Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 481: Chap-481




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 481: Thế giới dùng tiền nói chuyện!​

“Này!”

Diệp Thiên kinh ngạc: “Người ở trong phòng là Liễu Như Yên người đứng đầu Vạn Hoa Lầu?”

“Đúng vậy.”

Tư Đồ Diêm nhặt một hạt đậu phộng ném vào miệng, sau đó vừa nhai vừa nói: “Khi buổi đấu giá hoa khôi bắt đầu, Liễu Như Yên sẽ bắt đầu ra khỏi phòng, xem mọi người thi đấu xem ai có thể đạt được hoa khôi, họ có thể đến phòng của Liễu Như Yên trò truyện.”

“Ồ.” Diệp Thiên gật đầu, trầm ngâm: “Xem ra là tối nay. Tôi phải giành được.”

“E hèm...”

Tư Đồ Diêm đang uống trà, khi nghe thấy lời nói của Diệp Thiên, anh ta liền bị sặc và ho dữ dội.

Sau một cơn ho dữ dội, anh ta hỏi một cách hoài nghi: “Anh định đoạt lấy hoa khôi tối này à?”

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

“Ừ.” Diệp Thiên cười: “ Có được không?”

Tư Đồ Diêm lắc đầu cười khổ: “Anh điên rồi, trăm vạn linh thạch, chưa kể có lấy ra cũng không được, cho dù lấy ra cũng không lấy nổi, lấy tiền uống rượu với đàn bà một tiếng đồng hồ, chuyện gì không thể làm, có đáng không?”

“Nếu nó không đáng, tại sao lại có nhiều người tranh giành nó như vậy?” Diệp Thiên cười.

Tư Đồ Diêm đảo mắt và nói: “Những người tranh giành hoa khôi. Họ đều là những người mở ngân hàng hoặc là kinh doanh mỏ linh thạch, dù sao cũng đốt rất nhiều tiền, trong nhà ít nhất phải có hàng chục triệu hoặc hàng trăm triệu linh thạch, nhà cậu có nhiều linh thạch không?”

Anh ta vẫn không tin, Diệp Thiên đến từ phàm trần, trong nhà sẽ có nhiều linh thạch như vậy?

Anh ta từng đến phàm trần và biết rằng linh thạch ở phàm trần rất đáng tiền, cho thấy phàm trần rất ít linh thạch. Cho dù Diệp Thiên có gia tộc lớn cũng không thể giàu có hơn những người ở Côn Hư.

Diệp Thiên nở nụ cười nói:” Không phải chỉ là hàng trăm nghìn linh thạch, tôi sẽ lấy ra.”

Tư Đồ Diêm “.....”

Không chỉ là hàng trăm nghìn linh thạch?

Nói như thế quá khoa trương rồi phải không?

Dù trăm ngàn linh thạch cũng không quá nhiều, nhưng đặt trên người nữ nhân, cho dù là người có hơn tỷ linh thạch cũng cảm thấy xót.

Để xem xem hắn có thân phận gì,

Có vẻ hắn giống với người giàu nhất Côn Hư.

Không lâu sau, rượu và các món ăn đã lên bàn.

Ngoài ra, hai mỹ nhân được mệnh danh là đẹp nhất cũng đã được tú bà đưa đến.

“Diệp Thiên, ngươi chọn trước đi.” Tư Đồ Diêm hào phóng nói. Dù sao thì, ngồi uống rượu một chút, người nào ngồi bên cũng giống nhau.”

Diệp Thiên cũng không quan tâm, cứ như vậy tùy tiện ra lệnh một cái: “Vậy thì cô ấy đi.”

Vì vậy, hai cô gái ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên và Tư Đồ Diêm và rót rượu cho họ.

“Hai vị công tử xin mời dùng, có việc gì cứ gọi tôi, tôi đi tiếp các khách quý khác.” Sau đó rời đi.

“Nào nào, cùng cạn ly.”

Có mỹ nhân ngồi bên cạnh, Tư Đồ Diêm thiên tràn đầy năng lượng, cầm ly rượu lên uống cạn.

Bốn người cùng cạn ly, Tư Đồ Diêm giới thiệu mình và Diệp Thiên. Sau đó để hai cô gái giới thiệu một chút.

Ngồi với Diệp Thiên là Doanh Ngọc, ngồi với Tư Đồ Diêm là Tô Tĩnh.

Tất nhiên, đây chỉ là tên mã của họ, còn tên cụ thể thì Tư Đồ Diêm lười hỏi quá.

“Đúng rồi, Doanh Ngọc, buổi đấu giá hoa khôi bắt đầu lúc mấy giờ?” Diệp Thiên hỏi, hắn đã kiên nhẫn không nổi rồi. Để đoạt được hoa khôi, hắn vẫn phải mất thời gian để bắt được trái tim của Liễu Như Yên, phải không? Nếu không, tại sao người ta phải giao lại Thánh Thể cho hắn?

“Mùa hè và mùa thu vào lúc 9 giờ tối vào ngày đầu tiên hàng tháng, mùa Đông và mùa xuân vào lúc tám giờ tối vào ngày đầu tiên hàng tháng. Bây giờ là mùa thu, bắt đầu lúc chín giờ tối.” Doanh Ngọc trả lời.

“Còn một giờ nữa.” Diệp Thiên nói, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Kết quả là Doanh Ngọc và Tô Tĩnh cảm thấy tò mò, và hỏi nó là thứ gì.

Tư Đồ Diêm vòng tay qua Tô Tĩnh, haha cười nói: “Cái này gọi là đồng hồ, hôm trước Diệp công tử cùng ta đi địa cầu chơi mua...”

“Người phàm trần lợi hại như vậy?”

Doanh Ngọc và Tô Tĩnh bị sốc rồi.

Thế là Tư Đồ Diêm kể cho hai người nghe về những câu chuyện phàm trần,

Nói đùa thôi, Vạn Hoa Lầu đều là người đẹp cao cấp, một lần uống rượu cần ba trăm linh thạch, không chiếm chút tiện nghi thì như nước chảy trôi sông rồi.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Về việc ở lại qua đêm, tám trăm linh thạch, đối với phàm trần cũng không quá đắt.

Tuy nhiên, ngoại hình của họ thực sự rất ổn, đủ sức đè bẹp tất cả các ngôi sao trên thế giới.

Sau khi trò chuyện về những câu chuyện phàm trần, Tư Đồ Diêm hỏi: “Tôi đã không đến Vạn Hoa Lầu hơn một năm rồi, bây giờ mọi người còn đấu giá hoa khôi kịch liệt không?

“Rất khốc liệt! Nó khốc liệt hơn nhiều so với một hoặc hai năm trước!” Tô Tĩnh nói với vẻ mặt khoa trương.

“Này!’”

Cả Diệp Thiên và Tư Đồ Diêm đều rất thích thú. Tư Đồ Diêm hỏi: “Nó dữ dội như thế nào?”

“Nói như thế nào đây.” Doanh Ngọc nói: “Đây là lần thi đấu thứ chín trong năm nay, tám lần trước giá thấp nhất là bốn mươi năm vạn linh thạch, và cao nhất là tám mươi vạn linh thạch. Lần tám mươi vạn linh thạch, thật sự rất khốc liệt.”

Xì!

Tư Đồ Diêm hít một hơi thật sâu sau khi nghe điều này: “Công tử nhà nào lại ra tay hào phóng như vậy?”

Nghe vậy, Tô Tĩnh lặng lẽ nhìn xung quanh là nhỏ giọng: “Họ là ba vị công tử bí ẩn, nghe nói đến từ Thuận Thiên Thành, có tông môn bối cảnh, lần kia có người đem đến ba trăm năm mươi triệu linh thạch, nghe nói nhà anh ta kinh doanh linh thạch đã phá sản rồi, ngày thứ ba Huyền Thiên Tông không cho nhà anh ta mở tiệm.”

Xì!

Tư Đồ Diêm lại hít một hơi thật sâu, không khỏi nhìn Diệp Thiên, nói nhỏ: “Nghe thấy chưa? Cuộc đấu giá bắt đầu, nếu ba anh em bí ẩn có mặt, anh không được ra giá tùy tiện. Cẩn thận kết thù với người ta.”

“Cái gì? Diệp công tử muốn tham gia đấu giá?” Doanh Ngọc ngạc nhiên hỏi.

“Anh ấy chỉ nói chuyện tùy tiện thôi.” Tư Đồ Diêm nói trước, vẫn không quên nhìn Diệp Thiên một cái.

Diệp Thiên cười nói: “ Tôi thật sự nghiêm túc.”

“Khụ khụ...” Nghe vậy Tư Đồ Diêm nhịn không được ho dữ dội, tuy nhiên vẫn hạ giọng: “Được rồi, đừng đùa nữa, không thể lẳng lặng quan sát ư, lỡ như ba vị kia tới đây,đắc tội với người ta phải làm sao?

Không đợi Diệp Thiên lên tiếng, Doanh Ngọc cười nói: “Chỉ cần các ngươi không dùng lời nói xấu công kích ba huynh đệ thì sẽ không có chuyện gì, lần đó là do người đó quá hung hăng. Anh ta chỉ vào mũi mình và la hét và thốt ra những lời lẽ không hay. Những người khác tham gia đấu giá đều ổn.”

Nói đến đây, cô ấy ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên và nói: “Nếu Diệp Công Tử có đủ tài chính, anh ấy có thể thoải mái nói giá. Tôi và Diệp công tử cũng nở mày nở mặt.

Những người ra giá hết sức lo ngại, nhất là khi cuối buổi đấu giá chỉ còn lại vài người tham gia, mỗi khi họ trả giá. đều thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô gái ngồi cùng Diệp Thiên, điều cô ấy muốn là sự chú ý, và khi có nhiều người hơn, cô ấy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

“Đừng lo lắng. Tôi sẽ cho cô nở mày nở mặt.” Diệp Thiên cười nhạt nói.

Tư Đồ Diêm trợn tròn mắt, cũng lười nói Diệp Thiên, miễn cho ba người con trai bí ẩn đến, khi Diệp Thiên ra giá không nói gì xúc phạm họ là được.

“ Cám ơn công tử, Doanh Ngọc kính ngài.”

Doanh Ngọc vui như nở hoa, sau khi dâng lên Diệp Thiên một chén, cả người dán vào Diệp Thiên trên người, Diệp Thiên chỉ cảm thấy cánh tay của mình rất mềm, rất ấm.

Thấy vậy Tô Tĩnh vừa ngưỡng mộ vừa hận, vừa nãy tại sao hắn không chọn mình? Nếu không bây giờ người hạnh phúc không phải cô ta.

Không biết qua bao lâu rồi.

Bỗng nhiên, Vạn Hoa Lầu bỗng loạn lên.

“Nhìn kìa! Ba vị công tử bí ẩn lại đến rồi!”

“Này! Thật sự là tới rồi!”

“Chừng nào ba vị công tử này đến, buổi đấu giá hoa khôi đêm nay lại sôi động!”

“Anh ta vừa tới, tôi đoán không có người dám ra giá, nếu không lỡ đắc tội với anh ta, thì khổ sở rồi!”

“......”

Nghe thấy tiếng ồn ào bao trùm, Diệp Thiên và Tư Đồ Diêm quay đầu lại và nhìn thấy ba người mặc áo choàng đen, thanh niên đeo mặt nạ dáng vẻ tiêu sái bước đến, theo sau là bốn vị cao thủ.

“Dù có đeo mặt nạ, họ cũng không thể che giấu được khí chất cao quý trên người!” Tư Đồ Diêm không khỏi thở dài.

“Yo! Ba vị lại tới rồi, nô tỳ đã lỡ đường xa nghênh đón, mong ba vị thứ lỗi!”

Lúc này, tú bà như nhìn thấy núi vàng, khuôn mặt già nua cười tươi như hoa cúc, chạy ra đón.

“Lão bà, vẫn là ở trong phòng tao nhã, chuẩn bị một bàn rượu cùng đồ ăn.” Người mặc áo gấm vàng nhẹ nói.”

“Được, mời ngài!”

Tú bà liền cho người sắp xếp rượu và thức ăn, mời họ lên phòng trên lầu.

Ba người vẫy áo choàng rồi theo tú bà lên lầu.

Khi lên đến tầng hai, người mặc áo gấm vàng quay người lại, liếc nhìn những người trong đại sảnh rồi nói: “Đừng vì một số tin đồn mà không dám đấu giá, cuộc thi bắt đầu mọi người đều có thể yên tâm đấu giá, chỉ cần cư xử văn minh, mọi người cạnh tranh công bằng, dùng tiền để nói chuyện, dù sao cũng không quản mọi người có bao nhiêu tiền, đều không phải là tiền của tôi, nếu như các bạn không đấu giá, thật sự rất nhàm chán.”

Sau khi nói xong, anh ta tiếp tục lên lầu mà không quay lại .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.