Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 472: Chap-472




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 472: Diệp Thiên! Tên cặn bã nhà anh!​

Nghe thấy những lời này của tông chủ, Thần Diệp Hy chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã và hổ thẹn.

Bởi vì, những quy tắc của Thần Huyền Tông đã được quy định rất rõ ràng, nữ thần không được tu luyện cùng với những người đàn ông khác ngoại trừ thần tử.

Còn Thần Diệp Hy thì sao?

Phản bội thần tử mà tu luyện với người đàn ông khác, việc này không chỉ làm trái với quy định của môn phái, mà còn là biểu hiện của việc không làm theo chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ, sẽ khiến cho người khác phỉ nhổ mình.

Dĩ nhiên, Thần Diệp Hy cũng là vì muốn cứu Diệp Thiên, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ không đi làm loại chuyện này.

Vì vậy bây giờ trong lòng của cô ấy đừng nói đến cảm thấy tủi thân đến mức nào, cô ấy lại càng cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.

Thần Diệp Hy cúi đầu xuống và nói: “Thưa tông chủ, ngày đó Diệp Thiên bị người của thần tử đánh rất dữ dội, là tôi đã cứu hắn, vào lúc rời đi, hắn đã tặng tôi một món thần binh thượng phẩm, lúc đó tôi cảm thấy rất cảm động. Vì vậy liền nghĩ rằng nếu như hắn có thể trở thành nữ thần, vậy thì hay biết mấy.”

“Sau khi suy nghĩ một ngày một đêm, tôi đã thông suốt rồi, với linh lực cực kỳ cao của hắn. Chỉ cần tôi giúp hắn tu luyện, tu vi của hắn chắc chắn có thể tăng lên rất nhanh.”

“Vì vậy ngày hôm nay tôi liền lén lút chuyển lời cho hắn, bảo hắn sau giờ Sửu lén lút đi qua đây, song tu cùng với tôi, cả hai cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ.”

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

“Hắn không hề phụ lòng ý tốt của tôi, vừa đến giờ Sửu đã đến chỗ của tôi, sau đó cả hai chúng tôi liền vẫn luôn song tu đến bây giờ, không hề nghĩ rằng lần đầu tiên tu luyện đã bị tông chủ ngài bắt gặp rồi.”

Nói đến đây, Thần Diệp Hy liền vùi đầu xuống ngực mình, gương mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

“Như vậy thì, bắt đầu từ giờ Sửu, Diệp Thiên vẫn luôn tu luyện cùng với cô sao, chưa từng rời khỏi lần nào?” Ngũ trưởng lão bước tới hỏi.

“Đúng vậy, từ giờ Sửu đến bây giờ, hắn chưa từng rời khỏi tôi.” Thần Diệp Hy trả lời với giọng điệu chắc chắn.

“Nói dối!”

Nhị trưởng lão đột nhiên không thể bình tĩnh được nữa: “Vào lúc giờ Dần, hắn vẫn còn ở trong phòng ngủ, là tôi đã dùng Thất Tâm Cổ để dụ hắn đi ra ngoài, hắn làm sao có thể đi đến chỗ của cô và chưa từng rời khỏi vào giờ Sửu chứ? Điều này chắc chắn không thể xảy ra được!”

Giờ Sửu là một giờ đến ba giờ rạng sáng. Giờ Dần là ba giờ đến năm giờ rạng sáng.

Giờ Sửu trước giờ Dần, nếu như Diệp Thiên bắt đầu tu luyện cùng với Thần Diệp Hy từ giờ Sửu đến bây giờ, thì Diệp Thiên mà ông ta đã dụ ra ngoài vào giờ Dần lại là ai?

Hai người đều là Diệp Thiên à?

Chắc chắn không thể được!

Vì vậy nhị trưởng lão liền cắt ngang lời nói dối của Thần Diệp Hy.

“Nhị trưởng lão, tôi không biết ông đang nói gì?” Lúc này Diệp Thiên lắc đầu, cố ý làm ra vẻ mặt mơ hồ rồi nói: “Lúc chưa đến giờ Sửu thì tôi đã lén lút trèo tường ra khỏi phòng ngủ rồi, khi đến chỗ nữ thần thì vừa đến giờ Sửu, hơn nữa tôi cũng không hề trúng Thất Tâm Cổ, càng không hề bị người khác dẫn đến nơi nào, ông nói đến khiến tôi cũng thấy mơ hồ luôn rồi, chẳng lẽ còn một người giống tôi khác sao?”

“Cậu……” Nhị trưởng lão suýt nữa bị tức đến nôn ra máu.

Ông ta ngàn lần không hề nghĩ đến, sau khi Diệp Thiên rời khỏi từ Thính Vũ Các, sẽ chạy đến chỗ của nữ thần, còn thông đồng với nữ thần mà nói một cách ngang ngược để gài bẫy ông ta.

Vào lúc này ông ta mới nhận ra được rằng, bản thân thật sự rất yếu khi giở trò âm mưu với người áo đen kia, căn bản không phải là đối thủ của nhau.

“Tông chủ.” Lúc này đại trưởng lão nói: “Mọi việc đều đã trở nên vô cùng rõ ràng rồi, trên thực tế người áo đen chính là ông ta!”

Nhị trưởng lão thậm chí đã không còn lý do nào để phản bác lại đại trưởng lão nữa.

“Nhị trưởng lão, ông có còn lời gì muốn nói nữa hay không?” Tông chủ hỏi.

“Cuối cùng, tôi chỉ muốn biết rằng, khi Long Võ Thần Thần đi vào căn phòng của nữ thần, có thể nhìn ra được nữ thần và Diệp Thiên thật sự tu luyện từ giờ Sửu đến bây giờ hay không.”

Nếu như là lúc trước, ông ta chắc chắn sẽ nói rằng, nữ thần không thể nào tu luyện cùng với Diệp Thiên từ giờ Sửu đến bây giờ được, mà chỉ vừa mới tu luyện chưa được bao lâu, nhưng mà ông ta biết rằng người mặc áo đen kia rất thông minh, chắc chắn sẽ không để lại sơ hở cho ông.

Hiển nhiên, Long Võ Thần Thần nói một cách vô cùng chắc chắn: “Khi tôi đi vào phòng của nữ thần, trong căn phòng đã tràn đầy Nhân Uân Chi Khí đang lượn lờ rồi, thật sự giống như vẫn luôn tu luyện từ giờ Sửu đến bây giờ.”

“Đúng rồi, tôi còn dùng pháp bảo để hút Nhân Uân Chi Khí, để tôi thả ra cho mọi người xem.”

Nói xong, Long Võ Thần Thần lấy chiếc hồ lô ra, thả toàn bộ khí ra bên ngoài. Toàn bộ sảnh lớn ngay lập tức trở thành một căn phòng xông hơi.

“Ông còn muốn nói thêm lời gì nữa không?” Tông chủ xua đi Nhân Uân Chi Khí, tức giận và vỗ mạnh xuống bàn mà nói.

“Tôi không còn lời nào để nói nữa.” Nhị trưởng lão mệt mỏi mà lắc đầu, cả người đều mềm nhũn mà ngồi ở trên mặt đất, dáng vẻ như đã mất cha mất mẹ vậy.

“Hừ!”

Tông chủ lạnh lùng hầm hừ với nhị trưởng lão một tiếng. Nhìn về phía Thần Tử, vẻ mặt ngay lập tức trở nên dữ tợn: “Bản tọa còn chưa chuẩn bị phế bỏ cậu, bản thân cậu lại thấy gấp gáp rồi, nếu như cậu có thể biến áp lực thành động lực, cố gắng mà đi tu luyện thêm, bù đắp cho phần linh lực bị thiếu hụt, bản tọa cũng không đến nỗi sẽ phế bỏ cậu.”

“Nhưng còn cậu thì sao? Sai khiến cấp dưới đi giết hại Diệp Thiên, sau khi thất bại. Cậu lại xúi giục nhị trưởng lão đi trộm Thất Khiếu Linh Lung Tâm, cậu thật là có chết ngàn lần cũng chưa hết tội!”

“Tông chủ! Tôi bị oan mà!”

Thần Tử rầm một tiếng mà quỳ xuống: “Tôi thật sự không hề bảo nhị trưởng lão đi trộm Thất Khiếu Linh Lung Tâm, tôi và nhị trưởng lão đều bị người khác làm hại, ngài chắc chắn phải tra xét một cách rõ ràng!”

“Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, bản tọa vẫn luôn tự mình đi làm, còn chưa tra xét rõ ràng sao?” Tông chủ lớn tiếng hét lên.

“Nhưng mà, tôi thật sự bị oan mà!” Thần Tử quỳ xuống và bò đến trước mặt tông chủ, ôm lấy chân của tông chủ mà khóc lên và nói: “Tôi muốn giết chết Diệp Thiên. Nhưng mà tôi thật sự không có ý đồ lên Thất Khiếu Linh Lung Tâm, là đại trưởng lão! Chắc chắn là đại trưởng lão gài bẫy mà làm hại tôi và nhị trưởng lão! Tông chủ nhất định phải…..”

“Cậu có thể đi chết rồi!”

Tông chủ nổi giận đùng đùng, bàn tay to nắm lấy đầu của Thần Tử, dùng sức vặn một cái.

Răng rắc!

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Chiếc đầu của Thần Tử xoay ba trăm sáu mươi độ, chết ngay tại chỗ!

Cả sảnh đều khiếp sợ!

Toàn bộ đại sảnh đều trở nên im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh và thốt ra một tiếng nào.

“Đưa nhị trưởng lão vào trong ngục cho tôi, mãi mãi đều không được ra ngoài!” Tông chủ đưa ra mệnh lệnh.

“Vâng!”

Ngay lập tức có người lôi nhị trưởng lão ra ngoài.

“Bắt đầu từ ngày hôm nay, Diệp Thiên sẽ do đại trưởng lão chỉ dạy, cho phép tu luyện cùng với Nữ thần.” Tông chủ ra lệnh nói.

“Mau cảm ơn tông chủ!”

Đại trưởng lão vui mừng mà chạy đến bên người Diệp Thiên và thúc giục nói.

“Xin cảm ơn tông chủ.”

Diệp Thiên ngoài miệng nói lời cảm ơn, trong lòng lại nói trăm ngàn câu con mẹ nó.

“Bắt đầu từ ngày hôm nay, Đóa Đóa sẽ được nuôi dưỡng ở trong tẩm cung của bản tọa, cho phép Thần Diệp Hy đi thăm con bé vào thời gian rảnh rỗi, những người khác đều không được phép đến gần.” Tông chủ lại ra lệnh.

“Vâng! Thưa tông chủ!”

Tất cả mọi người đồng thanh nói.

“Long Võ Thần, đưa Đóa Đóa vào trong cung,”

Tông chủ chỉ để lại một câu này, liền bước nhanh rời đi.

Long Võ Thần ôm lấy Đóa Đóa, bước nhanh mà đi theo.

Nhìn thấy Đóa Đóa bị ôm đi, Diệp Thiên lòng đau như cắt. Thế nhưng Đóa Đóa lại ngoan ngoãn mà can đảm đưa một ánh mắt yên tâm cho ba mình.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy ba nữa, con bé mới khóc như mưa, rất muốn trở về vòng tay của ba.

“Chúc mừng đại trưởng lão, chức mừng đại trưởng lão. May mắn có được một đệ tử thiên tài!”

Tông chủ vừa đi, có rất nhiều trưởng lão và thần tướng đã bắt đầu nói lời chúc mừng với đại trưởng lão, bọn họ có nghĩ cũng không cần nghĩ đến. Chỉ cần dựa vào câu nói kia của tông chủ, sau này cho phép Diệp Thiên và Thần Diệp Hy cùng nhau tu luyện, liền biết được tông chủ đã xem Diệp Thiên như Thần Tử rồi.

“Ha ha ha !!!”

Đại trưởng lão là người vui mừng nhất, cười đến không khép miệng lại được. Sau đó lại vỗ vai Diệp Thiên mà nói: “Diệp Thiên, đi, đến ở nơi của thầy, thầy sẽ dạy con tu luyện, không thể để cho tông chủ thất vọng được.”

“Đại trưởng lão, đêm nay tôi sẽ ở chỗ của Thần Diệp Hy, ngày mai sẽ đến chỗ của ông, kính trà bái ông làm thầy.” Diệp Thiên ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Tốt tốt tốt!” Đại trưởng lão liên tiếp nói ra ba chữ tốt, sau đó liền lớn tiếng cười mà rời đi.

Những trưởng lão và thần tướng khác cũng chào hỏi Diệp Thiên xong rồi rời đi.

Diệp Thiên và Thần Diệp Hy cũng quay trở về phòng ngủ.

“Có phải còn muốn trêu ghẹo tôi nữa không?” Thần Diệp Hy hầm hừ nói.

“Không có.” Diệp Thiên mỉm cười, nói: “Đúng rồi, đứa bé tên là Đóa Đóa kia, khi nãy tôi vì để bảo vệ mình mà bỏ lại con bé ở giữa đường, khiến cho con bé bị dọa sợ rồi, tông chủ nói rằng chỉ có cô mới có thể đi thăm con bé, sau này cô thay tôi đi thăm con bé nhiều một chút, đối xử tốt một chút với con bé, xem như là giúp tôi bù đắp lỗi lầm, thế nào?”

Lý do mà hắn ở lại chỗ của Thần Diệp Hy, chỉ là vì câu nói này.

“Được chứ.” Thần Diệp Hy không hề nghĩ ngợi mà nói: “Đóa Đóa đáng yêu đến như vậy, lại ngoan ngoãn như vậy, quan trọng là còn rất đáng thương, tôi cũng mới biết con bé là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, sau này sẽ bị lấy đi luyện đan, tôi càng muốn đi bầu bạn với con bé nhiều hơn trong những năm con bé vẫn còn sống.”

“Ừm, để cho con bé mỗi ngày đều được vui vẻ.” Diệp Thiên nói một cách khổ sở.

“Đó là lẽ đương nhiên.” Thần Diệp Hy nhướng mày lên một cái, sau đó hỏi: “Hình như anh rất thích Đóa Đóa?”

“Khi tôi đi trộm con bé đã từng ôm lấy con bé, rất dễ thương rất đáng yêu, người nào nhìn vào mà lại không thích chứ.”

“Vậy thì đợi đến khi anh trở thành tông chủ, tôi cũng sinh cho anh một đứa con gái đáng yêu giống như vậy.”

Diệp Thiên mỉm cười.

…...

Buổi chiều cùng ngày cả Thần Huyền Tông đều náo loạn.

Nguyên nhân chính là Diệp Thiên không làm Thần Tử, đã chạy rồi!

Hắn lấy lý do đi mua trà tặng cho đại trưởng lão, một đi không trở lại!

Cả môn phái đều chấn động!

Tông chủ ngay lập tức cử ra hai trưởng lão, năm thần tướng, hơn một ngàn đệ tử tài giỏi, đi tìm kiếm tung tích của Diệp Thiên.

Sau khi Thần Diệp Hy biết được sự việc này, cả người đều như nổ tung lên.

“Diệp Thiên! Tên cặn bã nhà anh! Có giỏi thì đừng để tôi tìm được anh! Nếu không thì tôi chắc chắn sẽ chặt anh thành tám khúc rồi ném vào Minh Hải cho cá Côn ăn!”

“Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.