Đồ Diêm: "Bạn này của cậu con nhà ai trên Quận Thiên Hà vậy, tôi thật sự muốn biết, có phải hay không nhà họ Trần của tôi ở ẩn hai năm, quận Thiên Hà lại xuất hiện thêm một gia đình giàu có hơn Trần gia tôi rồi sao."
"Cái này. . ."Tư Đồ Diêm lúc này lúng túng, sau đó cười nói như muốn xin làm lành: "Trần công tử, có lẽ người bạn này của tôi đã uống quá nhiều rồi, vậy cho nên xin cậu đừng chấp nhặt cậu ấy ạ."
"Cái gì? Uống nhiều quá?"
Trần Hà nhướng mày, lập tức sắc mặt biến đổi, bỗng nhiên đập bàn nói: "Con mẹ nó, cậu là đang cùng ông đây giỡn mặt sao, tin hay không ông đây đem cậu đến Thiên hà ném cho Huyền vũ ăn không."
Bành!
Diệp Thiên bỗng buông đũa, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Trần Hà, gằn từng chữ: "Có bản lĩnh qua đây thử một chút!"
"Thử một chút liền thử một chút!"
Trần Hà không chịu yếu thế, vung tay lên, quát: "Đem thằng nhóc con này đem kéo ra ngoài đánh chết! Sau đó đem đến Thiên Hà cho Huyền Vũ ăn."
"Rõ!"
Hai tên người hầu của Trần Hà lập tức lao đến.
"Trần công tử xin đừng nóng giận, chuyện gì cũng từ từ!"
Tư Đồ Diêm lúc này gấp gáp, vội vàng ngăn cản chặn ở trước mặt Diệp Thiên, tươi cười nói: "Trần công tử, xin cậu hay giơ cao mà đánh khẽ bỏ qua cho, chớ cùng một người say sỉn mà phân tài cao thấp, cậu muốn uống rượu không, tôi thay cậu mua."
Dứt lời, Tư Đồ Diêm móc ra một xấp linh phiếu nhìn về phía mama : "Tú bà, bàn đồ ăn của Trần công tử hết bao nhiêu vậy? Tôi trả tiền dùm cậu ấy."
Kết quả không đợi Tú bà mở miệng. Trần Hà liền đem sấp linh phiếu trên tay Tư Đồ Diêm quăng xuống đất, tức giận nói: "Ông đây chính là không bao giờ thiếu tiền, tại ông đây cảm thấy ngứa mắt. Mặt mũi so với linh phiếu càng đáng tiền, hắn nói tôi không đáng, cái này chính là không nể mặt tôi, tôi nhất định phải giết chết hắn!"
Tư Đồ Diêm lập tức không biết làm sao.
Ngay tại lúc này, người hầu của Trần Hà lại muốn tấn công đến. Thì một giọng nói vang lên.
"Tất cả im miệng cho tôi! Nếu mà còn tiếp tục ầm ĩ, làm cho chủ nhân của tôi mất hứng, các người đều phải chết hết!"
Lập tức không gian hoàn toàn trở nên yên tĩnh!
Vừa xong lại một giọng nói được truyền ra.
"Các người nếu muốn ồn ào , chờ đấu giá hoa khôi kết thúc rồi muốn sao cũng được, không biết hiện tại đã ảnh hưởng đến bản đấu hoa khôi hay sao?"
Lời vừa nói ra, Tú bà khẽ giật mình, vội vàng hô: "Xin mời các quý vị, xin các vị hãy về vị trí của mình, buổi đấu giá hoa khôi xin được phép bắt đầu"
"Hừ!" Trần Hà khẽ nói: "Chờ tôi săn được hoa khôi sẽ thách đấu cùng cậu, cậu không bỏ ra nổi tiền để cùng tôi đấu một trận chiến, để xem tôi như thế nào giết chết cậu!"
"Canh chừng Diệp Thiên cho tôi, đừng để hắn chạy mất!"
Nói xong, anh ta thở phì phò trở lại chỗ ngồi.
"Diệp Thiên, cậu nói cậu. . ."
Tất cả mọi người trở lại vị trí của mình, Tư Đồ Diêm chỉ vào Diệp Thiên, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cho tự mình kiềm chế ực một hớp rượu, sau đó mới nói: "Sớm biết cậu tửu lượng kém như vậy, tôi sẽ không cho cậu uống, tôi cũng sẽ không mang theo cậu tới đây, nhìn xem việc này là ai gây ra!"
"Đúng là một tên điên!"
Doanh Ngọc lúc này đứng lên, tỏ vẻ ghét bỏ rời đi.
"Không có tiền thì thôi, con mẹ nó vậy mà còn giả làm người giàu có, nhìn thật buồn nôn."
Lẳng lặng rời đi, cũng không quên quăng lại một câu.
"Thật sự nhẫn tâm!''
Diệp Thiên nhịn không được cảm thán, nâng chén cười nói: "Tư Đồ Diêm, vẫn là nên hai chúng ta cùng nhau uống."
"Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng sẽ không đi cùng một tên điên đâu!" Tư Đồ Diêm trừng mắt Diệp Thiên cùng nhau cụng một chén, rượu đều bị đổ đi một nữa.
Cũng đúng lúc này, cuộc đấu đấu giá hoa khôi bắt đầu!
Chỉ nghe người đàn ông bí ẩn râu quai nón từ trên cao nhìn xuống nói: "Cậu chủ nhà tôi là bị các người gây mất hứng thú, đã mất đi niềm vui, vì vậy trực tiếp ra giá một trăm vạn linh thạch."
Dứt lời, anh ta từ nhẫn không gian bên trong móc ra một đống linh phiếu ném xuống.