Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 478: Một kiếm chém cả Thiên Hà!
Lúc này, Thiên Hà Quận, trên công đường của phủ Quận Hầu.
Quận Hầu Ngô Chính Bình hùng hùng hổ hổ ngồi xuống, đập khối mộc quan đường quát: "Tư Đồ Diêm, cái tên Diệp Thiên kia rốt cuộc đi đâu? Hắn là con trai của cái nhà ở Thiên Hà Quận kia. Nhanh chóng nói đúng hết sự thật cho tôi. Nếu không đừng trách bản hầu dùng biện pháp mạnh với cậu!"
"Hầu gia, những lời của tôi hết thảy đều là lời nói thật. Diệp Thiên hắn thật đúng là táng thân vào trong bụng của Huyền Vũ. Người nhà của hắn tôi cũng không biết là ai. Tôi quen biết hắn ở thành Võ Lăng Thành. Sau khi rời đi Thần Huyền Tông, chúng tôi đã phải đi đường vòng rất xa mới trở lại Thiên Hà, cũng không kịp về nhà. Sau khi gặp bọn cậu chủ Đường ở Kiếm Tiên Lầu, sau đó mới biết được chúng tôi bị Thần Huyền Tông truy nã. Còn chuyện xảy ra sau đó thì ngài cũng biết rồi đó." Tư Đồ Diêm quỳ gối dưới công đường, vẻ mặt đau khổ nói.
Anh ta vốn không biết người nhà của Diệp Thiên ở đâu. Dù biết Diệp Thiên đến từ thế gian, nhưng anh không thể nói. Nếu anh nói ta, Thần Huyền Tông nếu mà không tin Diệp Thiên táng thân trong bụng Huyền Vũ, chạy đến thế gian để tìm Diệp Thiên, vạn nhất hỏi thăm ra được người nhà của Diệp Thiên, vậy thì phiền toái.
May mắn là, bọn Dương Thiếu Vũ đều bỏ mệnh nơi Thiên Hà, Châu Yến và Đường Tuấn đều đã bị thương nặng rồi hôn mê. Nhất là Đường Tuấn, có thể nhặt về một cái mạng nhỏ hay không cũng còn chưa biết được.
Nếu không hai người bọn họ biết Diệp Thiên đến từ thế gian, rồi bị bọn họ nói ra thì không tốt.
"Xem ra không tra hỏi cậu, thì cậu không muốn nói ra."
Sắc mặt Quận Hầu đột nhiên trở nên lạnh lùng, nắm một chiếc lệnh bài lên ném xuống dưới: "Xử phạt đi."
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Vâng!"
Lập tức có tu sĩ của hầu phủ lấy dụng cụ tra tấn lại đây, thô lỗ bỏ mười ngón tay của Tư Đồ Diêm cho hết vào trong dụng cụ tra tấn.
"Đừng mà!"
Vẻ mặt của Tư Đồ Diêm tức khắc sợ hãi đến cực điểm, khóc lóc hét lên: "Hầu gia, tất cả những lời tôi nói là thật, xin đừng tra tấn tôi!"
Đây chính là khiến người ta bị cảm giác đau đớn gọi là tay đứt ruột xót. Cái dụng cụ tra tấn này chính là cái kẹp ngón tay, có hai người kéo đi kéo lại giống như là đang kéo co vậy. Cái loại cảm giác đau đớn này thật đúng là không phải thứ mà tu sĩ có thể chịu đựng được. Nếu nói Tư Đồ Diêm không sợ hãi thì đó là nói dối.
"Hừ!" Lúc này tổng quản Dương của Kiếm Tiên Lầu hừ nói: "Tư Đồ Diêm, tôi khuyên cậu tốt hơn hết là vẫn nói thật đi thì tốt hơn, đỡ cho bị chịu khổ về da thịt! Cái tên Diệp Thiên rốt cuộc đã đi đâu!"
"Hắn ta chết thật đó!"
Tư Đồ Diêm suýt nữa bị tức đến phát khóc, làm sao mà như thế nào cũng không ai tin chứ?
"Còn dám mạnh miệng!" Quận hầu bực bội, đột nhiên đập mạnh kinh đường mộc, quát: "Tra tấn cho tao!"
"Vâng!"
Hai tên tu sĩ đột nhiên kéo mạnh dây thép.
Răng rắc xoẹt!
"A!!!"
Tiếng kêu thảm thiết đau tận tâm gan của Tư Đồ Diêm vang vọng khắp cả công đường.
Thứ này thật ra không giống với cái loại dụng cụ tra tấn làm từ cây trúc trên thế gian, mà được chế tạo bằng sắt tinh chế, rất là cứng rắn. Tu sĩ dưới cảnh giới Bẩm Sinh một khi bị nó tra tấn, cũng đừng mong mà huỷ hoại dụng cụ tra tấn.
Rất nhanh Tư Đồ Diêm đã không chịu nổi nỗi đau đớn khi bị kẹt tay, đau đến ngất đi.
"Đánh thức nó cho ta." Quận hầu ra lệnh nói.
"Vâng!"
Một chậu ớt cay hắt lên trên mặt Tư Đồ Diêm.
"Khụ khụ!!!"
Tư Đồ Diêm vốn đã bị đau đến ngất đi, nháy mắt đã bị sặc đến phải tỉnh lại, ho khù khụ một trận.
"Sự kiên nhẫn của bản hầu là có hạn, cậu rốt cuộc có nói hay không?" Quận Hầu trầm giọng nói: "Nếu mà lại không nói nữa, bản hầu cần phải tiếp tục tra tấn cậu lẫn nữa, mãi cho đến khi cậu nói mới thôi!"
Trong công văn của Thần Huyền Tông gửi đến hầu phủ có nói rất rõ ràng, nếu chỉ bắt được Tư Đồ Diêm, thì buộc anh ta nói ra chỗ của Diệp Thiên. Bởi vì Tư Đồ Diêm không có giá trị, Thần Huyền Tông vốn không thèm coi trọng hắn. Cho dù Tư Đồ Diêm có bị tra tấn đến chết, Quận Hầu cũng không phải gánh vác bất cứ trách nhiệm gì.
"Tôi đã nói hết rồi. Các người dù thế nào cũng không chịu tin. Tôi còn có cách nào nữa chứ?" Tư Đồ Diêm cười thảm nói.
Ánh mắt của Quận Hầu trở nên lạnh lùng: "Xem ra còn phải tiếp tục sử dụng hình phạt tra tấn với cậu."
Ở ngay lúc ông ta chuẩn bị cho người tiếp tục tra tấn, bên ngoài đột nhiên có vẻ rối loạn. Hình như có tiếng chém giết truyền đến.
"Sao lại thế này?" Mày của Quận Hầu đột nhiên nhíu lại.
Rất nhanh, đã có một tên thủ vệ chạy tiến vào.
"Quận Hầu, nguy rồi. Bên ngoài có người giết người tiến vào hầu phủ!"
"Gì cơ!"
Quận Hầu rất là kinh ngạc: "Người nào lớn mật như vậy, dám xông vào hầu phủ?"
"Không biết được thưa hầu gia. Đó là một người bịt mặt, rất lợi hại, đã có không ít tu sĩ cảnh giới Bẩm Sinh bị gã ta chém chết!" Thủ vệ vội la lên.
Quận hầu giận tím mặt: "Gọi bốn vị hộ pháp ra đây ngay, cùng đi ra ngoài xem xét với bản hầu!"
Rất nhanh đã có bốn vị tu sĩ được mời ra tới.
Bốn vị này là tứ đại hộ pháp của hầu phủ. Mỗi người ai cũng ở Kim Đan Cảnh.
Nhưng mà không đợi bọn họ đi ra ngoài, người bịt mặt đã xông vào bên trong công đường rồi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Chỉ thấy người bịt mặt này người mặc trang phục đơn giản, một đầu tóc bạc. Cầm trong tay một thần binh có ánh sáng lạnh thấu xương. Vừa mới đứng ở chỗ kia, đã có một loại khí chất của cao thủ.
Không sai, gã ta chính là Diệp Thiên. Cái kiểu ăn mặc này, anh tạo theo bộ dáng của Thiên Hà Kiếm Tiên.
"Nhà ngươi là người phương nào! Vì sao lại tự tiện xông vào hầu phủ?" Quận Hầu chất vấn.
"Giúp Diệp Thiên cứu một người mà thôi." Diệp Thiên lấy giọng điệu già nua nói.
Dứt lời, bóng dáng của anh nhoáng lên, lấy một tốc độ gần như là di chuyển tức thời túm lấy Tư Đồ Diêm, vội vàng đi như bay về phía bên ngoài.
"Giúp Diệp Thiên cứu người?"
Mày của Quận Hầu nhăn lại, lúc này mới phát hiện người đã bị cướp đi, vội vàng hét lên: "Đuổi theo! Đuổi theo cho tôi!"
Không bao lâu, trên bầu trời của Thiên Hà, Quận Hầu mang theo bốn vị hộ pháp ngăn đường đi của Diệp Thiên.
"Chạy đi, làm sao không chạy nữa?" Quận hầu cười lạnh.
Diệp Thiên hừ nói: "Người cản ông đây, phải chết!"
"Ha ha ha!!!"
Quận Hầu cười ngông cuồng: "Chỉ bằng tốc độ này của cậu, đã bị bản hầu đuổi theo một cách dễ dàng. Cậu cảm thấy mình là đối thủ của bản hầu với bốn vị hộ pháp sao?"
Quận Hầu cũng là một tu sĩ Kim Đan Cảnh, là người mới bước vào Kim Đan Cảnh hạ phẩm. Bốn vị hộ pháp còn lại thì đang ở Kim Đan Cảnh hạ phẩm tiểu thành hoặc đại thành.
Có thể nói là đám người này rất mạnh, cho nên Quận Hầu rất tự tin.
"Xem ra các người rất là tin rằng có đánh thắng được lão sao!" Diệp Thiên lạnh lùng cười.
Hắn cố ý dẫn bọn họ đến trên Thiên Hà, sau đó cho bọn họ chiêu thức Một Kiếm Chém Thiên Hà, khiến bọn họ tưởng rằng anh là Thiên Hà Kiếm Tiên, như vậy có thể bảo hộ thân phận của anh tốt hơn.
Bởi vì hắn tạm thời còn không thể lộ ra thực lực quá mạnh, ít nhất không thể để cho người khác biết Diệp Thiên hắn có thể đánh thắng được Kim Đan. Nếu không Thần Huyền Tông Tông sẽ hoài nghi hắn là Diệp Bắc Minh ngay. Như vậy đối Đoá Đoá và hắn đều rất bất lợi.
"Đương nhiên là vậy!" Quận Hầu đắc ý nói: "Trên người của lão ngay cả Kim Đan cũng không có, đánh lão thì không thể nào dễ hơn được nữa. Bản hầu khuyên lão tốt nhất vẫn là nói ra chỗ của Diệp Thiên. Nếu không bản hầu sẽ khiến lão chết rất thảm!"
Diệp Thiên ngượng ngùng cười: "Muốn biết chỗ Diệp Thiên đang ở cũng được, có thể đón được một kiếm của tôi thì tôi sẽ nói cho ông."
Dứt lời, Diệp Thiên lấy một bàn tay xách Tư Đồ Diêm lên, một cái tay khác chậm rãi giơ thanh kiếm dài trong tay lên.
Quận Hầu cười nhạo nhìn về phía một vị hộ pháp, ra lệnh nói: "Đi, nhận lấy một kiếm của ông ta đi."
"Vâng, hầu gia."
Trên mặt vị hộ pháp kia cũng mang nụ cười lạnh, không sợ hãi chút nào.
Tuy rằng đây là một thanh kiếm tốt, nhưng mà người dùng kiếm quá yếu. Ít nhất ở trong mắt lão ta, người dùng kiếm người ngay cả Kim Đan cũng không có, ngay cả dùng một thanh kiếm tốt đến thế nào cũng không gây thương tổn được lão mảy may.
"Đến đây đi, tôi đứng ngay ở này cho lão chém. Nếu mà tôi đỡ được một kiếm này của lão, mà lão còn không nói ra chỗ của Diệp Thiên, vậy thì đừng trách tôi để lão táng thân trong Thiên Hà." Hộ pháp cười lạnh nói.
"Được."
Diệp Thiên gật gật đầu, nhảy ra xa một cây số, lập tức kêu gọi thánh kiếm quyết từ trong hư không. Thanh kiếm khổng lồ trong tay lập tức tăng mạnh lên ngàn vạn lần, ánh sáng lạnh lão bao phủ hơn trăm dặm.
"Đây là..."
Quận Hầu và bốn vị hộ pháp cùng nhau ngẩn ra.
"Chém!"
Diệp Thiên vừa mới chém xuống một cái, thanh kiếm khổng lồ trong tay vượt qua một cây số, chém về phía vị hộ pháp kia.
"Không tốt!"
Thấy một kiếm làm trời nghiêng nước đổ này chém xuống, vẻ mặt hộ pháp nhanh chóng chuyển sang hoảng sợ, muốn né tránh, rồi mới phát hiện ở dưới uy áp khủng bố uy áp của chiêu này, ông ta nhúc nhích cũng khó khăn.
Giây tiếp theo!
Vút!
Kiếm khí cuồn cuộn, cứ như ánh sáng xanh đi ngang qua vũ trụ, xé mở thân thể Kim Đan của vị hộ pháp kia, rơi vào trên chỗ phía dưới Thiên Hà.
Đùng!
Thiên hà bị cắt ra từ giữa, kéo dài đến rận Thông Thiên Thành ở bờ bên kia. Trong thời gian ngắn ngủi không chă nửa phút, Thiên Hà rộng ba chăm dặm bị cắt ngang, nước sông ào lên sóng lớn trăm mét, quay cuồng về phía hai bên. Ở giữa rõ ràng là một hẻm núi sâu không lường được, đến tận đáy sông.
Mà ở trong hẻm núi này, lại không hề nhìn thấy một chút giọt nước nào còn sót lại.
Kinh sợ cả Thiên Hà Quận!
"Ôi mẹ ơi! Một Kiếm Chém Thiên Hà! Ông ta là Thiên Hà Kiếm Tiên! Là Thiên Hà Kiếm Tiên đấy!"
Quận Hầu vừa nhìn xuống phía dưới, cả kinh đến suýt rớt cằm xuống, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi muốn chết.
"Hầu Gia! Chạy ngay đi!"
Ba vị hộ pháp khác gan bị dọa đến suýt nứt ra, túm lấy Quận Hầu kinh ngạc đến ngu người hoảng sợ mà chạy.
Rất nhanh, mấy ngàn vạn người người ở Thiên Hà Quận và Thông Thiên Thành cùng náo động hết lên!